Lê Cảnh Trí không bị dao động, lắc đầu.
Cô sẽ không đi, con người ngu một lần là đủ rồi không cần ngu lần thứ hai.
Có thể Giang Noãn hận cô vì cô đã cướp mất Giang Tây Long, nhưng cô vẫn coi cô ấy là người bạn thân nhất.
Lê Cảnh Trí tự nhận cô là một người thù dai, không phải loại rộng lượng tha thứ cho những người làm tổn thương mình.
Nhưng cô cũng không trở mặt với Giang Noãn.
Đây đã là sự khoan dung lớn nhất đối với tình bạn không biết thay đổi từ bao giờ này rồi.
"Tôi sẽ không đi.
"Cho dù Giang Noãn nói thế nào, cô cũng sẽ không đi để lại trở thành quân cờ.
Giang Noãn cười lạnh đứng lên, lấy thiệp mời trong túi ra, đặt xuống: "Nếu cậu không đi, tôi cũng không thể ép được, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, nếu cậu không đi, cậu chắc chắn sẽ hối hận.
"Lê Cảnh Trí không nhịn được, hỏi lại: "Noãn, bây giờ cậu lấy cái gì để uy hiếp tôi? Tình bạn của chúng ta sao? Nhưng hiện giờ giữa chúng ta đã không còn tình bạn nữa, sao cậu lại tự tin có thể thay đổi suy nghĩ của tôi, làm tôi hối hận đây?"Giang Noãn ngẩn ra, cô ấy quên mất chuyện này.
Trong ấn tượng của Giang Noãn, Lê Cảnh Trí mãi mãi cũng quan tâm, nhượng bộ cô ấy.
Lê Cảnh Trí không chút do dự đâm thủng lớp mặt nạ, vạch trần khuôn mặt xấu xí: "Cậu định lợi dụng tôi đến đám cưới để Giang Tây Long mất hết hy vọng, hay là muốn lợi dụng tôi để Giang Tây Long đến nơi tổ chức đám cưới.
"Cô đứng lên, nhìn thẳng vào Giang Noãn: "Cậu đã đối xử với tôi như vậy, dựa vào đâu mà tôi phải hối hận vì chuyện của cậu?"Giang Noãn gần như chạy trối chết.
Cô ấy ích kỷ, ngu ngốc.
Tự cho rằng bản thân đã tính toán tất cả nhưng lại chỉ tính khi Lê Cảnh Trí vẫn còn tình cảm.
Nếu như Lê Cảnh Trí không tin cô ấy nữa, những điều đó không thể thực hiện, mà Giang Noãn còn ngu ngốc dùng bản thân để uy hiếp Lê Cảnh Trí.
Lê Cảnh Trí nhìn bóng lưng chật vật của Giang Noãn, cô thất vọng.
Cô thực sự coi Giang Noãn là bạn ! Nhưng Giang Noãn không nói cả một câu xin lỗi, vẫn là dáng vẻ rất hiển nhiên.
Hai người đã quen nhau nhiều năm như thế, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận ra khuôn mặt thật của Giang Noãn.
Ngu ngốc, đáng thương.
Lê Cảnh Trí không đồng ý đến đám cưới của Giang Noãn, cho dù cô có đồng ý, Lăng Ý cũng không để cô đi.
Bởi vì Lăng Ý không muốn Lê Cảnh Trí gặp Giang Tây Long.
Hiện giờ không ai có thể đoán được suy nghĩ của cô, nhỡ đâu cô nhìn thấy Giang Tây Long, trái tim cô nghiêng về phía anh ta, hắn bị bỏ qua một bên thì phải làm sao?Hắn không biết.
Hắn chỉ muốn cố gắng hết sức ngăn cản những chuyện này xảy ra.
Nhưng có một số chuyện, không phải ngăn cản là có thể làm được!.
Không có gì ngạc nhiên, tại hội trường đám cưới chỉ có một mình Giang Noãn mặc áo cưới đứng đó.
Ngoại trừ Lê Cảnh Trí, cô ấy không mời ai khác, chỉ hy vọng Giang Tây Long có thể tới.
Mục sư vẫn chờ trong lễ đường cùng Giang Noãn, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.
Cuối cùng mục sư cũng rời đi, toàn bộ cả hội trường chỉ còn mỗi một mình Giang Noãn.
Chiếc nhẫn kim cương 5 cara màu hồng rơi khỏi tay Giang Noãn, cô ấy cũng không tìm, đi như người mất hồn.
Giang Tây Long không tới, cô ấy thực sự không có cơ hội.
Đám cưới này là cô ấy dùng tính mạng để uy hiếp Giang Tây Long.
Cô ấy nói với Giang Tây Long, nếu như anh không đến, cô ấy sẽ chết cho anh xem.
Nhưng Giang Tây Long vẫn không đến.
Đây chẳng phải có nghĩa là tính mạng của cô ấy cũng không thể khiến Giang Tây Long thỏa thiệp sao?Tính mạng này là số tiền lớn nhất mà cô ấy có thể cược.
Nhưng cô ấy thua mất rồi.
.
Danh Sách Chương: