Lăng Ý bỗng nhiên đưa tay về phía cô. Lê Cảnh Trí ngẩn ra, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Thấy vậy Lê phu nhân liền đẩy cô một cái đến trước mặt Lăng Ý, nhỏ giọng khuyên: "Cảnh Trí, con đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Mau đến chỗ chồng con đi."
Cô có chút mờ mịt đi về phía trước. Lăng Ý cười nhạt, cô càng cảm thấy bất an hơn. Hắn đến nhà họ Lê, chẳng lẽ là muốn tận mắt nhìn thấy cô kí vào đơn xin ly hôn. Cô mím chặt môi, nhỏ giọng nói khẽ: "Tôi đã kí tên rồi."
Hắn làm như không nghe tiếng, nghe theo sự sắp xếp của Lê Khải Thiên ngồi xuống bàn ăn, cả nhà quây quần một chỗ, chuẩn bị ăn tối.
Cô biết, hắn nghe thấy những gì cô nói, bởi vì lúc nãy trong mắt hắn, cô nhìn thấy có chút dao động.
Bởi vì là vợ chồng cho nên Lê Cảnh Trí phải ngồi cạnh Lăng Ý.
"Không phải là lạt mềm buộc chặt, cũng không có bất kì thủ đoạn nào. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cùng anh ly hôn." Sợ hắn lại hiểu lầm, cô nói nhỏ giải thích chỉ đủ hai người nghe.
Hắn liếc cô một cái, lộ ra ý cười.
Trong lòng Lê Cảnh Trí không khỏi căng thẳng, cô luôn cảm thấy nụ cười của hắn không hề có ý tốt.
Bây giờ chính là thời gian ăn tối, bọn họ vừa ngồi xuống, người giúp việc đã dọn ra cả một bàn đầy thức ăn, Lê Khải Thiên vẫn còn sai người nấu thêm vài món nữa. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Lăng Ý đến nhà họ.
Lê Khải Thiên đối với người con rể này vừa khâm phục, vừa sợ, nếu muốn tìm người có thể so với hắn thì hẳn là không nhiều lắm. Ông ta dường như không ăn gì chủ yếu là tiếp đãi Lăng Ý.
Lê Cảnh Trí không muốn làm phiền đến "cuộc trò chuyện vui vẻ " của bọn họ, cầm đũa, chú tâm ăn cơm trong bát của mình.
Một miếng thịt được thả vào trong bát của cô, cô chỉ nói "cảm ơn" rồi lại tiếp tục ăn cơm. Ăn xong hai miếng cơm, lúc này mới nhớ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu lên, thấy mắt của Lăng Ý đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô giống như cảm thấy tất cả thức ăn vừa rồi đều biến thành xương cá mắc nghẹn trong cổ.
Lê Nhã Trí mặt mày hớn hở, trêи gương mặt còn mang theo chút ửng đỏ: "Cuối cùng em cũng được nhìn thấy anh rể."
Ba năm qua, cô chỉ biết anh rể qua các loại báo tin tức và từ trong miệng của mọi người. Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy người thật, so với trêи báo còn đẹp trai gấp mấy lần.
Lăng Ý cười mà như không cười, đưa tay ra phía sau ghế của Lê Cảnh Trí: "Sau này còn có nhiều cơ hội."
Do tầm nhìn của mọi người nên khi thấy hắn để tay sau ghế Lê Cảnh Trí giống như đang ôm vai cô.
Ánh mắt Lê Nhã Trí giống như tỏa ra màu hồng: "Vậy bao giờ hai anh chị sẽ quay về lần nữa?"
"Chỉ cần cô ấy muốn là có thể được." Lăng Ý nói nhẹ nhàng giống như một người chồng chuẩn mực, luôn yêu thương vợ của mình. Điều này khiến cho cả người Lê Cảnh Trí cứng đờ, hắn nói vậy là có ý gì?
Cô không chớp mắt nhìn người đàn ông trước mắt như muốn lấy được một chút thông tin, nhưng đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Lăng Ý không phải muốn ly hôn sao? Ngay cả thỏa thuận ly hôn đều đã đưa cho mình vậy hôm nay hắn đến đây nói những câu này là có ý gì? Không phải là muốn đổi ý chứ? Cô lén lút đút tập giấy thỏa thuận ly hôn vào trong túi. Mặc kệ hắn muốn chơi cái gì cô đều có thể tiếp hắn nhưng cái thỏa thuận ly hôn này, cô chắc chắn sẽ kí tên.
"Chị, sau này bao giờ hai người lại quay trở về nữa?"
Hắn bỗng nhiên kéo tay cô đến trước mặt, đem từng khớp xương trêи tay cô xoa nhẹ: "Về nhà, tại sao không gọi anh đi cùng?"
Danh Sách Chương: