Tạ Đãng trợn mắt tức giận, giọng nói khàn đặc phát ra từ lồng ngực, từng chữ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai, Cạo, Tóc, Của, Con!”
Thầy Tạ Mộ Chu cạn lời, điều này còn quan trọng sao?
Ông nhìn vào cái đầu trọc lóc của đã bị quấn lại như gói bánh của Tạ Đãng, tin chắc là điều này không quan trọng!
Nhưng ông vẫn an ủi con trai: “Không sao, tóc bị cạo rồi vẫn còn có thể mọc lại được, hơn nữa, Đãng Đãng nhà chúng ta đẹp trai như thế, không có tóc cũng vẫn đẹp.”
Không có tóc ư…
Tạ Đãng dồn sức nhấc tay phải lên, sờ phía sau gáy, đến một cọng tóc xoăn… cũng không còn…
Sét đánh giữa trời quang!
Cậu nặng nề thở ra một hơi, dồn lực nói từng từ một: “Mũ, mũ.”
Tạ Mộ Chu sững người một lúc, tiến lại gần: “Mũ à?”
Tạ Đãng giật chiếc mặt nạ oxy ra, trợn mắt trừng trừng: “Lập, Tức, Đi, Mua, Mũ, Cho, Con!”
Thật không còn lời nào diễn tả.
Vừa mới từ quỷ môn quan trở về mà nó còn chú ý đến điều này à?
Tạ Mộ Chu nhanh chóng đeo lại mặt nạ oxy cho con trai, khuyên can: “Được được được, ba đi mua mũ cho con, con đừng có động đậy lung tung.”
Đúng lúc này, bác sĩ điều trị chính cũng tới, là Chủ nhiệm Triệu của Khoa Ngoại thần kinh. Ông kiểm tra một lượt.
Thầy Tạ Mộ Chu rón rén tiến tới hỏi: “Não bộ của con nhà tôi có vấn đề gì không vậy?”
Ông cảm thấy thằng bé có chút vấn đề.
Chủ nhiệm Triệu vừa cười vừa lắc đầu: “Ông yên tâm, còn tốt lắm.”
Thầy Tạ vẫn không yên tâm, ông luôn cảm thấy có chỗ nào đó bị ảnh hưởng rồi. Không được, ông phải đi mua mũ đã, nếu không Đãng Đãng tỉnh dậy lại làm ầm lên.
Tạ Đãng đã ngủ là ngủ hẳn một ngày, tinh thần lúc này mới phấn chấn lên nhiều. Rốt cục thì tuổi còn trẻ nên thân thể còn khỏe khoắn, trên đầu ‘mọc’ thêm mấy lỗ mà vẫn có thể hồi phục nhanh đến thế.
Thầy Tạ mua cho con trai mười mấy cái mũ, màu gì cũng có. Chỉ có điều, đầu Tạ Đãng vẫn còn vết thương, cái thì nặng quá không đội được, cái thì chặt quá không đội được, cái thì chất vải cứng quá không đội được… Cuối cùng, chỉ còn lại một chiếc mũ ngư dân màu hồng.
Tạ Đãng không biết phải nói sao.
Thôi được, ông đây không cần thể diện gì nữa.
Gương mặt Tạ Đãng đầy bất mãn, cậu ta đội chiếc mũ ngư dân màu hồng lên, lập tức có dáng vẻ thiếu nữ, lại kết hợp với gương mặt trắng bệch khi mới làm phẫu thuật xong nên nhìn anh rất ốm yếu, lại còn không thể nói quá nhiều, khiến cậu bé ngã gãy chân nằm ở giường bên cạnh cứ nhìn thấy là gọi cậu ta một tiếng ‘cô’.
Thật muốn bẻ gãy nốt chiếc chân còn lại của tên nhóc đó mà!
Ngày thứ ba sau cuộc phẫu thuật, trạng thái của Tạ Đãng đã khá lên rất nhiều, thời gian tỉnh táo cũng ngày càng nhiều. Khương Cửu Sênh sau khi hỏi ý kiến của bác sĩ điều trị chính mới dám dò hỏi cậu về tình hình ngày hôm đó.
“Hôm xảy ra tai nạn ô tô đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tạ Đãng đội chiếc mũ màu hồng, nằm trên giường bệnh, cậu đã tháo mặt nạ oxy nên nói chuyện không còn trở ngại nữa. Cậu nhìn Khương Cửu Sênh, hỏi lại: “Chuyện gì cơ?”
Hiếm khi đáy mắt Khương Cửu Sênh lại lên xuống thất thường: “Là ai đã đâm cậu? Mặc Bảo thì sao, cô ấy đang ở đâu?”
Tạ Đãng ngây người, tóm ngay trọng điểm: “M* kiếp, đứa nào đâm tôi?! Ông đây phải cạo trọc đầu nó!” Câu cuối cùng lớn tiếng quá làm cậu nhức đầu, còn hơi ù tai.
Khương Cửu Sênh hơi gấp gáp, hỏi: “Cậu không nhìn thấy hung thủ à?”
Tạ Đãng mơ hồ: “Hung thủ gì cơ?”
Không hay rồi.
Não hỏng rồi!
Thầy Tạ nhìn Tạ Đãng, biểu cảm thảm thương.
Đột nhiên, Vũ Văn Xung Phong nãy giờ chỉ im lặng ngồi trên ghế sofa lên tiếng: “Tạ Đãng, tôi là ai?”
Tạ Đãng lườm anh ta một cái: “Đầu óc anh bị bệnh à.”
Trong tay Vũ Văn Xung Phong kẹp một điếu thuốc lá, nhưng anh không hút, chỉ để chơi trên đầu ngón tay. Anh đứng dậy, bước đến bên giường bệnh, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, chỉ vào Tạ Đãng: “Tôi thấy người đầu óc bị bệnh là cậu mới đúng.”
Tạ Đãng á khẩu.
Có phải thấy cậu đội mũ ngư dân màu hồng là thấy dễ bắt nạt không? Nếu không phải cậu không đứng dậy nổi thì cậu đã đấm cho anh ta một phát rồi.
“Cậu còn nhớ được bao nhiêu?” Khương Cửu Sênh hỏi.
Không đợi Tạ Đãng trả lời, thầy Tạ lập tức nhào tới trước mặt cậu, gương mặt lo lắng, ánh mắt mong chờ: “Đãng Đãng, còn nhận ra ba con không?”
Tạ Đãng liếc mắt nhìn ông: “Già quá, không nhận ra.” Ba cặp mắt chăm chú dõi theo cậu với ánh mắt chuyên dụng để nhìn một kẻ chậm phát triển: “Làm gì mà nhìn tôi như thế, yên tâm đi, mấy người dù có hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra được.”
Người thì nhớ mà lại chỉ không nhớ mình đã bị đâm như thế nào.
Khương Cửu Sênh nhíu mày, đôi mắt hoa đào lạnh lùng đầy vẻ u ám: “Cậu bị tai nạn ô tô, phía cảnh sát nghi ngờ có người cố ý gây thương tích cho cậu. Lúc đó, Mặc Bảo và cậu ở cùng nhau, nhưng hiện tại cô ấy mất tích rồi, những điều này, cậu còn nhớ được bao nhiêu?”
Tạ Đãng nghĩ một hồi rồi nói: “Không có ấn tượng gì.” Cậu nhìn sang ba mình: “Con chỉ nhớ ba bảo con tới nhà cửu sư tỉ tặng quà.”
Khương Cửu Sênh nhấn nút gọi của thiết bị liên lạc.
Chủ nhiệm Triệu của Khoa Ngoại thần kinh lại tới kiểm tra toàn diện cho Tạ Đãng.
Sau khi kiểm tra xong, thầy Tạ Mộ Chu len lén hỏi: “Não bộ của con trai tôi có vấn đề phải không?”
Chủ nhiệm Triệu lắc đầu: “Chỉ là trở ngại mất trí nhớ tạm thời, không có vấn đề gì lớn cả.” Nhìn gương mặt ông cụ vẫn còn chưa yên tâm, Chủ nhiệm Triệu lại giải thích cặn kẽ: “Sau khi tiến hành phẫu thuật mổ não, khối sưng vẫn chưa tan, đè vào các dây thần kinh ở xung quanh, qua một thời gian nữa, đợi cục máu đông tan ra thì những việc đã lãng quên sẽ tự nhiên nhớ lại được.”
Vẫn còn may lắm, chưa thành kẻ ngốc.
Thầy Tạ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tạ Đãng xót xa. Đãng Đãng nhà ông đã hai mươi mấy tuổi đầu, ngoài việc nó thích người con gái không thích nó ra thì con đường của nó rất thuận lợi. Nó còn trẻ như thế đã là nghệ sĩ violin nổi tiếng, thường xuyên có những buổi diễn độc tấu hoành tráng, chưa từng chịu khổ. Đây là lần đầu tiên thằng bé phải hứng chịu tai họa lớn đến vậy, suýt chút nữa thì hỏng cả não.
Không được, ông phải thương con trai mình nhiều hơn nữa. Không phải nó luôn muốn đổi mũ sao? Mua mua mua! Chắc tóc nó sẽ không mọc nhanh đến thế nên ông cứ mua cả tiệm mũ là được.
Thầy Tạ đang tính như thế thì nghe thấy Khương Cửu Sênh hỏi Chủ nhiệm Triệu: “Cậu ấy cần bao nhiêu thời gian để hồi phục ạ?”
“Cái này tôi không dám chắc, một hai tuần, hoặc là một hai tháng đều có khả năng.”
Khương Cửu Sênh hơi biến sắc.
Tạ Đãng nhìn cô: “Bà làm gì mà nghiêm trọng thế?”
“Tại hiện trường vụ tai nạn còn phát hiện ra vết máu của Mặc Bảo.”
Lượng máu không ít, cô ấy lành ít dữ nhiều rồi.
Đoạn sau, Khương Cửu Sênh không nói cho Tạ Đãng biết. Cậu ấy mới phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Buổi chiều, Hoắc Nhất Ninh lại đến bệnh viện, nhưng với đầu óc hiện giờ của Tạ Đãng cũng không hỏi ra được điều gì. Thời Cẩn phát cho anh số khám, bảo anh qua đó.
Làm như cần thỏa thuận ngầm với anh vậy.
Hoắc Nhất Ninh đi xếp hàng thật, Thời Cẩn khoác trên mình chiếc blouse trắng ngồi trước màn hình máy tính, ống nghe đặt bên cạnh tay, đeo khẩu trang, áo mũ gọn gàng, bộ dạng giống bác sĩ rồi đấy.
Thời Cẩn đưa cho Hoắc Nhất Ninh một bức ảnh.
Hoắc Nhất Ninh nhìn ảnh, khẳng định không quen biết: “Ai đây?”
Thời Cẩn mở một đoạn video trong máy tính lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển con chuột, nhấn nút tạm dừng: “Người này đã từng đến thăm dò tình hình của Tạ Đãng.”
Đó là một người đàn ông cao lớn, ngũ quan không mấy xuất chúng, có xăm hình hoa ở cánh tay.
Camera theo dõi ghi lại hắn ta đã ba lần dừng chân trước cửa phòng bệnh của Tạ Đãng, còn ra vào phòng làm việc của Khoa Ngoại thần kinh.
Hoắc Nhất Ninh phỏng đoán: “Hắn ta đến để giết người diệt khẩu?”
Thời Cẩn gõ gõ vào bức hình trên bàn: “Não của Tạ Đãng bị thương rồi, tạm thời không cần giết người diệt khẩu.”
Tạ Đãng nhất định biết được điều gì đó, điểm này không cần phải hoài nghi nữa.
Cậu ấy chỉ mất trí nhớ trong thời gian ngắn chứ không phải mất trí vĩnh viễn. Dĩ nhiên, diệt cỏ diệt tận gốc là hay đấy, nhưng muốn giết người diệt khẩu dưới con mắt của Thời Cẩn thì đâu có dễ dàng gì.
Tạ Đãng tạm thời chưa nhớ lại được, vậy nên cậu ấy tạm thời vẫn an toàn.
Hoắc Nhất Ninh nhìn Thời Cẩn: “Cho nên, suy luận của anh là?”
Ngón tay của Thời Cẩn dừng lại: “Gần đây đã xảy ra chuyện gì.” Anh rủ mắt xuống, dưới đáy mắt phản chiếu bóng của hàng mi, nửa gương mặt được ánh sáng chiếu lên, nửa sáng nửa tối: “Người bị liên lụy trong sự việc này là người mà Tạ Đãng quen biết.”
Người mà Tạ Đãng quen biết…
Suy nghĩ đầu tiên của Hoắc Nhất Ninh chính là: “Anh có cảm giác là Khương Cửu Sênh ư?”
Liên quan tới Khương Cửu Sênh, trực giác đề phòng của Thời Cẩn vẫn luôn rất mạnh mẽ.
Anh lắc đầu: “Không biết nữa.” Anh ngước mắt, ánh sáng trong đáy mắt như vì sao lạnh lẽo chói lòa giữa mùa đông: “Phải đề phòng.”
Trung Nam, nhà họ Tần.
Tần Minh Lập đặt túi đựng tài liệu và một xấp ảnh xuống trước mặt Tần Hành.
Ông ta ngước mắt: “Cái gì đây?”
Tần Minh Lập bước lên bày từng bức ảnh ra: “Người trong ảnh là đội trưởng đội hình sự.”
Còn có Thời Cẩn.
Họ gặp nhau trong nhiều khung cảnh, thậm chí còn chụp lại được đang trao đổi đồ vật.
Tần Hành cầm một tấm ảnh lên, quan sát kỹ vài lần, thần sắc bình thản: “Đây là chứng cứ mà mày nhắc đến ư?”
Thái độ không hề thay đổi, hoàn toàn chẳng coi đây là chuyện quan trọng.
Tần Minh Lập rút tài liệu trong túi ra, trình đến trước mặt Tần Hành: “Tên đội trưởng đội hình sự này còn từng làm cảnh sát đặc nhiệm, từng bắt tội phạm buôn lậu, phòng chống ma túy nữa. Thời Cẩn có quan hệ gần gũi với hắn ta, còn chưa nói rõ vấn đề sao?” Ngữ khí hắn ta kiên quyết, lời nói chắc nịch: “Ba, kẻ phản bội nhà họ Tần, chính là Thời Cẩn.”
Tần Hành lật xem vài trang rồi ném lên bàn: “Mày chỉ đưa tao xem mấy bức ảnh này thôi à?”
Trong nhà họ Tần, cho dù là người hầu cũng biết Tần Minh Lập và Thời Cẩn không hòa thuận. Hiển nhiên, Tần Hành sẽ không hoàn toàn tin vào lời nói của hắn ta.
“Có thể tường tận mọi kế hoạch lớn của nhà họ Tần, lại còn có thể cài gián điệp trà trộn trong người của chúng ta và phía cảnh sát,” Tần Minh Lập tự tin nói: “Ngoài Thời Cẩn ra thì còn ai có bản lĩnh một tay che trời như thế chứ.”
Tần Hành không tỏ rõ ý kiến: “Thế mày nói xem, Thời Cẩn có ý đồ gì?”
Nhà họ Tần mà bại, Thời Cẩn là thủ lĩnh, thế nào cũng là người gặp tai họa đầu tiên. Không ít người trong giới giang hồ muốn lấy mạng anh.
“Ba,” Tần Minh Lập trầm giọng nhắc nhở: “Ba đừng quên, chín năm trước ba từng xuống tay giết Khương Cửu Sênh.”
Chín năm trước, Tần Hành từng đổ thêm dầu vào lửa, lợi dụng bác sĩ tâm lý, thậm chí, vụ tai nạn chết người của Khương Cửu Sênh cũng là màn kịch do một tay ông ta đạo điễn.
Người hy vọng Khương Cửu Sênh chết nhất trong nhà họ Tần, không phải Tần Minh Lập, mà là Tần Hành.
Tần Minh Lập đằng đằng sát khí trở về phòng.
“Tần Hành không tin à?” Ôn Thi Hảo đã mang thai năm tháng, bụng dưới đã nhô lên rõ ràng. Cô ta nửa nằm nửa dựa vào ghế sofa, tay đặt lên bụng vuốt ve. Bởi vì cô ta đang trong thời kì mang thai nên thân hình đẫy đà hơn rất nhiều.
Tần Minh Lập sầm mặt, không tiếp lời cô ta.
Cô ta đứng dậy, tay đỡ bụng: “Tin hay không cũng không quan trọng, ông ta bắt đầu hoài nghi là được.” Cô ta bưng bát yến trên bàn lên, dùng thìa súp múc: “Con người ba anh ấy à, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
“Ông ta sẽ giết Thời Cẩn ư?” Tần Minh Lập nhíu mày, tỏ vẻ không tin.
Ôn Thi Hảo lắc đầu: “Ông ta không nỡ đâu.” Cô ta thong thả uống một ngụm, tự tin nói: “Thời Cẩn là một quân cờ tốt, giết đi thì thật đáng tiếc.”
Nói đến sự quyết đoán, quả thật trong nhà họ Tần sẽ không tìm được Thời Cẩn thứ hai. Tần Hành còn hy vọng anh ta đi chinh chiến bốn phương, làm sao mà nỡ từ bỏ thanh đao sắc nhọn này chứ.
Tần Minh Lập không buồn chơi trò đánh đố, thiếu kiên nhẫn, nói: “Cho nên là…?”
Ôn Thi Hảo uể oải nằm xuống, vuốt ve phần bụng đang nhô lên: “Anh đợi xem là được rồi, hai con hổ đấu nhau tất sẽ có một con tử thương.”
Tần Hành vốn đa nghi, không thể không có hành động gì, dù rằng ông ta không nỡ giết Thời Cẩn, thì sợ rằng cũng phải để anh ta đổ ít máu, nếm chút mùi vị đau khổ.
Cô ta lại chợt nghĩ đến: “Điều tra ra ai gửi ảnh đến chưa?”
“Vẫn chưa.” Tần Minh Lập day day cằm. “Không điều tra ra tí nào, chắc cũng không phải là một tay dễ đối phó đâu.”
“Không đưa trực tiếp cho Tần Hành mà lại mượn tay anh, có thể là người nhà họ Tần, hơn nữa lại không muốn bị lộ.” Ôn Thi Hảo dừng lại: “Nhưng mà, không nói đến việc hắn ta có dễ đối phó hay không, dù sao thì mục tiêu của hắn cũng là Thời Cẩn.”
Mượn đao giết người thì đã sao chứ, phải xem xem cuối cùng ai là ngư ông đắc lợi.
Tần Hành nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, gọi quản gia Tần Hải vào dặn: “Sắp xếp một loạt hàng hóa khác để Thời Cẩn đi giao dịch.”
Tần Hải nhận lệnh, quay người đi sắp xếp công việc.
Tô Phục bước vào, bưng ấm trà mới đun, tiến tới bên cạnh Tần Hành: “Ông muốn thăm dò cậu ấy à?” Cô ta rót một tách trà đưa cho Tần Hành: “Thăm dò xong thì sao?”
Tần Hành dùng nắp tách gạt đám lá trà nổi trên mặt nước, cúi đầu không nói năng gì.
Tô Phục từ tốn tự rót cho mình một tách rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Hành: “Nếu thăm dò ra được thì ông có nỡ từ bỏ Thời Cẩn không?”
Tần Hành ngước mắt.
Cô ta mỉm cười rồi lại đưa một giả thiết khác: “Nếu không thăm dò ra được thì ông còn dám dùng Thời Cẩn không?”
Không nỡ từ bỏ, cũng không dám dùng.
Cô ta đã nói ra chính xác những suy nghĩ của Tần Hành. Trong cả nhà họ Tần, người hiểu ông ta nhất chính là cô ta rồi.
Tô Phục đặt tách trà xuống, đứng dậy, bước ra phía sau, đặt tay lên vai Tần Hành, nhẹ nhàng nắn bóp: “Thế mà tôi lại có cách giúp ông giải tỏa ưu phiền đấy.” Cô ta khom người, hỏi: “Ông muốn nghe không?”
Cô ta rất thông minh.
Nếu không thì Tần Hành cũng sẽ không giữ cô ta lại bên cạnh đến mười năm: “Bà nói xem.”
Ngày hôm sau, trước khi tan làm, Thời Cẩn nhận được điện thoại của Hoắc Nhất Ninh.
“Đã điều tra ra người thăm dò Tạ Đãng rồi.”
Thời Cẩn đặt bệnh án trong tay xuống, ngẩng đầu ra hiệu cho trợ lý bác sĩ đi ra ngoài rồi hỏi Hoắc Nhất Ninh: “Là người của ai?”
Hoắc Nhất Ninh dừng lại một hồi rồi nói: “Nhà họ Tô ở Tây Đường.” Nhà họ Tô tại Tây Đường đã xa lánh thế sự suốt mấy chục năm nay, Hoắc Nhất Ninh còn chưa từng tiếp xúc, anh nói tiếp: “Hắn ta có tiền án, phạm tội phóng hỏa, 5 năm trước còn làm tay chân cho nhà họ Tô.”
Phần lớn tài sản nhà họ Tô đều nằm tại trung bộ Tây Đường, không có quan hệ qua lại với nhà họ Tần ở phía Nam và nhà họ Đằng ở phía Bắc. Chiếc kiềng ba chân đã yên tĩnh rất nhiều năm nay.
Hiện nay nhà họ Tô đã có động tĩnh, sợ rằng một ‘chân’ động đậy sẽ liên lụy tới toàn bộ.
Thời Cẩn trầm ngâm trong chốc lát: “Chuyển cho tôi một bản sao những chứng cứ anh đang có trong tay.”
Hoắc Nhất Ninh đang ngồi trước máy tính, sao chép luôn cả tập tin từ mạng nội bộ của công an ra: “Gửi đến email của anh rồi đấy.” Anh lại hỏi: “Anh biết những gì về nhà họ Tô ở Tây Đường?”
Nhà họ Tô lập nghiệp từ nghề thu nợ, vài năm nay muốn tẩy trắng nên đang làm tài chính.
Người nhà họ Tô rất đông, đáng nhắc đến nhất là người con thứ tư thần bí. Ông Tô đã cho nuôi cục cưng bảo bối này ở bên ngoài, người con này là nam hay nữ còn không biết.
Ngoài điều này ra thì Hoắc Nhất Ninh không biết gì nữa.
Thời Cẩn chỉ bình luận bốn chữ: “Dã tâm không nhỏ.”
Hoắc Nhất Ninh tán thành: “Đúng là không hề nhỏ, chắc đã sớm nhắm vào miếng thịt màu mỡ nhà họ Tần của cậu rồi đây.”
Nhà họ Tần đã chiếm gần 8 phần trong tổng số giao dịch ngầm của toàn bộ miền Nam, ai mà không muốn chiếm đoạt miếng bánh thơm ngon như thế cơ chứ.
Thính Tửu Hiên.
Trong căn phòng bật đèn led, ánh sáng màu hồng màu xanh nhấp nháy, lúc sáng lúc tối. Ba người đàn ông mặc complê màu đen đang đứng trước bàn rượu, trên sàn nhà còn một người đang quỳ, mồ hôi nhễ nhại. Hắn ta cúi đầu, tay đặt lên bàn, tay áo xắn lên để lộ hình hoa xăm trên cánh tay, năm đầu ngón tay đang run rẩy dữ dội.
Trên ghế sofa phía sau bàn rượu, người phụ nữ đang vắt chéo đôi chân thon dài. Cô ta cầm ly rượu dựa về phía sau, ánh đèn nhấp nháy chiếu xuống gương mặt. Cô ta nhấp một ngụm rượu, tay trái cầm súng, ngắm bắn.
“Pằng.”
Một tiếng súng vang lên không hề báo trước.
Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất rụt tay lại theo bản năng, viên đạn đã bắn xuyên qua bàn, để lại một lỗ hổng. Trong lòng người đàn ông vẫn còn khiếp sợ, hắn ta thở hổn hển nặng nề rồi cúi rạp xuống đất, run rẩy xin tha thứ: “Tôi biết sai rồi, xin cô cả tha mạng.”
Người có thủ đoạn độc ác nhất trong nhà họ Tô ở Tây Đường là cô cả – Tô Phục.
Cô ta ngồi thẳng lên, đặt ly rượu lên bàn, thổi đầu súng: “Lâm Thăng, anh theo tôi được bao nhiêu năm rồi?”
Người đàn ông trên mặt đất không dám thẳng lưng, run rẩy đáp lời: “5, 5 năm ạ.”
Thanh quản của người đàn ông đã bị thương, âm sắc vừa thô vừa khàn.
Tô Phục ngước mắt, khuôn mặt dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, đôi môi tô son lại uống rượu khiến màu môi càng đỏ thẫm hơn: “5 năm rồi, anh còn không biết quy tắc của tôi sao?”
Người đàn ông rụt rè ngẩng đầu lên, trong mắt toàn sự sợ hãi và nhẫn nhục, những giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên trán chảy dọc hai bên má. Hắn ta đấu tranh rất lâu rồi mới đặt lại tay lên bàn.
Tô Phục nghiêng người về phía trước.
Người đàn ông đau khổ nhắm chặt hai mắt lại.
Cách, đạn đã lên nòng. Động tác của cô ta không nhanh cũng chẳng chậm, gí đầu súng vào mu bàn tay của người đàn ông, khóe miệng nở nụ cười dửng dưng, giống như đang chơi một trò chơi chẳng mấy quan trọng, ngón tay siết chặt cò súng.
“Pằng.”
Tiếng súng vang lên kèm theo tiếng hét đau đớn của người đàn ông. Hắn ta ôm lấy bàn tay trái đã bị bắn thủng một lỗ, nằm co quắp trên mặt đất, rên rỉ, kêu la đầy đau đớn.
Tô Phục rút một tờ khăn ướt lau đầu súng rồi đứng dậy, vứt khẩu súng lục xinh xắn dành cho phụ nữ lên ghế sofa, bước tới bên cạnh người đàn ông, đứng từ trên cao nhìn xuống hắn ta.
“Bảo anh giết người cũng làm không xong, 5 năm nay, súng tôi đưa cho anh để cho chó gặm hết rồi à?”
Người đàn ông gắng nén đau, cố gắng quỳ dậy nhưng không dám ngẩng đầu, cúi khom lưng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, run cầm cập giải thích: “Bệnh viện luôn có người túc trực, tôi không có cơ hội ra tay.” Hắn ta ngẩng đầu, nhìn Tô Phục một cái rồi lập tức cúi xuống, sợ sệt nói: “Nhưng cô cả yên tâm, thằng đó đã thực hiện phẫu thuật mổ não, không nhớ được gì nữa rồi, chắc chắn sẽ không làm lộ kế hoạch của cô đâu.”
Cô ta im lặng, hàng mi dài rủ xuống, ánh đèn chiếu từ trên xuống dưới lướt qua mi mắt hắt bóng lên gương mặt. Cô ta lên tiếng, là giọng phát thanh tròn vành vạnh: “Trước khi sự việc xác định, anh tiếp tục theo dõi sát sao cho tôi.”
Người đàn ông vội vã trả lời: “Tôi biết rồi ạ.”
Tô Phục quay lại ghế sofa ngồi, nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi lại hỏi: “Con bé đó thì sao?”
“Đã xử lý xong rồi ạ.”
Trong đêm, gió đông lạnh thấu xương, thổi sột soạt xào xạc, mặt trăng bị mây đen che lấp.
Tạ Đãng nằm trên giường bệnh, còn đội chiếc mũ ngư dân màu hồng. Đôi mắt cậu nhắm chặt, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, mí mắt đã giật lên mấy hồi nhưng mãi vẫn chưa chịu mở mắt.
Trong phòng bệnh, số liệu trên thiết bị theo dõi chuyển động, chất lỏng trong ống truyền dịch rơi từng giọt.
Cậu nắm chặt tay, như đang đấu tranh, khóe miệng lúc mở lúc đóng, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, rơi vào một giấc mộng không tỉnh lại được.
Trong cơn mơ, là buổi tối, một chiếc xe màu đen lao về phía cậu, thân thể cậu bị hất tung lên.
Trên ghế lái xe trong chiếc xe màu đen là một người đàn ông. Hắn ta nhếch mép, cánh tay nắm chặt vô lăng có xăm hình hoa. Ánh mắt người đàn ông nóng bỏng như ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào cậu.
Cậu từ trong không trung rơi xuống mặt đất, chất lỏng đậm đặc nóng hổi từ trong người cậu chảy ra ngoài. Cậu muốn động đậy ngón tay nhưng phát hiện ra mình không cựa quậy nổi. Chất lỏng màu đỏ uốn lượn ngoằn ngoèo chảy qua đầu ngón tay.
Người đàn ông trong xe bước xuống, mang một đôi giày da màu đen, giẫm lên vết dầu loang lổ trên đường, có âm thanh chói tai phát ra, hắn ta từng bước từng bước lại gần cậu.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, mái tóc cắt tỉa rất ngắn, để lộ vầng trán đầy đặn: “Những điều không nên nghe thì mày hãy tránh xa một chút.”
Âm thanh vừa thô vừa ồm, khàn đặc như xông khói vậy.
Hắn ta nói xong liền nhặt một viên gạch trên mặt đất lên, áng chừng trong tay rồi giơ qua đầu, đang định đập xuống… Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cánh cửa xe bên phải mở ra, một bóng người lao ra, giữ chặt eo của người đàn ông, giật mạnh lại phía sau, hai người cùng ngã sóng soài trên mặt đất.
Đàm Mặc Bảo vừa mới tỉnh lại.
Nhân cơ hội người đàn ông không phòng bị, cô đẩy hắn ta rồi chạy tới cạnh Tạ Đãng. Cậu đang nằm trong vũng máu, trên đầu, trên mặt đâu đâu cũng là máu. Tay cô run rẩy, không dám động vào cậu, cô run cầm cập gọi: “Anh, anh Đãng.”
Tạ Đãng dồn hết sức mở mắt, máu trên lông mi đã kết vảy lại, hình ảnh hết sức mơ hồ.
Mắt cô lập tức đỏ ửng lên, sợ hãi vô cùng, bàn tay run rẩy tìm điện thoại. Ngón tay run rẩy dữ dội, ấn đến mấy lần cũng không nhấn được phím, cô cắn môi nghẹn lời: “Anh đừng sợ, em đi tìm người đến cứu anh ngay bây giờ.”
Ngón tay cậu động đậy, khóe miệng lúc mở lúc đóng, như muốn nói điều gì, nhưng không phát ra âm thanh.
“Anh nói gì cơ?” Cô cúi người lắng nghe.
Tạ Đãng vừa nói vừa dừng, dùng cạn khí lực: “Tránh, ra.”
Đàm Mặc Bảo ngây người một lúc, sau đó ngơ ngác quay đầu, người đàn ông nọ đã bước đến phía sau cô, trong tay cầm một viên gạch đã giơ quá đỉnh đầu.
Nếu cô tránh ra thì Tạ Đãng phải làm sao đây?
Dường như là bản năng, cô dang tay, mở to mắt, không hề di chuyển.