Đã hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng Lê Cảnh Trí cảm thấy tức giận, cầm lấy cốc thủy tinh tự rót cho mình cốc nước.
Đáng tiếc ngay cả nước cũng không theo ý cô, vẫn còn nóng bỏng chưa uống được. Cô định quay ra tủ lạnh tìm đồ uống khác, không biết rằng có một bóng người cao lớn đang đi đến chỗ cô.
Từ lúc cô đi ra khỏi lồng ngực hắn, Lăng Ý đã đi theo cô chỉ là cô vẫn không biết.
Hắn híp mắt, chậm rãi đi tới phía sau lưng cô, chỉ cách một chút nữa thôi là người hắn dính sát lấy lưng cô. Nhưng hắn không tiến thêm nữa, hắn thích cảm giác mèo vờn chuột này hơn, rất thú vị.
Tuy nói người phụ nữ này tâm tư có hơi thâm hiểm một chút nhưng thân thể của cô, mùi hương từ người cô,.... đều làm hắn nhớ mãi không quên.
Lê Cảnh Trí không biết phía sau có người, cầm cốc quay lại, đụng phải Lăng Ý làm nước sánh ra ngoài ướt một mảng áo của hắn.
Tay áo sơ mi của Lăng Ý được gấp lên trêи củi trỏ, da thịt bị nước nóng dội vào, thoáng chốc ửng đỏ.
Ly nước rơi xuống, vỡ tan trêи mặt đất, kinh động đến mấy người ngoài phòng khách.
Lê Nhã Trí rối rít gào lên: "A! Anh rể, anh bị bỏng rồi!"
Lăng Ý lần này đến nhà họ Lê, đương nhiên Lê Nhã Trí sẽ không buông tha cơ hội ở cùng một chỗ với hắn. Lăng Ý rời đi, cũng đi theo.
Không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh này: "Trời ạ, tại sao lại như vậy chứ? Lần thứ hai anh rể tới nhà chơi mà đã xảy ra chuyện như vậy rồi. Quản gia, mau đem hòm thuốc lại đây, tôi tự mình bôi thuốc cho anh rể."
Lê Cảnh Trí nhìn dáng vẻ của Lê Nhã Trí, cảm thấy có chút khó chịu.
Câu nói của Lê Nhã Trí hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng cô nhóc cũng chỉ mới mười tám tuổi, vừa lên năm nhất, chắc là do cô tự nghĩ nhiều mà thôi.
Nhìn qua vết bỏng của Lăng Ý, lại nhìn dáng vẻ lo lắng của em gái, Lê Cảnh Trí hít sâu một hơi, làm như cái gì cũng không biết, vòng qua chỗ thủy tinh vỡ trêи mặt đất, chuẩn bị trở về phòng. Nhưng lại bị Lăng Ý bắt được, kéo một cái, cô mất trọng tâm ngã vào lồng ngực hắn.
Chân cô suýt nữa thì đạp trúng mảnh vụn, người đàn ông nào đó mới dùng cánh tay khác kéo cô lại, tránh cho cô bị thương.
Lông mày hắn nhíu lại: "Sao lại không chú ý dưới chân?"
Cô mím môi, không giải thích.
Tay hắn vẫn như cũ, ôm cô như ôm một đứa nhỏ, bế cô tới chỗ không có mảnh vỡ vụn nào mới thả xuống.
"Cảm ơn." Cô nói nhỏ.
Sắc mặt hắn cũng không có tốt hơn trước: "Lần sau phải chú ý một chút".
"Tôi có chút không thoải mái, tôi về phòng trước."
Hắn còn chưa kịp ngăn cản, cô đã chạy đi.
Lông mày hắn càng nhíu lại, vừa nãy vẫn còn tốt tại sao bây giờ lại xuất hiên bộ dạng mất hồn mất vía như vậy?
Nhìn thấy người con gái đang ríu rít bên cạnh, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, chắc không phải là cô đang ghen chứ?
Nghĩ đến khả năng này, tâm trạng của hắn lập tức trở nên vui vẻ, còn cười ra mặt.
Nhìn hai người ở chung một chỗ, anh rể thân mật, bao dung với chị gái, làm cho trong lòng Lê Nhã Trí cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn nở nụ cười, giả vờ dịu dàng, nói: "Tính cách chị từ nhỏ chính là như thế, anh đừng để ý."
Lăng Ý nhìn Lê Nhã Trí giả vờ giả vịt, nở nụ cười tà mị, khiến người ta nghẹt thở.
Chỉ một chút như vậy mà đã khiến cho Lê Nhã Trí chìm đắm trong đó, không cách nào thoát ra được.
Danh Sách Chương: