Translator: Nguyetmai
Anh đáp: "Tiền mặt." Sau đó anh đưa năm tờ một trăm tệ, lịch sự hỏi: "Có thể trả cho tôi tiền xu không?"
Cô thu ngân kinh ngạc: "Toàn bộ lấy tiền xu sao?" Chín mươi chín đồng?
Thời Cẩn gật đầu.
Cô thu nhân khó xử, đỏ mặt hỏi: "Vậy anh có thể chờ một lát không?"
Anh thong thả đáp: "Được."
Lúc này cô ta mới lôi cái chăn điện dưới quầy thu ngân ra, nói với bà cụ đang đợi bên ngoài thanh bảo vệ: "Đưa, đưa tiền xu cho tôi, tôi thanh toán trước cho bà."
Thái độ của cô ta không còn thiếu kiên nhẫn và bực dọc như ban nãy. Chắc hẳn cô ta đã ý thức được thái độ của mình có vấn đề, cũng biết rõ vị khách hàng có ngoại hình xuất chúng này cố tình làm vậy. Tuy từ đầu đến cuối anh vẫn giữ vẻ bình thản đầy lịch sự và lễ độ, nhưng suy cho cùng vẫn giúp bà cụ kia một cách đúng lúc và chừng mực, tiện thể dạy cô ta một bài học nhớ đời.
Tính tiền xong, bà cụ dắt cậu bé đến trước mặt Thời Cẩn, liên tục nói cảm ơn.
Thời Cẩn lắc đầu, nói "không cần cảm ơn" rồi đổ hết kẹo trong túi ra cho cậu bé, chỉ chừa lại một viên cho mình. Sau đó anh hơi khom người, nhẹ giọng dặn dò cậu: "Không được ăn nhiều đâu, không tốt cho răng."
Cậu bé nhìn bà cụ, được bà đồng ý mới vui vẻ dùng hai tay nhận lấy, toét miệng cười hớn hở: "Dạ cảm ơn anh."
Thời Cẩn đứng dậy, cầm túi mua hàng xoay người đi về hướng Khương Cửu Sênh đang đợi bên tường.
Anh nói: "Xin lỗi, để em đợi lâu."
Khương Cửu Sênh lắc đầu.
Dù bà cụ tay chân chậm chạp, phải mất khoảng mười phút để đếm tiền xu nhưng sao lâu được khi tâm tư và ánh nhìn của cô cùng những người xếp hàng phía sau đều đổ dồn lên người Thời Cẩn. Dù là chính bản thân cô cũng thấy sững sờ choáng ngợp, huống hồ người qua đường mới gặp Thời Cẩn lần đầu.
Anh đưa cho cô viên kẹo: "Chỉ có một viên vị đào."
Khương Cửu Sênh cười nhận lấy, xé vỏ kẹo và bỏ vào miệng. Sau đó cô chỉnh khẩu trang, khoác tay Thời Cẩn và cười tủm tỉm: "Bác sĩ Thời nhà em là người cực kì tốt."
Thời Cẩn cong khóe miệng, không đáp.
Sênh Sênh của anh vẫn chưa biết, anh nào phải người tốt lành gì, ngay cả dáng vẻ trước đây của mình ra sao anh còn không nhớ, chỉ nhớ được dáng vẻ mà cô thích.
Hai người vừa đi tới cửa thang máy hầm để xe thì có một cô gái đi tới. Sau khi ngừng bước, cô gái cất tiếng do dự gọi tên Khương Cửu Sênh.
Thời Cẩn kéo Khương Cửu Sênh vào lòng.
Cô gái trẻ ăn vận như học sinh phổ thông, ánh mắt chăm chú khó nén được vẻ chờ mong và mừng rỡ. Cô không dám tiến đến quá gần mà ở ngoài hai mét hỏi thêm lần nữa: "Chị là Khương Cửu Sênh phải không ạ?"
Cô bé đã chắc chắn, chỉ là do lễ phép, không tiện quấy rầy nên mới hỏi lại.
Khương Cửu Sênh nhìn ra được thiện ý của cô bé, bèn gật đầu: "Ừ."
Cô bé che miệng, vừa mừng vừa sợ, kích động đỏ cả mắt, vội lấy điện thoại ra mở chức năng camera.
Khương Cửu Sênh vội chắn Thời Cẩn ở phía sau: "Đây là bạn trai chị, anh ấy không phải người trong showbiz, xin đừng chụp anh ấy."
Cô bé lúc này mới chú ý tới người bên cạnh Khương Cửu Sênh, vừa đánh giá một chút đã kinh ngạc thật lâu, sau đó mới bất giác thu hồi tầm mắt.
Cô bé nói: "Em không chụp anh ấy." Rồi hai tay đưa điện thoại cho Khương Cửu Sênh, mỉm cười hỏi: "Sênh gia, em rất thích chị, em có thể chụp chung với chị không ạ?"
Chỉ cần không chụp Thời Cẩn, Khương Cửu Sênh đương nhiên thoải mái: "Được." Cô quay đầu, "Thời Cẩn, anh chụp giúp tụi em nhé?"
Thời Cẩn gật đầu.
Anh nhận điện thoại, chụp ba tấm rồi dắt Khương Cửu Sênh đi trước.
Cô bé mừng rơn cầm điện thoại xem ảnh, sau đó phát hiện… trong ảnh chỉ có một cái tay chữ V của cô lọt vào ống kính, mặt cũng không lộ.
"!"
Ham muốn độc chiếm của bạn trai Sênh gia có phải quá mức rồi không, chụp chung hình cũng không cho!
Quá đáng!
Cô lập tức up weibo.
Cô Thiếu Nữ Từng Tròn Vo: Tình cờ gặp Sênh gia và chị dâu ở siêu thị, đây là ảnh chị dâu chụp cho tôi, phê bình! Phê bình năm sao!
Bên dưới đính kèm ba bức ảnh.
Thiếu Nữ Lập Dị Cầm Đao: Ha ha ha, đúng là bạn trai ruột mà.
Mỗi Ngày Mơ Mộng Mười Lần: Cầu ảnh chị dâu!
Không Ngoan Nhưng Lại Được Yêu Thương: Trong mắt Sênh gia có phản chiếu hình bóng chị dâu, đợi tôi lấy kính lúp soi cho, hãy gọi tôi là Sherlock Kim.
Ăn Sữa Chua Phải Liếm Nắp: A: Vũ Văn Xung Phong, B: Tạ Đãng, C: Tô Khuynh, D: Từ Thanh Cửu, là ai?
Cô Thiếu Nữ Từng Tròn Vo trả lời @Ăn Sữa Chua Phải Liếm Nắp: Tay và mặt đều đẹp không tưởng tượng nổi! Những thứ khác kiên quyết giữ bí mật, tôi là vợ bé ruột của Sênh gia, chiều chồng không giải thích!
Hầm để xe của siêu thị.
Thời Cẩn để đồ ra ghế sau, sau đó gài dây an toàn cho Khương Cửu Sênh, tay chống lên ghế cô: "Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh không nhúc nhích: "Ừm?"
"Chúng ta vẫn chưa có ảnh chụp chung."
"Lần sau chúng ta chụp nhiều chút." Bây giờ trên xe không có camera.
Thời Cẩn lấy điện thoại di động ra, hỏi ý cô: "Có thể chụp giờ không?"
Khương Cửu Sênh gật đầu, nghe theo ý Thời Cẩn. Anh gỡ khẩu trang của cô xuống, sáp lại gần cô, nền ảnh là ghế sau xe, cô tựa vào lòng anh, mắt nhìn theo cánh tay cầm điện thoại của anh và mỉm cười.
Thời Cẩn chợt gọi cô: "Sênh Sênh."
Cô quay đầu.
Thời Cẩn hôn lên khóe môi cô, nhẹ nhàng mơn trớn, đồng thời ngón tay bấm khẽ lên điện thoại, sau đó thong thả lùi về chỗ ngồi.
Khương Cửu Sênh mím môi cười: "Cho em xem với."
Thời Cẩn đưa điện thoại cho cô, điện thoại không khóa, màn hình bảo vệ và màn hình chính đều là ảnh của cô. Cô mở album ảnh, bên trong trừ tấm mới chụp thì chỉ có ảnh phúc lợi fan mà cô gửi trước đây, ngoài ra không còn gì cả, có thể thấy Thời Cẩn không có sở thích chụp ảnh làm kỷ niệm.
Khương Cửu Sênh ngắm nghía một lúc, hỏi Thời Cẩn: "Có muốn chụp thêm một tấm không?"
Hai tay cô đưa điện thoại cho Thời Cẩn, trên màn hình là tấm mới chụp ban nãy. Trong ảnh, vẻ mặt cô hơi kinh ngạc, lúc Thời Cẩn hôn cô, khóe môi anh cong lên, không nhìn vào ống kính, vành mắt cũng cong cong mang theo ý cười.
Cô cảm thấy Thời Cẩn chụp đẹp chẳng phải dạng vừa đâu.
Thời Cẩn nói được, nhận lấy điện thoại, sau đó trượt đến ứng dụng chụp ảnh. Anh mỉm cười và cúi người hôn lên môi cô.
Khương Cửu Sênh trực tiếp ôm cổ Thời Cẩn, ngẩng đầu, rất phối hợp. Khi Thời Cẩn hôn cô, anh đưa lưỡi khắc họa bờ môi mềm mại ấy khiến nơi đó râm ran ngứa, cô không khỏi mấp máy khóe miệng.
"Sênh Sênh." Giọng Thời Cẩn rất khẽ, hơi khàn.
Khương Cửu Sênh chớp mắt: "Hửm?"
Như đầu độc, anh nhẹ nhàng dỗ: "Hé miệng."
Cô lập tức hé môi ra, đón lấy sự xâm chiếm mang theo hơi lạnh của anh.
Thời Cẩn rất thích liếm mút, chậm rãi ma sát hòa quyện vào nhau.
Khương Cửu Sênh cảm thấy mầm tình đang nhộn nhạo trong cơ thể mình. Cô ôm cổ Thời Cẩn, đáp lại anh bằng sự ngây ngô và chân thật, ngờ đâu bên tai bỗng "cạch" một tiếng.
Cô lùi về sau: "Thời Cẩn."
Thời Cẩn tiến về trước, áp lên môi cô đáp một tiếng thì thầm.
"Điện thoại rơi kìa."
"Kệ nó."
Nói xong, Thời Cẩn cởi dây an toàn của cô, bế cô đặt lên đùi mình rồi đè xuống hôn say đắm. Đầu lưỡi mát lạnh của anh dần trở nên nóng bỏng, quấn lấy đầu lưỡi cô, ra sức quấn quýt.
Gần đây, Thời Cẩn hôn môi thành nghiện, không kiềm chế như hồi mới quen. Anh hay đè cô xuống hôn mãi không ngừng, thậm chí có lúc còn để lại vết trên cổ cô.
Hôn xong, anh ôm cô thật lâu không buông tay.
Khương Cửu Sênh cười, cũng không đẩy anh ra: "Không về à?"
Anh lại muốn quấn quýt thân mật với cô mãi.
"Không được, phải về làm lê tuyết mật ong cho em." Thời Cẩn vùi vào vai cô, chốc chốc giật giật tóc mai của cô, "Ôm thêm năm phút nữa thôi."
Anh thật sự ôm năm phút, Khương Cửu Sênh xem giờ trên xe, vừa đúng năm phút, cô bật cười, bác sĩ khoa Ngoại căn thời gian đúng là chuẩn không cần chỉnh.
Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ dọc đường, xe dừng ngay ở nơi đối diện phố ăn vặt. Giờ này là giờ cao điểm ăn khuya, khắp con phố đều ngập tràn hương thức ăn ngào ngạt.
Khương Cửu Sênh hơi đói: "Thời Cẩn, em muốn ăn món đó."
Cô không phải người có tính tiểu thư, thậm chí còn hơi buông thả tùy ý, nhưng không hiểu sao sau khi đến với Thời Cẩn, cô lại học được tính mềm mại của phái nữ.
Nếu là trước đây, người lúc này không phải anh, ắt hẳn cô sẽ xách một bình rượu ngon, vớ thêm bao thuốc lá, mặc sức hoang phí sức khỏe chứ không phải ăn nói nhỏ nhẹ, mềm mỏng như vậy.
Nhưng bây giờ, Thời Cẩn sẽ quản tất: "Đồ nướng than không tốt cho sức khỏe, chỉ có thể nếm chút xíu, không thể ăn nhiều."
Khương Cửu Sênh nói được.
Cô biết dạ dày của mình không tốt, hơn nữa lại còn thể hàn, tuy trước kia cô hay bỏ ngoài tai mấy lời dặn dò ra rả cả ngày của Mạc Băng về chuyện ăn kiêng, nhưng giờ cô không thể bướng bỉnh trước lời của Thời Cẩn được.
Qua đèn xanh đèn đỏ, Thời Cẩn dừng xe, cởi dây an toàn và bước xuống.
Anh dặn cô: "Ở trong xe đợi anh."
"Ừ."
Thời Cẩn cầm áo khoác đi tới con phố đối diện, dường như vẫn không yên tâm về cô nên cứ quay đầu nhìn mãi.
Khương Cửu Sênh ngồi một lát rồi xuống xe theo, tựa bên cửa chờ Thời Cẩn quay lại. Giữa dòng xe tấp nập ngược xuôi, cô vừa nhìn là có thể nhận ra bóng lưng cao ngất kia. Anh đứng cuối hàng dài, chốc chốc lại có các cô gái tới bắt chuyện nhưng anh đều lịch sự lắc đầu từ chối.
Sau đó anh quay đầu cười với cô.
Một nụ cười quả nhiên có thể nghiêng nước nghiêng thành.
Phải may mắn thế nào mới có thể quen biết Thời Cẩn, cô chắc chắn là có phúc ba đời mới nên duyên cùng anh.
"Cô ơi."
Là một nghệ nhân đường phố đã đứng tuổi, ông để tóc rất dài, trên lưng đeo giá vẽ, mặc áo khoác kiểu quân đội tiến lên hỏi: "Cô muốn vẽ tranh chì không?"
Khương Cửu Sênh lắc đầu.
Người đàn ông vừa nói "Làm phiền cô rồi!" bèn xoay người rời đi. Trong giá rét đầu đông, ông chỉ xỏ một đôi dép lê, gót chân nứt nẻ vì lạnh, đi hơi tập tễnh.
"Đợi đã." Khương Cửu Sênh gọi ông lại, hỏi, "Xin hỏi có thể vẽ bóng lưng không? Phải nhanh một chút."
Ông hơi mừng rỡ, gật đầu lia lịa: "Được chứ." Ông đeo giá vẽ quay lại, hỏi, "Là vẽ cô sao?"
Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Vẽ bạn trai tôi." Cô giơ tay chỉ về con phố đối diện, dù khẩu trang che đi sắc mặt, nhưng đôi mắt vẫn toát ánh sáng trong veo, "Anh ấy xếp hàng bên đó."
Ông hỏi cô: "Là người nào?"
Khương Cửu Sênh đáp: "Người mặc áo trắng quần đen đẹp nhất đấy."
Ông nhìn sang, áo trắng quần đen, vóc dáng ưu tú, đúng là người đẹp nhất. Ông đặt ghế con xuống đất, dựng giá vẽ lên rồi dùng bút chì phác họa trên giấy trắng.
Một bức tranh chỉ ba mươi tệ, nhưng lúc vẽ người đàn ông ấy luôn cau mày, vì chưa bao giờ có bức tranh nào khó hạ bút thế này, chỉ sợ sơ sẩy sẽ hủy đi sự tinh tế của người đó.
Lúc vẽ xong bức ký họa, Thời Cẩn vừa hay trở về, Khương Cửu Sênh trả tiền rồi nói cảm ơn. Cô đưa một tờ năm mươi tệ, bảo không cần trả lại vì cô rất thích bức tranh ấy, nhưng ông vẫn móc túi thật lâu, nhất quyết gom đủ hai mươi tệ để đưa cho cô.
Khương Cửu Sênh không nói gì, nhận chỗ tiền lẻ nhăn nhúm và cẩn thận cuốn tranh lại. Người đàn ông cảm ơn cô rồi đeo giá vẽ rời đi.
Thời Cẩn đi tới: "Vẽ gì vậy?"
Khương Cửu Sênh không cho anh xem, chỉ khen người họa sĩ đường phố vẽ rất có hồn.
Thời Cẩn dẫn cô về xe, đưa thức ăn cho cô: "Ngoài đường phức tạp, sợ có người xấu, sau này em phải tránh người lạ một chút." Cài dây an toàn cho cô xong, Thời Cẩn lại nói, "Nếu em thích vẽ, để về anh vẽ cho em."
Biết anh lo cho cô, Khương Cửu Sênh gật đầu đồng ý hết: "Anh biết vẽ à?"
"Ừ, hồi học y phải vẽ bộ phận cơ thể nên có học một chút."
Học một chút của Thời Cẩn có bao giờ tầm thường đâu.
Hai người cùng nhau trở về homestay, sau khi nấu xong lê tuyết mật ong thì đã qua mười giờ, Thời Cẩn nấu ít canh bí đỏ dễ tiêu hóa, ăn được một nửa thì điện thoại vang lên.
Anh bấm nghe: "Bác sĩ Chu."
"Xin lỗi bác sĩ Thời, quấy rầy anh rồi."
Người gọi đến là bác sĩ Chu - phó trưởng khoa khoa Nhi Ngoại tim mạch ở Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc.
Thời Cẩn hỏi: "Có chuyện gì không?"
Giọng bác sĩ Chu rất gấp: "Có ca bệnh Fallot 4 khẩn cấp, bác sĩ Tiêu và bác sĩ Lương đều nghỉ phép rồi, trưởng khoa Thi đang mổ chính ở phòng phẫu thuật, mất ít nhất ba tiếng, e là bệnh nhân không đợi được lâu đến vậy. Vả lại độ dày khoang tim và vách tâm thất của bệnh nhân rất mỏng, quá khó để thực hiện phẫu thuật mở lồng ngực. Nếu tôi mổ chính, không nắm chắc sẽ thành công."
Thời Cẩn đặt thìa canh xuống: "Anh gửi toàn bộ tư liệu về bệnh nhân qua mail của tôi." Anh cúp máy rồi đứng dậy.
Khương Cửu Sênh hỏi: "Sao thế?"
"Có ca bệnh khẩn." Thời Cẩn cầm khăn giấy lau tay, "Sênh Sênh, cho anh mượn laptop nhé."
"Ừ."
Cô lập tức vào phòng ngủ lấy laptop ra.
Sau khi xem xong mail tư liệu, Thời Cẩn gọi lại cho bác sĩ Chu, nói ngắn gọn đơn giản rõ ràng: "Không chống đỡ nổi ba tiếng, bệnh nhân cần được phẫu thuật ngay."
Qua rất lâu, bác sĩ Chu ở đầu kia điện thoại lên tiếng: "Tôi chỉ nắm chắc chưa đến 40%."
Bác sĩ Chu vốn là phó trưởng khoa, kinh nghiệm lâm sàng không quá phong phú, chưa bao giờ một mình mổ chính ca phẫu thuật có độ nguy hiểm và độ khó cao như vậy, đây cũng là nguyên nhân ông gọi điện cho Thời Cẩn.
"Đừng hoảng." Thời Cẩn bình tĩnh như thường, lời nói có ý động viên, "Mở video từ xa, kết nối với hình ảnh bàn mổ, tôi chỉ đạo, ông mổ chính."
Bác sĩ Chu do dự ngắn ngủi: "Được." Sau đó ông vội vã nói với bác sĩ hỗ trợ, "Chuẩn bị phẫu thuật."
Nhân thời gian trống khi chuẩn bị kết nối video, Thời Cẩn thu dọn bát đũa bỏ vào bồn và nói với Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh, anh vào phòng, em đừng đợi anh, thời gian phẫu thuật rất lâu."
Khương Cửu Sênh để thìa canh xuống, hỏi: "Em có thể ở bên cạnh không?" Ngay cả thở cô cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí, cố gắng không phiền đến anh. Cô chỉ muốn nhìn Thời Cẩn, nhìn dáng vẻ anh khi phẫu thuật thôi.
Thời Cẩn trầm ngâm chốc lát: "Trước tiên phải uống canh xong đã."
Cô uống hết bát lê tuyết mật ong, sau đó cùng Thời Cẩn vào phòng, dịch ghế qua ngồi trước bàn, cố cách Thời Cẩn xa một chút, sợ quấy rầy anh.
Kết nối xong video trực tuyến, trên màn hình máy tính là video cảnh phòng phẫu thuật. Khương Cửu Sênh thấy rất nhiều thiết bị dụng cụ phẫu thuật xa lạ, các bác sĩ y tá đang tiến hành chuẩn bị trước ca mổ, bệnh nhân trên bàn phẫu thuật còn rất nhỏ, hình như chưa đầy một tuổi.
Thời Cẩn điều chỉnh góc độ màn hình, nói với cô: "Lát nữa nếu em sợ thì cứ nhắm mắt."
Khương Cửu Sênh gật đầu: "Em sẽ yên lặng, không cần để ý tới em, anh đừng phân tâm." Cô lại dịch ghế về sau, cố sức không gây trở ngại Thời Cẩn.
Thời Cẩn buồn cười: "Không cần dịch nữa đâu, nếu em gây trở ngại anh, anh đã không cho em vào."
Khương Cửu Sênh lúc này mới ngồi yên, biểu cảm nghiêm túc, còn căng thẳng hơn cả Thời Cẩn.
Thời Cẩn đưa ly sữa trên bàn cho cô, sau đó không nói gì nữa, tập trung vào hình ảnh trên màn hình. Bên kia, bác sĩ Chu đã thay xong đồ phẫu thuật tiến vào, đeo khẩu trang và găng tay, nhìn vào ống kính ra hiệu: "Chuẩn bị xong rồi, bác sĩ Thời."
Thời Cẩn ngồi ngay ngắn, ống tay áo len được xắn đến khuỷu tay, anh hỏi: "Tiêm động mạch chưa?"
Bác sĩ hỗ trợ bên cạnh bác sĩ Chu đáp: "Đã tiêm."
Bên này Thời Cẩn chỉ cần truyền âm qua, anh thoáng cao giọng: "Vị trí tim bệnh nhân bị lệch, vị trí mở lồng ngực lệch sang trái tám milimet."
Bác sĩ Chu hiểu ý, thoa cồn i-ốt khử trùng lên vị trí lệch trái tám milimet của bệnh nhân.
Thời Cẩn nói: "Dùng dao mổ điện."
Bác sĩ Chu đưa tay, nói với y tá hỗ trợ: "Dao mổ điện."
Sau khi mở lồng ngực, qua màn hình vi tính có thể thấy rõ trái tim của bệnh nhi to chưa bằng nắm tay.
Bác sĩ Chu đeo đèn pin đội đầu y tế, tách lớp mổ ra, cau mày nói: "Bác sĩ Thời, tình huống không tốt lắm, đã bắt đầu lan rộng."
Thời Cẩn chăm chú quan sát hình ảnh trên màn hình: "Mở tim, thiết lập đường tuần hoàn ngoài cơ thể."
Bác sĩ Chu nghe lời, mới tiến hành được một nửa, mồ hôi trên trán đã bắt đầu túa ra, hành động có chút khó khăn: "Động mạch phổi quá hẹp."
Thời Cẩn nhanh chóng phán đoán: "Kéo dài vết cắt đến vị trí phía trên vòng van động mạch phổi, tiến hành cắt bỏ cơ tim."
Bác sĩ Chu không mảy may do dự, hoàn toàn tin tưởng vào sự chỉ đạo của Thời Cẩn. Ông kéo dài vết cắt, dùng tốc độ nhanh nhất cắt bỏ cơ tim đầy đặn của đứa bé. Ngay sau đó, giọng Thời Cẩn không nhanh không chậm tiếp tục vang lên: "Vá thông liên thất."
Y tá đưa dao mổ rồi lau mồ hôi trán cho bác sĩ chính.
Quá trình vá thông liên thất không hề thuận lợi, tim bệnh nhi quá bé, chỉ một sai sót nhỏ cũng không được. Bất chợt số liệu trên máy giám sát phát sinh đột biến, bác sĩ Chu luống cuống: "Không hay rồi, bệnh nhân xuất huyết nhiều."
Ông hoảng lên, liên tục gọi y tá hút dịch.
Cách màn hình máy tính, giọng Thời Cẩn vẫn bình tĩnh ung dung: "Đừng hoảng hốt, trước hết tìm nguyên nhân xuất huyết."
Bác sĩ Chu hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, đưa tay thăm dò vào phần ngực phía dưới vết mổ. Một lát sau, ông nói: "Là mạch máu dưới da bị vỡ."
Thời Cẩn đáp: "Chỉnh góc độ màn hình qua trái một chút."
Y tá bên kia lập tức điều chỉnh ống kính để Thời Cẩn thấy rõ tình hình trên bàn phẫu thuật, sau đó anh hạ lệnh: "Lắp bốn dây truyền dịch tĩnh mạch, dùng điện đông tách niêm mạc và cầm máu."
Bác sĩ Chu lập tức hiểu rõ, tập trung phẫu thuật.
"Máy hút."
"Dao siêu âm."
"Máy hút."
"Kéo phẫu thuật."
Khoảng năm phút sau, bác sĩ Chu mới thở phào nhẹ nhõm: "Cầm máu được rồi."
"Tiếp tục." Ánh mắt Thời Cẩn luôn dán vào màn hình, tư thế ngồi gần như không mảy may nhúc nhích, giọng hơi lo lắng, "Vá thông liên thất."
"Rõ." Động tác của bác sĩ Chu nhanh hơn, nhuần nhuyễn thực hiện.
Vá là quá trình khó nhất trong cả ca phẫu thuật, gần nửa tiếng trôi qua, trừ mấy tên thuốc, Thời Cẩn gần như không mở miệng.
Khương Cửu Sênh ngồi phía sau anh, hạ hơi thở xuống thấp nhất, không dám phát ra chút âm thanh nào. Cô nhìn sống lưng thẳng tắp của anh rất lâu, bấy giờ cả người anh đều gồng cứng, rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Cô chưa bao giờ thấy Thời Cẩn chú tâm như vậy, hiện trường phẫu thuật tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, bác sĩ Thời của cô tuy trấn tĩnh nhưng không mảy may buông lỏng.
Gần bốn mươi phút sau, bác sĩ Chu ở bên kia màn hình mới thở phào nhẹ nhõm: "Vá thành công."
Thời Cẩn hỏi: "Dấu hiệu sinh tồn?"
Bác sĩ gây mê đứng cạnh máy theo dõi lập tức đáp: "Nhịp tim 54, độ bão hòa oxy 79%, tần suất hô hấp 17 có hình sóng, huyết áp 90/80 mmHg."
Số liệu bình thường, vẻ mặt Thời Cẩn không chút dao động, con ngươi đen nhánh nhìn trái tim đang mổ phanh của bệnh nhi trên màn ảnh: "Mở rộng đường thoát thất phải, chuẩn bị bọc tim."
Bác sĩ Chu răm rắp nghe theo, mồ hôi trán vẫn chảy ròng ròng, y tá bên cạnh thấm đi thấm lại cũng cực kì căng thẳng.
Trong phòng phẫu thuật trừ tiếng máy móc ra thì không có âm thanh khác, à, có tiếng bác sĩ Thời từ đầu đến cuối luôn ung dung điềm tĩnh qua màn hình, vừa kiên định vừa khiến người ta yên lòng.
"Cố định, liên tục khâu."
Lời Thời Cẩn vừa dứt, bác sĩ gây mê chợt cuống lên: "Bác sĩ Thời, huyết áp và độ bão hòa oxy giảm mạnh."
Bác sĩ Chu đang khâu màng tim lập tức ngẩng đầu nhìn số liệu trên máy giám sát, Thời Cẩn chỉ nói: "Không cần sợ, tiếp tục." Anh không mảy may chậm trễ, chỉ đạo bước tiếp theo, "Trực tiếp dùng kim khâu vách ngăn."
Bác sĩ Chu lúc này mới tiếp tục, động tác thoăn thoắt. Dù nhanh đến vậy đã đạt tới cực hạn của ông, nhưng tốc độ đó miễn cưỡng mới theo kịp tiết tấu của Thời Cẩn.
Số liệu trên máy theo dõi cảnh báo càng lúc càng gấp gáp.
Thời Cẩn nói rất nhanh: "Lập tức tiến hành hồi sức tim."
Bọc tim kết thúc, tới khâu vách ngăn, ở tình huống bình thường, tim bệnh nhi sẽ xuất hiện hiện tượng ngừng đập thời gian ngắn, cần lập tức tiến hành hồi sức tim, tranh thủ từng giây từng phút, không thể có chút sai sót nào.
Mắt bác sĩ Chu đỏ quạch, không dám chớp lấy một cái, động tác tay càng lúc càng nhanh.
Mãi đến khi không còn tiếng báo động, tim bệnh nhân khôi phục nhịp đập.
"Được rồi." Thời Cẩn giãn hàng mày, "Đo đường thoát thất phải, động mạch phổi, áp lực thất phải."
Sau chốc lát, bác sĩ Chu đáp: "Hết thảy bình thường."
"Khơi thông thì sao?"
"Bình thường."
"Dừng tuần hoàn ngoài cơ thể." Thời Cẩn cử động cơ thể hơi tê cứng của mình, lẳng lặng dựa ra sau, "Có thể đóng lồng ngực rồi."
Bác sĩ Chu thở phào nhẹ nhõm, trái tim thấp thỏm lúc này mới bình tĩnh lại, vừa khâu kết thúc vừa nói: "Bác sĩ Thời, phẫu thuật rất thành công."
Thời Cẩn xoa ấn đường: "Trong bốn tiếng đồng hồ phải cẩn thận quan sát, cách nửa tiếng gửi số liệu mới nhất cho tôi một lần."
"Tôi hiểu rồi." Bác sĩ Chu điều chỉnh góc độ, nói vào ống kính: "Cảm ơn bác sĩ Thời."
Thời Cẩn chỉ nói: "Vất vả rồi."
Sau đó, anh tắt video, quay đầu: "Sênh Sênh."
Trong mắt anh vẫn là một mảng đỏ thẫm y hệt màu máu trên màn hình ban nãy, dường như ý thức được gì đó, anh cụp mắt xuống.
Máu, quả thực có thể khiến anh hưng phấn.
Anh ép cảm xúc xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên.