Lăng Ý rất nhanh thay quần áo khác, cầm chìa khóa xe trêи bàn, nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn đang ngơ ngác nhìn mình: "Ngây ra đó làm gì? Không đói bụng sao?"
"Đói bụng, đói bụng! Chúng ta đi thôi." Cô lấy lại tinh thần, nở nụ cười.
Khóe môi hắn nhếch lên, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy tay cô đi ra ngoài.
Đi chưa được hai bước hắn đã dừng lại, chỉ vào ổ khóa, nói với cô: "Mật khẩu là sinh nhật của tôi."
Cô gật gật đầu, tỏ vẻ như mình đã biết.
Nhưng hắn đâu phải là người dễ bị gạt như vậy, nhíu mày nhìn cô: "Sinh nhật tôi là ngày bao nhiêu?"
"Á.." Không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ hỏi vấn đề này, cô nghẹn lời. Làm sao cô biết được sinh nhật hắn chứ, còn đang định khi nào trở về thì hỏi mẹ chồng cô.
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Nhớ cho kĩ, tôi chỉ nói một lần, là ngày 21 tháng 5".
Lê Cảnh Trí gật đầu: "Tôi đảm bảo sẽ nhớ kĩ."
"Tốt nhất là như vậy."
Đi thang máy xuống đến tầng hầm, Lăng Ý tự mình lái xe, dẫn cô đi ăn cơm.
Lê Cảnh Trí cảm thấy sợ hãi hơn là vui mừng, đãi ngộ tốt như vậy vẫn là lần đầu tiên cô được hưởng, người này nếu cứ như hôm nay thì cô đã không phải khốn khổ như vậy.
Lăng Ý thỉnh thoảng thông qua gương chiếu hậu quan sát cô, nhìn vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của cô, biết được chắc chắn cô lại đang thầm cân nhắc chuyện gì đó.
Hắn không thể hiểu nổi, người phụ nữ này dễ dàng bị người ta đoán được suy nghĩ như vậy, ban đầu làm sao có thể bỏ thuốc hắn mà không hề lộ chút manh mối?
Khi đó bộ dạng của cô càng giống với kiểu không hiểu chuyện gì hơn. Có điều, mọi chuyện đều đã qua, chỉ cần cô ngoan ngoãn, hắn có thể không truy cứu.
Lăng Ý không hỏi cô muốn ăn gì, trực tiếp đưa cô đến chỗ hắn muốn. Nhưng khi tiến vào phòng ăn lại đưa thực đơn cho cô, để cô gọi món.
Lê Cảnh Trí lật qua lật lại, nhìn hai cái nhưng cũng không gọi gì, tất cả đều do hắn chọn. Lăng Ý rất hài lòng với biểu hiện của cô, ngay cả ánh mắt cũng hiện ra vui vẻ.
Người đàn ông này, hắn cũng không phải là không biết cười chỉ là bình thường hắn đều cười gằn, cười lạnh, nhưng hôm nay nụ cười của hắn thực sự rất ấm áp, đây là lần đầu tiên cô được thấy. Rõ ràng là cô chẳng làm gì cả, sao tự nhiên hắn lại vui vẻ như vậy?
Món ăn được dọn lên rất nhanh, mùi vị cũng không tệ, Lê Cảnh Trí đói bụng, ăn như bị người ta bỏ đói đã lâu.
Sau khi thanh toán, Lăng Ý dẫn cô ra ngoài, không ngờ lại gặp phải Giang Noãn và Giang Tây Long.
Giang Noãn cười híp mắt kéo cánh tay của Giang Tây Long, đang nói chuyện gì đó, vẻ mặt của Giang Tây Long vẫn ôn hòa như bình thường, nghe cô ấy nói.
Lê Cảnh Trí biết Lăng Ý đối với chuyện ngoại tình rất mẫn cảm, dù cho chỉ là một ánh mắt thăm hỏi, cũng có thể khiến hắn bạo phát. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi vội vàng thu tầm mắt lại làm như không có chuyện gì nhìn về phía khác.
Đúng như dự đoán, người đàn ông bên cạnh vẫn "hừ" lạnh một tiếng.
Cô biết là sẽ như vậy nên chủ động khoác cánh tay hắn, nói nhỏ: "Chúng ta đi thôi".
Lăng Ý đương nhiên sẽ không làm như cô mong muốn, hắn nhíu mày: "Cô sợ sao?"
"Tôi rất bình thường." Cô vỗ ngực đảm bảo.
Lăng Ý dừng lại, ôm lấy cô: "Vậy cô gấp cái gì? Thấy người quen cũ sao không qua chào hỏi?"
Cô không kịp chuẩn bị, bị hắn ôm vào trong ngực, cô hít sâu một hơi. Nếu cô không tưởng bở, biểu hiện này của Lăng Ý có thể gọi là ghen không? Nhưng mà ghen chỉ có thể có khi hai người yêu nhau mà thôi, mà "yêu" thì... Hắn có sao?
Danh Sách Chương: