Không đủ, ngoại trừ gò má, mỗi chỗ đều rất khó chịu,.. Hai tay run run, cô kéo tay Giang Tây Long chạm vào bản thân từ xương quai xanh dần dần đến trước ngực. Cô không biết mình đang làm gì, chỉ biết làm như vậy sẽ khiến mình thoải mái hơn.
Giang Tây Long phải rất tốn sức mới rút được tay ra. Nuốt một ngụm không khí, anh suy nghĩ, ôm lấy chăn vào phòng tắm, thấm ướt.
Lê Cảnh Trí nằm trêи giường lăn qua lăn lại, không biết từ lúc nào, đem những thứ che đậy trêи cơ thể cởi ra hết. Áօ ɭót xiêu vẹo nằm trêи người, nơi vốn được che chắn bây giờ hiện ra hết trước mặt anh.
"Khó chịu quá....Nóng quá.... Nóng muốn chết rồi." Cô mất hết lí trí, khóc lóc.
Giang Tây Long cắn chặt răng, cố gắng khắc chế bản thân. Dùng chăn ướt bao quanh lấy cô, giúp cô giảm bớt nóng bức trêи người. Lúc mới đầu cô còn thoải mái, sau đó lại khó chịu đá tấm chăn ra xa.
Giang Tây Long không còn cách nào khác, tiến đến, cách một tầng chăn mỏng, ôm lấy cô vào trong ngực: "Không thể làm loạn, em không chịu được nước lạnh, chỉ có thể dùng cái này mới thoải mái được một chút."
Cô lại tiếp tục khóc, càng ngày cơ thể càng khó chịu. Giang Tây Long nghẹn ngào, ánh mắt ửng đỏ, càng ôm chặt lấy cô. Nhiệt độ trêи người cô rất cao, chẳng mấy chốc tấm chăn vốn mát lạnh cũng trở nên nóng hơn. Giang Tây Long ôm lấy tấm chăn định đi thấm nước một lần nữa. Đầu ngón tay vô tình chạm vào vai cô, cả người Lê Cảnh Trí run lên như bị điện giật, ôm chặt lấy tay anh, làm sao cũng không chịu buông ra. Cô như một con mèo nhỏ bị thương: "Không muốn...Đừng bỏ lại em...Đừng bỏ lại em một mình....Em thật sự rất khó chịu."
Cánh tay bị cô nắm lấy giống như không còn nghe theo sự khống chế, bàn tay bị cô cầm lấy chạm vào cơ thể, Giang Tây Long chỉ có thể trơ mắt ra, nhìn hành động của cô.
"Anh sẽ không đi nữa." Ba năm trước, anh đã không thể giúp trong lúc cô cần anh nhất, bây giờ anh sẽ không bỏ lại cô một mình, dù cho cô đã không còn là Lê Cảnh Trí của ngày xưa nữa.
"Anh Tây Long, anh Tây Long, ...em rất khó chịu." Trong lúc tinh thần không còn tỉnh táo ôm lấy tay anh, mất đi sự ngăn cản của tấm chăn, không có sự che đậy, chạm vào cô, làm cô cảm nhận được thoải mái. Cô ôm lấy cánh tay anh, cả thân thể mềm mại dán sát vào người anh.
Sức khống chế mà Giang Tây Long vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo trong một chốc liền vỡ vụn. Là Cảnh Trí.... Là Cảnh Trí, người con gái anh yêu trong suốt nhiều năm qua...
Cô càng sát lại gần hơn, bàn tay trắng nõn đưa lên cởi áo sơ mi của anh, muốn cả hai người càng thêm thân mật. Nóng quá, ngứa quá,... Cô cảm giác như mình là một con cá nằm trêи bờ, chẳng mấy chốc sẽ bị mặt trời thiêu chết. Thấy anh vẫn đứng yên, không chịu giúp mình, Lê Cảnh Trí mất đi lí trí, đành tự giúp bản thân, bàn tay gãi những chỗ ngứa trước ngực, trêи cánh tay,... Đầu ngón tay lưu lại những vết đỏ cực kì chói mắt. Giang Tây Long không nỡ để cô hành hạ bản thân như vậy. Bỗng nhiên vươn người, đem Lê Cảnh Trí đặt dưới thân, một bên tự cởi bỏ quần áo bản thân, một bên vùi xuống hôn cô. Muốn cô đi... Giang Tây Long tự nhủ.
Danh Sách Chương: