Đánh giá một người chưa bao giờ nghe người khác nói về chuyện cũ của họ mà phải dựa vào chính mình cảm nhận. Đây là nguyên tắc của Hướng Diệc Nhiên, anh ta cảm thấy Lê Cảnh Trí có chút thú vị, trong thang máy muốn trêu đùa cô một chút, ai ngờ người phụ nữ này lá gan nhỏ thật, bị dọa đến run cả người, chạy trốn thật xa.
Anh ta cảm thấy Lăng Ý có chút hiểu nhầm đối với Lê Cảnh Trí .
Thời điểm Hướng Diệc Nhiên dời khỏi Lăng thị, nhìn thấy Lê Cảnh Trí ngồi chờ ở đại sảnh, vẻ mặt phức tạp, trong lòng anh ta bỗng cảm thấy vui vẻ.
Anh ta cảm thấy tâm lí mình thật biến thái, nhìn sự thay đổi trêи khuôn mặt cô, cảm thấy rất thú vị.
Anh ta tiêu sái bước đến chỗ cô: “Ngồi chờ Lăng Ý?"
"Ừ." Cô ảo não nắm lấy tóc mình: "Biết thế lúc nãy không nên chạy đi, nếu để hắn chế giễu xong, biết đâu, tâm trạng hắn tốt một chút có thể buông tha cho tôi."
Hướng Diệc Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô: "Vậy rốt cuộc là cô có muốn ly hôn hay không?"
Cô gật gật đầu, nghĩ lại lại lắc lắc.
"Muốn hay không muốn?"
"Không muốn." Nếu như ly hôn, nhà họ Lăng rút hết vốn, chắc chắn cha cô sẽ giết cô mất.
Hướng Diệc Nhiên nở nụ cười: "Vẻ mặt này của cô rõ ràng là đang nói dối. Bao nhiêu người muốn gả cho Lăng Ý còn không được. Vậy mà cô được làm Lăng thiếu phu nhân lại không biết quý trọng."
"Tôi thật ra rất muốn quý trọng nó nhưng căn bản là quý trọng không nổi." Lê Cảnh Trí có chút thất vọng.
Cô đương nhiên là muốn sống thật tốt, nhưng hiện thực lại không cho phép.
Phụ nữ bên cạnh Lăng Ý nhiều không đếm xuể, ngay cả Y Nghê ở bên cạnh hắn còn không tranh được, thì sao cô có thể chứ?
Hướng Diệc Nhiên nhìn cô khác thường: "Cô có thích hắn không?"
"Không thể nói là không thích, cũng không thể nói là thích." Lê Cảnh Trí thành thật trả lời.
Hướng Diệc Nhiên nhìn là biết bộ dạng này của cô rõ ràng là không thích, không trách Lăng Ý lại uất ức như vậy, vừa tức lại vừa hận, không có cách nào với cô, lần này anh ta đứng về phía Lăng Ý: "Vậy lúc trước cô bỏ thuốc, lên giường với hắn, còn giữ lại bằng chứng bắt hắn cưới cô, chỉ là vì Lê thị phải không?"
"Tôi chưa từng bỏ thuốc hắn, ngày đó là ...." Cô vừa định đáp lại, lại nghĩ đến những chuyện Lê Khải Thiên làm, giận dữ đem những lời này nuốt xuống,"Dù sao cũng không phải như anh nghĩ đâu, coi như là tôi xui xẻo".
Cô đã gánh cái oan này ba năm, tốt nhất vẫn là nên tiếp tục gánh lấy thôi, tránh cho Lê thị lại bị hủy.
Hướng Diệc Nhiên biết cô không muốn nói, thẳng thắn đứng lên, phủi phủi quần.
Nhìn cô vẫn ngồi yên như cũ, anh ta nói: "Đừng có ngồi ngốc ở đây nữa, hắn đi thang máy chuyên dụng, hết giờ sẽ đi xuống thẳng dưới hầm, cô có chờ cũng không thể chờ được người đâu. Hơn nữa, vừa nãy hắn đã đi rồi."
"Nhưng nhân viên tiếp tân nói..."
"Họ biết nhiều hơn hay tôi biết nhiều hơn?" Anh ta xì một tiếng, cười cô ngây thơ dễ bị gạt.
Lê Cảnh Trí giờ mới hiểu được mình bị mấy người kia lừa.
Phục hồi lại tinh thần, cô thấy Hướng Diệc Nhiên đang mò mò trong túi xách của cô: " Hướng Diệc Nhiên, anh tránh xa tôi ra một chút."
Cô nhìn anh ta, lại phát hiện ra anh ta lấy điện thoại cô ra ngoài, cầm trêи tay: "Lê Cảnh Trí cô to gan thật, di động mà cũng không cài mật khẩu."
"Nếu như gặp phải trộm, dù cài mật khẩu cũng vô dụng".
Hướng Diệc Nhiên không tức giận, trái lại còn khen cô: "Cô đúng là rất thẳng thắn".
Danh Sách Chương: