"Anh nói tìm thấy sẽ mang đến bệnh viện cho tôi, sao đến giờ tôi vẫn chưa thấy?"Hướng Diệc Nhiên trợn tròn hai mắt: "Hộ lí, không đưa cho cô à?"Lê Cảnh Trí nghiêng đầu, ý là nếu đưa rồi tôi còn phải hỏi anh sao?Hướng Diệc Nhiên thầm chửi một tiếng, nắm chặt tay.
Ngay ngày hôm sau anh ta đã đi tìm dây chuyền, vui vẻ mang theo hoa tươi đến phòng bệnh thăm cô, không ngờ lại bị chặn ở ngoài, nói sao cũng không được vào.
Hôm sau nữa, anh ta lại đến, vô tình gặp Lăng Ý, lúc chuẩn bị quay đầu, bị Lăng Ý giữ lại, còn cướp hoa và dây chuyền đi.Lăng Ý, cậu là đồ không biết xấu hổ! Ngay cả bạn bè cũng đề phòng! Tức chết lão tử! Hừ!Trên mặt Hướng Diệc Nhiên không biểu lộ cảm xúc, không thể nói thẳng, phải đi tính sổ với tên Lăng Ý này mới được."Cái này, có thể họ quên, để tí tôi hỏi lại họ xem sao?"Lê Cảnh Trí nhìn có lẽ cũng hiểu, dây chuyền chắc bị Lăng Ý lấy đi rồi.
Lại coi dây chuyền là vật hẹn ước giữa cô và Hướng Diệc Nhiên hả? Không tin cô đã đành, ngay cả bạn, hắn cũng không tin."Này, cô đi đâu thế?" Hướng Diệc Nhiên giữ cổ tay cô."Đi lấy dây chuyền.""Cô nói khéo một chút, tính của cậu ấy có hơi nóng, không chừng lai phản tác dụng.""Nó là của tôi, anh ta dựa và đâu mà lấy nó.""Biết rồi, biết rồi, là của cô, tôi thay cô làm chứng nó là của cô, không cần đi chọc giận cậu ta, được chứ?""Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần đồ của tôi." Cô dùng lực tránh khỏi tay Hướng Diệc Nhiên, quay người bỏ đi.Hướng Diệc Nhiên nhìn ra, Lê Cảnh Trí là người điềm đạm, bực bội lâu ngày cô cũng phải tức giận.
Hiện giờ anh ta không khỏi lo lắng, chắc chắn cô lại đi náo một trận với Lăng Ý.
Anh ta bước nhanh, kéo cổ tay cô lại.Lê Cảnh Trí đang đi đột nhiên bị kéo lại, theo quán tính, cả người ngiêng về sau ngã vào ngực Hướng Diệc Nhiên.
Cơ thể cô mềm mại, cho dù cách một lớp vải, anh ta cũng cảm nhận được đường cong của cô, chóp mũi ngửi được mùi hương nhè nhẹ, loại tư thế này cũng thật xấu hổ.Lê Cảnh Trí ngơ ngác, tức giận lấy tay đẩy trước ngực anh ta.
Hướng Diệc Nhiên ngây người, bị dọa sợ, sau đó kui về sau một bước: "Tôi không cố ý, cô đừng hiểu lầm."Lê Cảnh Trí không còn tâm tư đâu mà tính toán với anh ta, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến dây chuyền của cô.
Cái gì cũng không cầm, chạy ra ngoài."Sao cô có thể cứ chạy như thế được? Lê Cảnh Trí, chờ đã!" Hướng Diệc Nhiên chuẩn bị đuổi theo, lại bị một lực mạnh kéo lấy từ phía sau, sức lực quá lớn khiến anh ta không thoát ra được, tức giận quay đầu lại, một nắm đấm nhanh chóng bay đến.
Đừng nhìn Lê Nguyệt nhỏ bé, nhưng lực lại rất mạnh, dù sao từ khi còn nhỏ, cô ấy cũng hay giúp bố mẹ làm nông.Một đấm này đánh xuống, gương mặt đẹp trai của Hướng Diệc Nhiên có thêm một vết bầm đen xung quanh mắt.
Hướng Diệc Nhiên kinh hãi: "Con mẹ nó, cô bị thần kinh à?"Lê Nguyệt đeo ba lô, dùng sức, vừa đánh vừa mắng: "Đồ lưu manh, chết đi! Chết đi! Cảnh Trí kết hôn rồi mà còn dám quấy rối cô ấy.""Lưu manh con bà cô, tôi ngay cả một sợi tóc còn chưa được chạm, lưu manh cái gì?""Dám bắt nạt Cảnh Trí nay, tôi đánh chết anh! Cảnh Trí tốt như thế, dám quấy rối cô ây đều là đồ lưu manh!"Cảnh Trí? Đúng rồi, Lê Cảnh Trí đâu? Anh ta quay ra bên ngoài, cô đã chạy mất dạng từ lâu rồi..
Danh Sách Chương: