"Cô không muốn đi?" Giọng người đàn ông vang bên tai, như một lời uy hϊế͙p͙.
Lê Cảnh Trí giật tay cầm, phía sau hơi thở của người đàn ông ngày càng lạnh, cô hoảng hốt.
Bị chồng và tình nhân thay phiên nhau sỉ nhục, thật sự quá thê thảm!
Cô cắn môi, không lên tiếng, nỗ lực kéo tay cầm.
Lăng Ý đưa tay ra, tay chạm vào tay cô,"ba" một tiếng, Hướng Diệc Nhiên cũng từ bên ngoài mở cửa ra, nói cho cô biết: "Cô đẩy ngược hướng rồi." Cho nên mới không đẩy ra.
"Cảm ơn". Lê Cảnh Trí xoa xoa mũi, chạy nhanh.
Lăng Ý nhìn theo bóng lưng của cô, cười lạnh.
"Ý" Y Nghê đi đến dán cả người vào tay hắn: "Đêm nay anh có thời gian không?"
"Không có." Lăng Ý hờ hững đẩy cô ta ra: "Chuyện như vừa nãy, tôi không hi vọng có lần hai."
Y Nghê nhỏ giọng, tự giải thích cho mình: "Em biết rồi, em chỉ không cẩn thận bị trẹo chân thôi".
Chuyện vừa nãy ở trong phòng, hắn không đẩy cô ta ra trước mặt Lê Cảnh Trí để cô ta dựa vào người hắn. Cô ta còn tưởng rằng cô ta không giống với Lê Cảnh Trí, ít nhất, là trong lòng hắn cô ta có ý nghĩa hơn nhiều so với Lê Cảnh Trí. Không ngờ Lê Cảnh Trí vừa đi khỏi, hắn lại trở mặt như không quen.
Hướng Diệc Nhiên nhìn thấy không nhịn được: "Được rồi, Y Nghê, cái tâm tư kia của cô không cần che giấu, ai mà chẳng biết." Từ nhỏ, Y Nghê đã chạy theo Lăng Ý, chỉ tiếc là cơ hội không nhiều. Tuy nhiên, cô ta vẫn lấy được cơ hội làm thư kí của hắn.
Dù sao cũng có câu nói "gần quan được ban lộc", cái vị trí thư kí này, cả ngày chỉ cách Lăng Ý có một vách tường. Cô ta ngày ngày đều trang điểm thật đậm, mặc trang phục thật đẹp, chờ đợi cơ hội.
Chỉ có điều, bốn năm cũng không thấy có tiến triển gì, người hơi thông minh một chút đều biết là Lăng Ý không có tình cảm với cô ta, thế nhưng Y Nghê là loại dù va phải tường cũng tuyệt đối không quay đầu lại.
Hướng Diệc Nhiên nhìn thôi cũng mệt, là một người bạn, anh ta cảm thấy mình nên cho cô ta một lời khuyên: "Giờ làm việc thì nên làm việc, có chuyện gì chờ tan tầm rồi nói. Cô cũng biết tính cách của Lăng Ý, hắn không thích công tư lẫn lộn."
Bị vạch trần, mặt Y Nghê vừa đỏ vừa trắng, cuối cùng nở nụ cười, đi ra ngoài.
Hướng Diệc Nhiên nhìn thấy vẻ mặt Lăng Ý cũng không tốt lắm, không dám mở miệng trêu ghẹo.
Nghĩ kĩ rồi mới nói: “Cậu đem vị đại tiểu thư này giữ bên mình nhiều năm như vậy không thấy phiền phức sao?"
Lúc này, Lăng Ý mới thu hồi ánh mắt: "Trả ân tình". Khi còn bé, Lăng Ý mải chơi rơi xuống nước, là cha của Y Nghê cứu hắn một mạng.
"Cái ân tình này cũng trả quá lâu rồi."
Từ nhỏ, Y Nghê đã không được mọi người yêu thích, càng lớn tính tình càng tệ hơn trước. Mỗi lần Hướng Diệc Nhiên đến tìm Lăng Ý nhìn thấy gương mặt của Y Nghê, tâm tình cũng sẽ thấy không thoải mái.
Lăng Ý quay trở lại chỗ ngồi, giẫm lên tập tài liệu dưới đất: “Là cậu dẫn Lê Cảnh Trí tới?"
Làm sao lại có cảm giác như đang bị hỏi tội vậy?
Hướng Diệc Nhiên cười cợt, đem tập tài liệu lên bàn cho hắn: "Còn không phải là do gần đây nghe thấy cậu nhắc đến Lê Cảnh Trí sao, thấy cô ấy đến tìm cậu, bị người ở đại sảnh giữ lại, nên tôi liền giúp cậu một tay."
"Là giúp đỡ hay là để xem trò cười?"
"Trời đất chứng giám, tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu cùng Lê Cảnh Trí náo nhiệt một trận. Ai mà biết Y Nghê lại ở trong này."
Lăng Ý liếc anh ta một cái, cái tên bạn xấu này.
Hướng Diệc Nhiên cũng không có tức giận, trái lại còn nói: “Tôi thấy Lê Cảnh Trí này, tính tình thực sự vô cùng tốt, có điều những người như thế đều rất đáng thương."
Danh Sách Chương: