Lâm Dĩ Thuần cúi đầu, dè dặt đi qua người cô.
Lê Cảnh Trí nhìn cô ta cũng thấy phiền, cầm điện thoại tức giận, định quay về tìm Lăng Ý tính sổ.
Lâm Dĩ Thuần thấy sắc mặt không vui của cô, trở nên căng thẳng, không đứng vững, trượt chân, tài liệu trong tay rơi lả tả.
Tài liệu chính thức không thể đóng quyển, chỉ dùng kẹp giấy kẹp tạm.
Tài liệu rơi như vậy, căn bản không thể trực tiếp đưa qua được, phải sắp xếp lại lần nữa, tuy rằng không khó nhưng cũng tốn thời gian.
Hơn nữa đây đều là tài liệu khẩn cấp, hiện giờ không thể giao được.
Lâm Dĩ Thuần cuống lên, vừa lau nước mắt, vừa nhặt tài liệu, dáng vẻ bị người khác bắt nạt.
Lê Cảnh Trí không muốn dây dưa với cô ta, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dĩ Thuần, nếu như cô không nói gì đó, cô lại thấy có lỗi với bản thân.
"Cô khóc cái gì? Tôi mắng cô hay đánh cô, hả?""Tôi không khóc.
" Lâm Dĩ Thuần thút thít.
"Cô cho rằng tôi mù hay tôi bị ngu?"Lâm Dĩ Thuần nhặt tài liệu lên, khóc lớn hơn: "Tôi chỉ sợ phu nhân hiểu nhầm tôi, tôi thực sự không nghĩ như vậy.
"Lê Cảnh Trí tức giận, bật cười: "Cô luôn miệng nói tôi đừng hiểu lầm, đừng tức giận, vậy tôi đã nói cái gì?"Lâm Dĩ Thuần không biết trả lời thế nào, hoảng loạn nhặt tài liệu trên đất.
Quản lý thương hoa tiếc ngọc, thấy thế, vội làm người hòa giải: "Được rồi, Lâm Dĩ Thuần cô đừng khóc nữa, đi phòng vệ sinh rửa mặt đi, để tôi nhặt tài liệu.
""Cảm ơn quản lý, những chuyện tôi làm sai, tôi phải chịu trách nhiệm.
" Lâm Dĩ Thuần tiếp tục nhặt.
Những người xung quanh dần kéo lại đây xem náo nhiệt, gần như đều thấy Lê Cảnh Trí hơi quá đáng, bắt nạt một nhân viên nhỏ.
Lâm Dĩ Thuần từng làm thư ký ở tầng mười tám, từng tiếp xúc thân mật với Lăng tổng, đã lên giường đâu mà sao phu nhân có thể ác độc bắt nạt người hiền lành như thế.
Trong chốc lát, những người có ấn tượng tốt với Lê Cảnh Trí cũng không tránh được một vài suy nghĩ.
Nhiều người lén lút bình luận.
Lê Cảnh Trí hít sâu một hơi, một chân giẫm lên bàn tay đang nhặt giấy tờ của Lâm Dĩ Thuần.
Nếu đã mắng cô xấu xa, ác độc, cô sẽ ác thật cho mà xem, đỡ phụ dáng vẻ mong manh, yếu đuối của Lâm Dĩ Thuần.
Lâm Dĩ Thuần đang nhỏ giọng thút thít, bị giẫm lên tay, lập tức rơi nước mắt: "Đau quá, phu nhân, tôi đau, xin cô bỏ qua cho tôi.
"Lần này tiếng bàn luận càng lớn hơn.
Trợ lý Lưu thấy một đám người đang tập trung, ầm ĩ, quát lớn: "Mấy người ầm ĩ ở đây làm gì? Còn chưa tan làm đâu, có muốn nhận lương nữa không? Tất cả trở lại làm việc cho tôi.
"Tổng giám đốc và Hướng tổng đi xuống cùng nhau, bảo là muốn đi tìm phu nhân, nhìn thấy cảnh này sẽ thế nào.
Tuy rằng tâm trạng tổng giám đốc đang rất tốt nhưng cũng không thể khiêu chiến giới hạn của hắn, phải biết tổng giám đốc là người công tư phân minh.
Mọi người tản ra, cảnh Lê Cảnh Trí đang giẫm lên tay Lâm Dĩ Thuần đập ngay vào mắt.
Lăng Ý và Hướng Diệc Nhiên vừa ra khỏi thang máy đã thấy cảnh này.
Hắn lạnh lùng ra lệnh: "Tất cả đứng lại, không ai được phép rời đi.
"Không ngờ tổng giám đốc xuất hiện đúng lúc như vậy, từng người từng người, chỉ có thể dừng chân, xoay người lại.
Tổng giám đốc nhìn thấy tùy tiện bắt nạt người khác, khóc lóc om sòm ở công ty, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ nổi giận.
Có trò hay để xem.
Bọn họ cũng không muốn đi, bọn họ muốn nhìn xem, vị phu nhân tùy hứng ương ngạnh này có kết cục gì.
.
Danh Sách Chương: