Mục lục
Duy Nhất Là Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Cẩn ngồi thẳng: "Nói đi, ai là chủ nhân của cô?"

Mồ hôi trên trán Hàn Miểu chảy đầm đìa, cô ta lẩn tránh ánh mắt của anh: "Không có ai cả."

Thời Cẩn không vội, ung dung thong thả uống xong rượu trong ly: "Hôm xảy ra tai nạn xe, là ai xúi giục cô dụ người của tôi rời đi?"

Khuôn mặt này đã qua mắt được biết bao nhiêu người, nếu là người ngoài nhìn thấy thì quả thực rất giống.

Cô ta cắn răng không chịu thừa nhận, móng tay bấm chặt vào trong lòng bàn tay để bản thân mình giữ vững lý trí: "Tôi, tôi không biết anh đang nói gì?"

Được dạy bảo huấn luyện rất tốt, rất trung thành.

Thời Cẩn đặt ly rượu xuống, nắm lấy cằm của cô ta, nâng cao lên rồi rót hết nửa ly rượu còn lại kia cho cô ta.

Cô ta bị ép ngửa đầu lên, nước theo cổ họng chảy xuống khiến cô ta bị sặc chảy cả nước mắt.

Thời Cẩn buông cô ta ra rồi rút khăn giấy lau tay.

Cô ta lập tức đưa tay móc họng nhưng cũng không nên được gì mà chỉ họ đến nỗi mặt đỏ tới mang tai: "Anh bỏ gì vào trong rượu?"

Thời Cẩn lau tay nhưng vẫn cảm thấy bẩn, anh lại rút mấy tờ khăn giấy ra để lau rượu bám trên tay, lau sạch từng ngón không sót ngón nào: "Đi hỏi người sai khiến cô, trước kia tên đó cũng từng cho tôi dùng rồi."

Thuốc Đường Diên kê thuộc loại thuốc đặc biệt về thần kinh, đêm Tần Vân Phi bị gϊếŧ anh cũng từng dùng qua, hiệu quả gây ảo giác rất tốt.

Hàn Miểu chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn đến ngồi cũng không ngồi vững chỉ đành dựa vào bàn uống trà nhỏ. Hình ảnh trước mắt vẫn xếp chồng lên nhau, trời đất quay cuồng cứ đảo qua đảo lại khiến cô ta không nhìn rõ nữa, đầu óc như một mớ bòng bong, bên tai có giọng nói vang vọng.

"Hôm nay không mang theo dao mổ nên không muốn ra tay."

Thời Cẩn khẽ nhíu mày nhìn bàn tay đã bị mình lau đến mức đỏ lên: "Cô tự nói đi."

Đồng tử cô rời rạc, vô ý thức nỉ non: "Cậu, cậu chủ."

Tám rưỡi, Vũ Văn Xung Phong gọi điện thoại đến.

"A lô."

"Là tôi."

Mặt Thời Cẩn rất lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

"Miên Châu."

Giọng của Vũ Văn Xung Phong rất khàn, anh nói: "Sênh Sênh bị đưa đi Miên Châu rồi."

Thời Cẩn chỉ ừ một tiếng, không ngạc nhiên cũng không vui mừng.

Bên kia hỏi: "Anh cũng điều tra được rồi à?"

Thời Cẩn không nói gì.

Vũ Văn Xung Phong không nói nhiều, giọng anh hơi kiềm chế lộ ra vẻ nặng nề: "Đưa cô ấy trở về nhé, bình an trở lại."

Màu mắt Thời Cẩn sâu lắng hơn cả ánh trăng: "Không cần anh phải nhắc."

Mới vậy đã tức giận rồi à?

Giọng Vũ Văn Xung Phong cũng không tử tế gì, gay gắt độp lại: "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết rằng, tôi vẫn còn nhớ thương cô ấy đấy. Nếu như anh tiếp tục không bảo vệ tốt cho cô ấy thì tôi sẽ cướp cô ấy đi."

Thời Cẩn tức giận, vẻ phong độ lãnh đạm trên người hoàn toàn biến mất, giọng anh lạnh như băng: "Anh không cướp được khỏi tay tôi."

Giọng điệu của anh rất hùng hổ, gây sự: "Cô ấy cũng chỉ yêu một mình tôi thôi."

Nói xong, anh cúp luôn điện thoại rồi ném lên ghế sofa. Không có táo, anh muốn mổ người.

Tần Trung dè dặt bước lên hỏi: "Cậu Sáu, xử lý cô ta thế nào?"

Hàn Miểu đã ngủ mê man, nằm dưới đất không nhúc nhích.

Thời Cẩn nhìn lướt qua rồi để lại hai chữ lạnh như băng, lời ít mà ý nhiều: "Gϊếŧ."

Chân mày Tần Trung giật một cái: "Xin cậu Sáu cân nhắc thêm."

Đừng hở một chút là chém chém gϊếŧ gϊếŧ như thế...

Thời Cẩn nhắm mắt làm ngơ, hoàn toàn không nghe khuyên can, sự tàn nhẫn trong đáy mắt căn bản không giấu đi được. Anh lạnh lùng ra lệnh: "Làm sạch sẽ một chút, đừng để lại chứng cứ."

Tần Trung cuống lên: "Cậu Sáu. "

Ánh mắt của anh càng lúc càng lạnh đi.

Tần Trung không còn cách nào khác, suy đi nghĩ lại mới nhớ tới đội trưởng Hoắc đã từng nói rằng lúc anh mất khống chế thì hãy mang Khương Cửu Sênh ra để đè ép sự ác độc của anh xuống.

Tần Trung cũng không để ý được quá nhiều nữa, bật thốt lên: "Ngài không thể gϊếŧ người được, nếu mợ chủ biết được sẽ rất thất vọng về ngài."

Thời Cẩn ngước mắt nhìn hắn: "Sao cô ấy lại biết được?"

Tần Trung tê cả da đầu, lấy can đảm nói: "Giấy không thể gói được lửa, cuối cùng mợ chủ cũng sẽ biết thôi."

"Vậy cậu hãy dùng tay bọc ngọn lửa đó lại cho tôi."

Trong mắt anh như có hai ngọn lửa càng cháy càng đượm.

Lòng bàn tay Tần Trung đổ mồ hôi, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại, cố cứng cổ tiếp tục khuyên can: "Cậu Sáu, mợ chủ..."

Thời Cẩn bực bội nói: "Đủ rồi."

Không có tác dụng à?

Không được, gϊếŧ người là phạm pháp. Tần Trung vẫn định tiếp tục dùng Khương Cửu Sênh để gây áp lực cho anh.

Thời Cẩn mở miệng, kìm nén tâm trạng: "Ném cô ta vào bệnh viện để phẫu thuật thẩm mỹ đi. Nếu vẫn còn có một đặc điểm nào giống Sênh Sênh nhà tôi thì tôi sẽ cắt từng dao từng dao vào chỗ đó."

Anh cụp mắt, đè toàn bộ sự cáu kỉnh và bạo lực của mình xuống.

Tần Trung thở phào một hơi: "Tôi biết rồi."

May mà vẫn còn có kim bài miễn tử là Khương Cửu Sênh.

Buổi tối hôm đó, bộ phận công chúng của tập đoàn giải trí nhà họ Tần tuyên bố, chính thức hủy bỏ hợp đồng quản lý với Hàn Miểu. Tin tức vừa đưa ra thì cả trong và ngoài giới đều thổn thức không thôi, cuối cùng thì nổi tiếng trong một đêm cũng quá mạo hiểm, Hàn Miểu này nổi tiếng rất nhanh mà kết thúc cũng rất nhanh. Nhưng ngược lại cũng không có gì bất ngờ cả, ngành giải trí có một Khương Cửu Sênh là đủ rồi, không cần thêm một bản sao chép, hơn nữa tập

đoàn giải trí nhà họ Tần và SJ"s chiếm cứ nửa giang sơn điện ảnh truyền hình, thêm cả đào tạo ngôi sao nữa, Khương Cửu Sênh với tư cách là bà chủ hiển nhiên sẽ không cho phép ai lay động địa vị của cô dù chỉ nửa phần.

Tin vịt về việc Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn ly hôn không đánh cũng tự tan. Miên Châu, nhà họ Đằng.

Đến tận xế trưa mới có một tia nắng ló ra khỏi đám mây, ánh mặt trời mỏng manh nhưng lại nhợt nhạt ấm áp. Mùa đông phương Bắc năm nay đặc biệt dài, tháng Tư rồi mà trời vẫn rất lạnh.

"Xoȧng!"

Bát canh rơi xuống đất vỡ tan tành, nước canh đầy trong bát bắn tung tóe khắp nơi.

Cô gái trẻ bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch liền lập tức cúi đầu, lo lắng kinh hoàng nói xin lỗi: "Xin lỗi cô Từ, đều là sơ suất của tôi."

Khương Cửu Sênh nằm ở trên mép một chiếc sập nhỏ, ánh mắt lẳng lặng nhìn luớt qua chiếc đèn cây kiểu cổ bên cạnh.

Phích cắm đã bị ngâm nước, cô đứng dậy, lơ đãng đá văng ra rồi đi đến trước mặt cô gái trẻ: "Cô muốn tôi bị bỏng chết à?"

Bình thường cô chủ nhà họ Từ này vẫn luôn lạnh nhạt, không hay cáu kỉnh, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy nổi giận.

Quản gia Vân Hy của khu nhà phía đông bước lên nói đỡ giúp cô gái kia: "Cô Từ đừng nóng giận, tôi đã sai người đi múc một bát khác rồi."

Khương Cửu Sênh không nói gì mà ngồi lại sập.

"Sao vậy?"

Đằng Minh bước vào nhìn thấy một đống bừa bãi trên mặt đất.

Sắc mặt cô gái chọc giận Khương Cửu Sênh kia trắng bệch, muốn nói lại thôi nhưng cũng không dám giải thích gì, chỉ nhỏ giọng gọi cậu Hai xong liền im lặng.

Khương Cửu Sênh nói: "Cô ấy làm tôi bị bỏng."

Sắc mặt Đằng Minh hơi lạnh đi: "Tự đi lĩnh phạt đi."

Cô gái khẽ cắn răng: "Vâng, cậu chủ."

Sau đó cùng đi với Vân Hy ra ngoài. Dù trong lòng cô ta không cam lòng đến đâu, cũng không dám có dị nghị gì. Ngày đầu tiên cậu Hai dẫn người đến đã nói, đây là bà chủ của khu nhà phía Đông, chọc cô ấy mất hứng thì đương nhiên phải cút.

Tổ tiên nhà họ Đằng là quan thương, nơi ở của tổ tiên cũng ngăn cách với đời, vẫn giống như thời xưa, quy tắc rất nhiều, tôn ti rõ ràng. Người giúp việc muốn vào được nhà họ Đằng cũng đều là ngàn chọn vạn tuyển mà ra, tiền lương cực cao nhưng đồng thời nguy hiểm cũng cực lớn.

Đằng Minh đi đến cạnh sập, hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"

Cô nói: "Rất bí bách."

Cô nhìn anh, mặt đầy vẻ phiền muộn: "Tôi muốn đi ra ngoài đi dạo."

Anh không đáp ứng ngay mà ngẫm nghĩ một lát: "Có thể, nhưng không được đi xa."

Khương Cửu Sênh gật đầu.

Anh còn nói: "Anh đưa em đi."

Cô không phản đối, anh bèn dắt tay cô đi, cô gần như theo bản năng để tay ra sau lưng để tránh anh.

"Sênh Sênh."

Đằng Minh muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại biến thành tiếng gọi tên cô, không nói gì mà chỉ rũ mi mắt, trên mặt khó nén mất mát, ngoài ra còn có cả âm trầm nữa.

Khương Cửu Sênh giải thích: "Tôi không nhớ được gì cả nên vẫn còn rất xa lạ với anh."

Anh ngước mắt, chỉnh đốn cảm xúc rồi cười một tiếng: "Anh biết rồi."

Đứng dậy đi đến chỗ kệ gỗ trầm hương lấy miếng ngọc như ý ra, anh cầm một đầu còn đầu kia thì đưa tới chỗ cô: "Em nắm chặt vào, đừng buông tay nhé."

Nghe Vân Hy nói, đồ trang sức bằng ngọc trong phòng này đều là đồ cổ.

Khương Cửu Sênh nắm lấy đầu kia.

Anh nắm lấy ngọc như ý rồi dắt cô đi ra ngoài, đây lần đầu tiên cô ra khỏi phòng sau khi đã đến đây nhiều ngày như vậy.

Nhà họ Đằng rất lớn, không có một chút dấu vết hiện đại hóa nào, giống như gia đình giàu có thời cổ đại. Có thể thấy được nhà họ Đằng rất khác nhà họ Tần và nhà họ Tô, tình hình bên trong cũng rất phức tạp.

Đình đài lầu các cũng không xa lạ gì lắm với Khương Cửu Sênh, lúc diễn xuất cũng đã từng thấy rồi. Cô đứng ở một chỗ, chỉ vào phía đối diện: "Bên kia là chỗ nào?"

Đằng Minh nắm ngọc như ý, đi đằng trước: "Đó là khu nhà phía Tây, nơi anh cả của anh ở."

Thời cổ đại, khu nhà phía Đông được tôn trọng hơn, là anh cả nhưng lại ở khu nhà phía Tây. Xem ra người nắm quyền của nhà họ Đằng là Đằng Minh.

Khương Cửu Sênh không bộc lộ cảm xúc gì, thuận miệng hỏi: "Anh còn có anh cả à?"

Anh ta đi rất chậm, tốc độ nói cũng chậm: "Ừ, anh ấy đi đứng bất tiện nên thường ru rú trong nhà, người ngoài cũng không biết anh ấy."

Khương Cửu Sênh không tiếp tục truy hỏi nữa, nhà họ Đằng không phải kiến trúc hiện đại cho nên muốn nhớ được phải mất rất nhiều sức lực, đi một đoạn đường mới đến phía chính bắc: "Phía trước là nhà chính à?"

Đằng Minh gật đầu: "Là nơi ở của ông Đằng, ba của anh."

Anh ta nắm nhu ý, đi đến một hành lang khác: "Em không nên đi sang bên đó, ông Đằng là một người rất khó sống chung."

Anh ta mặc áo dài, dường như chỉ cần là ở nhà họ Đằng thì anh sẽ luôn mặc áo dài vậy.

Nhà họ Đằng thật sự là một nơi kỳ lạ, Đằng Minh cũng là người kỳ lạ, thần bí khó lường khiến người ta không tìm hiểu được ngọn nguồn.

"Quan hệ giữa anh và ba anh không tốt à?" Giọng của cô tùy ý hỏi.

Đằng Minh ôn hòa đáp: "Chỉ có quan hệ ba con thôi."

Câu trả lời kỳ lạ.

Khương Cửu Sênh không hỏi nữa, dọc theo đường đi đều là ao sen và núi giả, nhưng không biết vì sao thời tiết lạnh như vậy mà hoa sen trong ao lại vẫn có thể nở được.

Dọc theo khu nhà phía Đông đến khu nhà phía Tây, rồi đến nhà chính, chỉ mới đi qua một lượt đã mất hơn mười phút rồi.

"Tiếp đến là khu nhà phía Nam, chỗ ở của người giúp việc, bên đó đông người lại ồn ào nên không cần qua đó nữa." Đằng Minh nói.

Bọn họ dừng ở trước một cái đình nhỏ, đây cũng là vị trí trung tâm của toà nhà cổ, có thể nhìn bao quát toàn bộ toà nhà của nhà họ Đằng. Khương Cửu Sênh t xong bèn dừng ở phía xa, tò mò nhìn khắp nơi.

"A Minh."

Trên hành lang đối diện, người đàn ông mặc áo dài đang ngồi trên xe lăn, bên cạnh xe lăn có đặt một cây đàn violon nhỏ, vẻ mặt anh tuấn tú nhưng nhìn lại có vẻ hơi lạnh nhạt.

Người này, có lẽ chính là anh cả của Đằng Minh.

Đằng Minh liếc mắt nhìn người đối diện, mặt anh ta đang đầy vẻ trêu chọc, Đằng Minh nói: "Anh qua đó một lát, để Vân Hy đưa em đi loanh quanh nhé." Khương Cửu Sênh gật đầu.

Vừa xoay người, cô đã bị một cô gái trẻ va phải.

Cô gái áy náy nói: "Xin lỗi, cô Từ."

Nhưng giọng điệu lại không có một chút áy náy nào.

Khương Cửu Sênh nhận ra cô gái này, cháu gái của quản gia Vân Hy ở khu nhà phía Đông, tên là Vân Hà, là nữ giúp việc xinh đẹp nhất của nhà họ Đằng. Còn nữa, cô ta yêu mến Đằng Minh.

Vân Hy tức giận mắng: "Lỗ mãng như vậy còn ra thể thống gì!"

Bởi vì là cháu gái của Vân Hy nên ngoại trừ ba ông chủ của nhà họ Đằng thì thân phận của cô ta cũng coi như là rất cao. Vân Hà không hề rụt rè e sợ như những nữ giúp việc khác mà nói thẳng một cách rõ ràng.

"Cháu vội vàng đi châm trà cho cậu cả mà."

Vân Hà nở nụ cười xinh đẹp: "Xin lỗi cô Từ."

Khương Cửu Sênh lãnh đạm đáp: "Không sao."


Vân Hà bê bình trà, bước đi như nở hoa về phía đối diện.

Trên hành lang, hai anh em nhà họ Đằng, một người đứng một người ngồi, ai cũng đều mặc áo dài, từ xa nhìn lại, giống như hai vị công tử nhà giàu thời cổ đại vậy.

Trong tay Đằng Anh cầm đàn violon như đang nghiên cứu, chỉ thuận miệng hỏi một chút: "Thật sự muốn lấy cô ấy à? "

"Có vấn đề gì không?"

Đằng Minh dựa vào lan can nhìn về phía xa, không thấy bóng dáng của Khương Cửu Sênh nữa mới thu hồi tầm mắt.

"Ba sẽ không đồng ý."

"Em không cần ông ấy đồng ý." Anh ngồi xuống, dựa lưng vào lan can của hành lang.

Đằng Anh cười như không cười: "Em muốn đứa bé trong bụng của cô ấy mang họ Đằng luôn à?"

Anh sửa lại: "Họ Từ."

Đằng Anh bật cười: "A Minh, em đã không giống trước kia nữa rồi."

Đằng Minh nhíu mày, đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm lười biếng cụp xuống. Dáng vẻ này, cho dù là toàn thân mặc áo dài chính nghĩa lẫm liệt cũng không giấu được sự ngang bướng và hung tàn của anh: "Sao lại không giống nữa?"

Đằng Anh suy nghĩ một chút: "Giống người hơn rồi."

Ông Đằng, ba của bọn họ là một kẻ độc tài và cai trị theo chế độ không có tình người. Ông ta dạy bọn họ cướp đoạt, dạy bọn họ âm mưu quỷ kế, nhưng lại không dạy bọn họ tình người, không dạy bọn họ yêu.

Ồ, kiểu giáo dục này có một cái tên thích hợp khác, gọi là thuần thú. Nếu như thuần hóa thành công thì chính là loại như Đằng Minh, trở thành kẻ cướp đoạt trời sinh. Còn nếu như thất bại...

Chính là bị đánh gãy chân như Đằng Anh, lúc 7 tuổi, vì tham ăn mà trộm một cái kẹo đành phải bồi thường một đôi chân. Lúc ấy Ông Đằng chỉ nói một câu, chỉ là một cái kẹo mà mày không nhịn được thì sao có thể làm được việc lớn.

Khi còn bé, nhịn kẹo.

Hiện giờ trưởng thành rồi thì phải kiềm chế sự tức giận, nhịn ham muốn, nhịn yêu đương, nhịn tình cảm, càng ngày càng có nhiều thứ không thể chạm tới hơn.

Đằng Minh không tiếp tục đề tài này nữa: "Đừng nói em nữa, anh thì sao?"

"Anh làm sao?"

Đằng Minh chế nhạo: "Em nghe người giúp việc nói, anh cũng bắt người về nhà."

Đằng Anh cười: "Người giúp việc nào mà lắm mồm vậy."

Anh không nói nhiều, chỉ cúi đầu thưởng thức chiếc đàn violon trong tay.

"Cậu Hai."

Vân Hà bê chén trà tới: "Mời uống trà."

Đằng Minh nhận lấy chén, uống một hớp rồi ngẩng đầu lên: "Cô vừa mới đυ.ng vào cô ấy à?"

Vân Hà sửng sốt.

Đằng Minh đặt cái chén xuống chỗ ngồi ở hành lang: "Vân Hà, cô đã làm ở nhà họ Đằng bao lâu rồi?"

Vân Hà biết anh phát cáu, ánh mắt hơi e dè, sợ hãi: "Bốn, bốn năm rồi ạ."

"Đã bốn năm rồi"

Ánh mắt anh đột nhiên lạnh đi: "Mà đến cả tôn ti cũng không biết à?"

Cậu chủ tức giận rồi.

Anh rất ít nổi nóng, nếu như tức giận thì kiểu gì cũng sẽ giày vò người ta, dùng đủ các loại phương pháp quái lạ để hành hạ người đó. Từ trên xuống dưới nhà họ Đằng đều biết, cậu Hai nhìn nho nhã lịch sự, nhưng là người có tính khí thất thường nhất. Ngoài mặt thì dịu dàng nhưng cũng là người không có tình người nhất.

Vân Hà không khỏi toát mồ hôi sau lưng: "Vân Hà biết lỗi rồi."

"Nể mặt cô của cô nên tôi sẽ không động đến cô."

Giọng điệu Đằng Minh vẫn dịu dàng ấm áp, nhưng lời nói ra lại khiến người ta run sợ: "Đi thu dọn đồ đạc đi, đừng để cho tôi nhìn thấy cô nữa."

Mắt Vân Hà đỏ hoe, vâng vâng dạ dạ rồi cúi đầu lui ra. Lúc này, cô ta mới nhớ lại mấy ngày trước cô của mình đã dặn đi dặn lại: Đã nhiều năm như vậy, cô Từ này là người đầu tiên cậu Hai thật sự có tình cảm, phải thu lại toàn bộ những suy nghĩ không nên có kia. Cậu Hai là người giấu dao trong nụ cười, cho dù anh đối xử với mình nho nhã lịch sự, nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng đi chăng nữa thì cũng không nên cảm thấy bản thân mình đặc biệt hơn người khác.

Đằng Anh nhạo báng anh.

Đằng Minh nâng chén trà lên, uống một hớp: "Em có nổi giận ư?"

Anh cười đầy phong độ: "Nếu em thật sự nổi giận, cô ta đừng mong còn có đôi tay này nữa."

Coi mạng người như cỏ rác, đây cũng là do ông Đằng Tiêu Vân dạy dỗ cả.

Đằng Anh cười: "A Minh, thế kỷ 21 rồi, nhà chúng ta không phải là địa chủ, phải giữ luật pháp."

Đằng Minh không để ý lắm, chỉ cười lạnh: "Vậy mà anh còn chơi trò cưỡng đoạt ép buộc."

Đằng Anh không nói nữa, đặt cây đàn violon nhỏ ở trên vai, dáng vẻ chuyên nghiệp bắt đầu kéo đàn, nốt nhạc đứt quãng, thật sự không dễ nghe.

"Sao bỗng nhiên lại muốn chơi thứ này?"

Giọng Đằng Anh như đùa giỡn: "Người kia nhà anh chỉ thích thứ đồ chơi này."

Đằng Minh phủi phủi áo dài: "Đừng đầu độc lỗ tai em, đi đây."

Sau khi anh đi, Đằng Anh luyện một chút nữa rồi mới quay về khu nhà phía Tây.

Quản gia mặc quần áo màu đen gặp anh ở cửa ra vào khu nhà phía Tây bèn cúi đầu đứng ở một bên: "Cậu Cả."

Đằng Anh đẩy xe lăn: "Vẫn chưa ăn gì sao?"

"Không ăn một miếng nào ạ."

Anh vẫy tay, để cho quản gia đi ra ngoài. Vừa mở cửa thì một cái cốc ném từ đối diện tới, cùng với nó còn có giọng nói có phần thẹn quá hóa giận của một người phụ nữ: "Đằng Anh, con m* nó anh giam giữ tôi, anh có còn là đàn ông không vậy?"

Tay anh đỡ lấy cốc, chuyển động bánh xe lăn đi vào phòng, đóng cửa lại: "Anh có phải đàn ông hay không, không phải em là người rõ ràng nhất sao?"

Người phụ nữ trên ghế sofa nhảy cẫng lên, khuôn mặt tức giận đỏ tới mang tai: "Đ*t mợ, tôi muốn gϊếŧ anh."

Cô ấy có khuôn mặt rất xinh đẹp, khí chất đầy kiêu ngạo.

Là cô Bảy nhà họ Tần, Tần Tiêu Dật.

Đằng Anh bật cười, đứng lên khỏi xe lăn. Đôi chân thon dài làm gì có vẻ gì là đi lại khó khăn chứ. Anh bước đến khoanh tay nhìn cô, gương mặt tuấn tú đầy vẻ vô lại: "Tuỳ em muốn làm gì cũng được. Nhưng Tần Tiêu Dật, em ngủ với anh rồi thì phải chịu trách nhiệm."

Tần Tiêu Dật cứng họng.

Đời này Tần Tiêu Dật cô chưa từng bị uất ức như vậy.

Cô kiêu ngạo hất cằm: "Tôi có người trong lòng rồi."

"Người kéo đàn violon kia à?"

Đằng Anh cười một tiếng xem thường: "Anh cũng biết kéo."

Tần Tiêu Dật mặt lạnh: "Tôi chỉ thích nghe anh ấy kéo."

Ánh mắt Đằng Anh sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: "Em chỉ muốn ngủ chứ không muốn chịu trách nhiệm à?"

Luôn luôn kiêu ngạo như cô cũng bị chọc tức thở hổn hển. Cô không thể nhịn được nữa, gầm lên: "Có thể đừng nhắc tới chuyện này không!"

Cô sống hai mươi mấy năm rồi nhưng chưa từng mất khống chế như vậy, cái tên giả què đáng chết này.

Ánh mắt Đằng Anh không chút kiêng kỵ, nhìn lướt một vòng trên người cô: "Không nhắc tới cũng được, vậy em cũng để anh ngủ lại một lần, sau đó chúng ta sẽ coi như hoà nhau."

Cạn lời!

Đậu má!

Buổi tối, Đằng Tiêu Vân và con trai thứ cùng ra ngoài. Hai ngày trước Khương Cửu Sênh đã biết hôm nay là lễ kỷ niệm của doanh nghiệp nhà họ Đằng ở Miên Châu, bố con nhà họ Đằng đều phải tham dự.

Khoảng 9 rưỡi, lúc Khương Cửu Sênh đang ngủ, cô nằm ở trên giường gọi Vân Hy hai tiếng.

Vân Hy đẩy cửa bước vào: "Cô Từ, cô có gì dặn dò?"

Màn lụa đã buông xuống, Khương Cửu Sênh buồn ngủ, giọng hơi khàn khàn: "Đèn sáng quá, có thể đổi thành đèn cây giúp tôi được không?"

"Được ạ."

Vân Hy tắt đèn chùm đi rồi mở đèn cây kiểu cổ lên, phích cắm bị nới lỏng nên cô ta ngồi xuống cắm lại, tiếp theo chỉ chớp mắt một cái, chỗ phích cắm chợt tóe lửa rồi toàn bộ đèn tắt hết.

Khương Cửu Sênh ngồi dậy: "Sao vậy?"

Vân Hy lấy điện thoại di động ra soi: "Có lẽ là mạch điện có vấn đề, tôi lập tức gọi người tới sửa ngay."

Khương Cửu Sênh không nói gì, lại nằm xuống: "Cô đi đi, tôi muốn ngủ trước."

"Cô nghỉ ngơi đi, tôi để Tiểu Cát trông coi ở bên ngoài."

Vân Hy nói xong bèn đi ra ngoài phòng, đóng cửa lại.

Khương Cửu Sênh chờ một lát cho tiếng bước chân đi xa rồi mới dậy, lấy dạ minh châu giấu trong chăn ra rồi mượn ánh sáng đó mà bước xuống giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK