"Cung Sâm Trạch, lại là mày.
" Lăng Ý cười lạnh nhìn hắn ta, trong mắt đầy vẻ hung ác.
Mắt Hướng Diệc Nhiên cũng bắn ra tia sắc bén, giày da đạp lên khuôn mặt xấu xí của Cung Sâm Trạch.
Hắn ta vội vàng gào khóc xin tha: "Xin lỗi! Tôi, tôi sai rồi, tôi nhất thời hồ đồ.
"Hướng Diệc Nhiên dùng nhiều sức hơn, hận không thể nghiền nát mặt hắn ta thành tro bụi.
Mấy ngày trước Cung Sâm Trạch lạm dụng chức quyền cấu kết với đám sâu bọ nhà họ Lê, hôm nay còn dám chạy tới bắt cóc Lê Cảnh Trí, muốn làm chuyện đó với cô ! Ngay cả Hướng Diệc Nhiên nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ chạm vào cô, thậm chí anh ta phải cố ép bản thân không nghĩ tới cô.
Vậy mà con lợn khốn kiếp này làm dám ham muốn làm chuyện đó với Lê Cảnh Trí, kéo rách quần áo cô, Hướng Diệc Nhiên thực sự muốn giết chết hắn ta ngay lập tức.
Trên thực tế chuyện nhà họ Lê làm loạn với Lăng Ý đã được nhà họ Cung ngầm đồng ý.
Dù sao con trai ruột thịt bị gây khó dễ đến mức xuất huyết dạ dày, chỉ vì từng nhìn lên ngực vợ của Lăng Ý, lý do quá vô lý.
Cơ thể Cung Sâm Trạch đã bị hư nhược từ trước, sau chuyện đó càng trở nên yếu hơn.
Cung Sâm Trạch không cam lòng, muốn trả thù, muốn nhân lúc nhà họ Lê làm loạn mà trút giận đổ thêm dầu vào lửa, người nhà họ Cung không có ý kiến.
Bọn họ không nói gì chính là đồng ý.
Không ngờ Lăng Ý lại quan tâm Lê Cảnh Trí đến vậy, nhà họ Cung không còn cách nào khác chỉ đành từ bỏ Cung Sâm Trạch, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu hắn ta.
Cung Sâm Trạch không còn tư cách thừa kế nhà họ Cung, thậm chí những quyền lợi trong tay cũng bị cướp mất, hắn ta không lấy được gì từ nhà họ Cung, còn trở thành người bị chế giễu.
Vị trí người thừa kế của nhà họ Cung được giao cho người vừa trở về nhà không lâu, Cung Trầm.
Cung Sâm Trạch đương nhiên không cam lòng, mẹ của hắn ta mới là Cung phu nhân, Cung Trầm chỉ là con hoang, dựa vào cái gì mà Cung Trầm lại có được tất cả của hắn ta.
Hắn ta làm náo loạn cả bữa tối của gia đình, nhưng ông cụ Cung còn cười lạnh, ghét bỏ hắn ngu xuẩn, bảo vệ cho Cung Trầm, đuổi hắn ta ra khỏi nhà.
Cung Sâm Trạch càng khó chịu hơn, nhưng lại sợ thực sự sẽ bị đuổi nên chỉ đành nhịn xuống.
Tuy nhiên hắn ta vẫn không thể nuốt trôi được cục tức này, nên mới nghĩ ra cách đó.
Cung Sâm Trạch đúng là ngu ngốc, muốn giải tỏa lại tìm đúng con đường không nên nhất.
"Tôi sai rồi, tha, tha mạng ! ""Mày còn dám trói cả Lê Cảnh Trí, tao còn tưởng mày gan lớn thế nào?" Hướng Diệc Nhiên cười lạnh.
Lăng Ý ôm Lê Cảnh Trí, nghiêm giọng: "Trước tiên cứ dạy dỗ hắn một trận đi, phế bỏ "cậu bé" của hắn, sau đó đưa hắn đến đồn cảnh sát, sao chép chứng cứ làm hai bản, đưa cho nhà họ Cung một bản, tôi muốn xem họ xử lý như thế nào.
Chuyện này chỉ có thế xảy ra một lần này thôi, nếu họ không thể làm khiến tôi thỏa mãn, tôi sẽ tự ra tay.
"Cung Sâm Trạch run lẩy bẩy, bây giờ hắn ta mới biết hối hận về chuyện ngu ngốc hắn ta đã làm.
Chỉ vì hắn ta nhìn ngực Lê Cảnh Trí thêm mấy lần mà đã bị Lăng Ý dày vò đến mức phải vào viện.
Giờ Lăng Ý lại muốn phế đi "cậu bé" của hắn ta! Dáng vẻ của Lăng Ý không giống như đang nói đùa, hắn thực sự muốn phế đi "cậu bé" của Cung Sâm Trạch.
Hắn ta gào lên: "Lăng tổng, Hướng tổng, tôi cầu xin các người, tha cho tôi đi! Tôi còn chưa có con.
Tôi không muốn tuyệt hậu.
"Không muốn tuyệt hậu!.
Danh Sách Chương: