Ngâm nước lạnh cả đêm làm Lê Cảnh Trí bị sốt nhẹ, cô uống thuốc rồi vùi người vào trong chăn ngủ cả ngày, nhưng cơn sốt không những không giảm mà còn có dấu hiệu tăng cao. Miệng lưỡi khô khốc, cô kéo lê thân thể mệt mỏi, muốn đi lấy cốc nước.
Lăng Ý phá cửa đi vào, túm chặt lấy cổ áo, hung tợn nhìn cô, ánh mắt cực kì độc ác: “Lê Cảnh Trí, tối hôm qua rốt cuộc cô đã đi đâu?"
Cô ngẩng đầu, đối diện với hắn: "Anh không tin tôi thì hỏi làm gì?"
"Cô còn dám nói đến tin tưởng với tôi?" Hắn cười khẩy, nhấc cô lên, ép cô ở giữa hắn và bức tường sau lưng.
"Lê Cảnh Trí, cô muốn chết có phải không? Cô dám ở sau lưng tôi đi thuê phòng khách sạn với người đàn ông khác."
Cô khϊế͙p͙ sợ nhìn hắn, hết sức thất vọng: "Anh điều tra tôi?"
Hắn không cần bất kì người nào nói cho hắn biết, cả một đêm cô không về, hắn chỉ cần nói một câu là tra ra ngay được. Nhưng hắn không làm thế, bởi vì hắn tin tưởng cô, tuy rằng hắn ăn nói có hơi khó nghe nhưng vẫn một mực tin tưởng cô. Vậy mà cô làm cái gì? Cô lại đánh thẳng cho hắn một phát cảnh cáo.
Những hình ảnh kia đã cho thấy rõ, cô quần áo không chỉnh tề bị Giang Tây Long ôm vào trong phòng, lúc đó hắn vẫn còn một tia hy vọng: cô chỉ là đang uống say thôi, hoặc là cô bị ép buộc. Nhưng khi thấy hai người dính vào nhau không có một khe hở, ngay cả nơi tư mật kia cũng sát lấy nhau, hắn không thể nào tự mình dối lòng được nữa, đôi chân trắng nõn của cô thậm chí còn chủ động quấn lấy eo của Giang Tây Long.
"Tôi cần phải điều tra cô sao? Cô cho cô là ai?" Tay hắn bóp lấy cổ cô, sự phẫn nộ khiến hắn như muốn nổ tung: "Nếu không phải sợ cô khiến tôi, khiến nhà họ Lăng mất mặt, cho dù cô có chết tôi cũng chẳng thèm quản cô."
"Vậy ai nói cho anh biết?" Hai mắt cô cũng đỏ ửng.
"Y Nghê hay là Lâm Dĩ Thuần?" Là ai nói chuyện cô ở cùng Giang Tây Long , người đó làm sao biết được tối hôm qua hai người ở cạnh nhau, nhất định là người kia! Nhất định là người hại cô! Từ khi cô ở bên cạnh Lăng Ý, cô mới liên tiếp bị người ta hãm hại. Cô chưa từng đắc tội ai, hai mươi ba năm qua đều sống trong yên bình, từ khi gặp hắn, cuộc đời cô đều thay đổi.
"Lăng Ý, là ai? Là ai làm? Là ai hại tôi?"Lê Cảnh Trí nổi giận hất tay hắn ra, nhưng hắn lại ném cô xuống dưới đất, hắn cứ cao cao tại thượng như vậy, nhìn xuống cô giống như đồ bỏ đi.
" Lê Cảnh Trí cô thật đê tiện." Hắn cho rằng, ít nhất cô cũng sẽ nói thật với hắn. Thế nhưng cô lại chối bỏ, nói người khác hãm hại cô. Hãm hại? Đó chính là chuyện cười lớn nhất.
Trong video, là chính cô tự vẫy xe đến khách sạn, Giang Tây Long cũng không cần hỏi bất kì người nào có thể trực tiếp tìm đến phòng của cô. Đó mà là hãm hại? Là tự bọn họ tình nguyện hẹn hò thì có. Cô dĩ nhiên là có uống rượu, tinh thần không tỉnh táo, nhưng không đến nỗi người đàn ông bên cạnh cô là ai cô cũng không biết. Hai người hôn môi ở trong phòng khách sạn, ôm ấp, cởi quần áo,... Mọi thứ đều tự nhiên như vậy mà cô nói có người hãm hại cô?
"Là ai, là ai nói cho anh biết? Rốt cuộc là ai?" Lê Cảnh Trí bắt lấy tay hắn, trong mắt tràn đầy nước: "Người đó hạ thuốc tôi, là người đó hãm hại tôi."
Một cái tát nóng rực rơi trêи má cô: "Lê Cảnh Trí, cô quả nhiên là đồ không biết xấu hổ”. Khuôn mặt hắn hung dữ hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mặt, nhưng hắn không làm thế bởi vì chỉ cần chạm đến cô đã khiến hắn cảm thấy buồn nôn. Hắn lấy ảnh và USB ném trước mặt cô.
Danh Sách Chương: