Mục lục
Duy Nhất Là Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sớm mùa đông có gió, luồng không khí khẽ thổi mạnh.


Chuyến bay CA3612 từ Phong Thành đến Giang Bắc trễ mất nửa giờ đồng hồ, trong lối đi của khoang hạng nhất, một cô gái dáng người yểu điệu đang đi tới đi lui. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dạ màu vàng, áo len trắng phối với ủng đi tuyết màu đen, đeo một chiếc khẩu trang hình con mèo màu hồng phấn, chỉ để lộ ra đôi mắt xinh đẹp, sáng long lanh, tựa như những vì sao lấp lánh.


Nhìn cô gái như được lớn lên trong môi trường tràn ngập yêu thương vậy. Cô ấy chính là Cảnh Sắt chứ không ai khác.


Cô đã ‘chạy lăng xăng’ suốt mấy phút rồi, Trần Tương không nhịn được nữa: “Em làm cái gì thế hả? Cứ đi tới đi lui mãi.”


Cô ấy quay đầu, cười híp mắt với Trần Tương: “Em vui mà.” Cảnh Sắt đang rất vui vẻ, đôi mắt cong thành hai vành trăng non: “Sắp được gặp đội trưởng nhà em rồi, phấn khởi quá.”


Phấn khởi đến nỗi muốn nhảy múa!


Trần Tương liếc cô: “Đồ ngốc.” Cũng đâu phải là mấy trăm năm rồi chưa được gặp, nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ của cô kìa!


Cảnh•Đồ Ngốc•Sắt không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của người quản lý, cô tiếp tục vui vẻ đi qua đi lại trên lối đi, giống như chú vịt vàng hiếu động.


Ở chỗ ngồi phía sau, cô gái tóc xoăn dài do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi lên phía trước, ngại ngùng hỏi: “Em có phải là Sắt Sắt không?”


Cảnh Sắt nhỏ giọng nói với cô ấy: “Đúng vậy ạ.”


Cô gái kia rất vui mừng, lịch sự hỏi: “Có thể ký tên cho chị không? Em trai của chị rất thích em.”


Ồ, hóa ra là người nhà của fan.


Cảnh Sắt mỉm cười, thoải mái nói: “Được chứ ạ.”


Chị gái người nhà tìm được một quyển sổ trong giỏ xách, nhưng không tìm được bút, bèn lấy bút chì kẻ mày, đưa cho Cảnh Sắt ký tên.


Tính tình cô dễ chịu, giọng nói êm ái, đôi mắt to tròn, vẻ mặt có chút ngốc nghếch nhưng rất dễ thương, cô còn chu đáo hỏi: “Em trai chị tên gì? Em viết “to” cho em ấy.”


Thật là ngoan.


Chị gái người nhà có ấn tượng rất tốt với Cảnh Sắt: “Em trai chị tên Lý Huyền Vũ, Huyền Vũ trong Huyền Vũ Môn.”


Cảnh Sắt viết dòng chữ ‘To Lý Huyền Vũ’ ngay ngắn, tư thế cầm bút rất tiêu chuẩn, nghiêm túc viết từng nét.


Vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.


Không có bệnh ngôi sao, chị gái người nhà càng nhìn càng thấy thích, không còn vẻ căng thẳng như lúc nãy nữa. Cô ấy mỉm cười nói: “Em trai của chị thích em lắm, nó đang học ở đại học Công An, vừa về tới nhà là ngồi trước tivi theo dõi phim truyền hình của em.”


Cảnh Sắt ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Cậu ấy học đại học Công An ạ?”


“Ừm, ừm.”


Cô càng vui mừng hơn: “Vậy sau khi tốt nghiệp cũng sẽ làm cảnh sát ạ?”


Chị gái người nhà cũng không chắc chắn lắm: “Có lẽ là vậy.”


Cảnh Sắt cười híp mắt khen ngợi: “Vậy thì giỏi quá ấy ạ!”
Chị gái ngơ ngác.


À, khen đến nỗi chị gái ngẩn người.


Trong tay Cảnh Sắt vẫn còn cầm bút chì kẻ mày, chưa ký xong, cô không kìm được vẻ tự hào: “Bạn trai của em cũng là cảnh sát đấy ạ.”


Chị gái người nhà càng ngơ ngác.


Sao bỗng nhiên lại nhắc đến bạn trai rồi?


Cảnh Sắt phấn khích đến không kịp trở tay, cô rất vui vẻ, cười xấu hổ, con ngươi sáng long lanh, tựa như hai viên bảo thạch màu đen. Cô hơi ngại ngùng, nhưng không kìm được sự tự hào: “Anh ấy lợi hại lắm, là đội trưởng trẻ tuổi nhất của đội hình sự.”


Chị gái người nhà á khẩu.


Cho nên, đây là đang cố ý khoe khoang sao?


Thế vẫn chưa đủ, Cảnh Sắt còn che miệng, vui vẻ chia sẻ bí mật của cô ấy: “Anh ấy rất đẹp trai, em cho chị xem ảnh nhé.” Sau đó, cô rút điện thoại ra, đưa cho chị gái xem giống như cho chị ấy xem báu vật vậy: “Đẹp trai đúng không chị, có phải là đẹp trai nhất không?!”


Người đàn ông trên màn hình quả thực rất tuấn tú.


Chị gái cạn lời.


Một vạn tấn thức ăn chó từ trên trời rơi xuống, không cần quan tâm xem bạn có kịp phòng bị không, rơi ngay vào đầu bạn.


“Em nói cho chị nghe nhé…”


Cảnh Sắt vẫn còn chưa khoe khoang xong, Trần Tương đã gọi cô ấy: “Sắt Sắt!”


Cảnh Sắt quay đầu, không vui! Vẫn chưa chưa khen xong! Chưa khen xong một phần mười nữa!


Trần Tương chịu không nổi dáng vẻ ngốc nghếch của cô, đầu đau không chịu nổi, thấp giọng hối thúc cô: “Em mau qua đây, chị có chuyện muốn nói với em.”


Cảnh Sắt không thể tiếp tục khen bạn trai nữa, cảm thấy hơi tiếc nuối: “Ồ.” Cô nhanh chóng ký tên rồi nói tạm biệt với chị gái người nhà đó, mới ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, hỏi người quản lý: “Có chuyện gì ạ?”


Trần Tương đưa mắt nhìn xung quanh, cũng may không có người chụp lén, cô trừng mắt với Cảnh Sắt: “Em có thể đừng đi khắp nơi khoe khoang bạn trai như đồ ngốc thế được không?”


Sao cô lại như đồ ngốc rồi?


Cảnh Sắt không phục, mở to đôi mắt vô tội của mình: “Em đâu có!” Cô nói rất hùng hồn, vô cùng tự hào: “Những điều em nói đều là sự thật mà, đội trưởng nhà em thực sự rất giỏi.”


Trần Tương cạn lời.


Nói không nổi nữa rồi.


Trần Tương thật mệt mỏi bèn hít sâu một hơi, nói: “Được, cho dù có là sự thật đi nữa thì chúng ta cũng nên khiêm tốn một chút, có được không?”


Từ sau khi công khai tình cảm, cô nhóc này hễ nói ba câu là lại nhắc đến bạn trai, gặp ai cũng khen. Kể từ đó, cô ấy cũng nổi tiếng là cuồng chồng, mất đi rất nhiều fan nam, nhưng mà lại có thêm không ít fan nữ, còn có thêm fan couple nữa.


Đối với việc này, Cảnh Sắt cũng rất phiền muộn: “Em cũng muốn khiêm tốn lắm, nhưng mà em không nhịn được ấy.” Cô thở dài, vẻ mặt rất chân thành: “Đội trưởng nhà em ưu tú như vậy, chị bảo em làm sao nhịn được đây.”


Trần Tương rất bối rối.


Chị gái kia đứng tại chỗ cũng cảm thấy hoang mang, nhìn chữ ký trên quyển sổ, trên đầu toàn vạch đen, khóe miệng co rút.


“To Lý Huyền Vũ:


Chúc em sau này sẽ trở thành một cảnh sát ưu tú như bạn trai của chị, đương nhiên, bạn trai của chị là xuất sắc nhất!


Cảnh Sắt.”
Chị gái người nhà nói không nên lời.


Từng nhìn thấy người ta rắc thức ăn chó, nhưng thật sự chưa từng thấy ai đi nhét vào mồm người khác thế này.


Trên sảnh lớn của sân bay, người qua kẻ lại tấp nập.


Hoắc Nhất Ninh nhìn ngó xung quanh, mở tai nghe bluetooth ra.


Ở bên kia vang lên giọng nói của Tưởng Khải: “Đội trưởng, camera đã quay được, hắn có mặt ở sân bay rồi.”


Hoắc Nhất Ninh khẽ kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp: “Cậu đưa người qua đây, liên hệ với bộ phận an ninh, chuẩn bị truy bắt tội phạm.”


“Vâng.”


“Đằng Phi,” anh đi đến trước cửa sổ làm thẻ máy bay, đứng vào trong đội ngũ xếp hàng, đứng yên quan sát xung quanh: “Cậu cho người canh giữ ở các lối ra vào.”


“OK.”


Truyền đạt mệnh lệnh xong, điện thoại của Hoắc Nhất Ninh vang lên, anh đưa mắt nhìn, ánh mắt nghiêm nghị trong phút chốc mềm mại hẳn đi: “Sắt Sắt.”


“Đội trưởng, em về Giang Bắc rồi.”


Giọng điệu nghe có vẻ rất vui mừng.


Đầu mày Hoắc Nhất Ninh toát lên ý cười, nhưng anh không dám lơ là, ánh mắt vẫn nhìn ngó, sẵn sàng chờ đón kẻ địch: “Bảo bối ngoan, anh đang chấp hành nhiệm vụ, đợi anh 20 phút nữa nhé?”
Cảnh Sắt vừa nghe vậy thì lập tức trở nên nghiêm túc, dặn dò anh: “Anh chú ý an toàn nhé.” Nói xong, cô liền cúp máy ngay. Mỗi lần như thế này, cô đều cúp máy rất nhanh, rất ngoan ngoãn, trước giờ chưa từng lãm nũng, chưa từng giận dỗi, không hề quấy rầy anh.


Cảnh Sắt cúp máy, đôi mắt đang cười của cô liền rũ xuống.


Trần Tương hỏi cô: “Sao thế?” Sao chỉ mới một giây mà trời nắng đã thành âm u rồi?


Cảnh Sắt nhíu chặt mày: “Đội trưởng đang bận.”


Trần Tương nghĩ rằng cô đang thất vọng bèn khuyên bảo: “Thế mới nói, em đừng có quá bám dính cậu ấy, đàn ông không thể bám dính như vậy, phải biết lạt mềm buộc chặt.”


Cảnh Sắt liếc Trần Tương: “Không phải đâu.” Cô nắm chặt quần áo trước ngực, vẻ mặt rất khó chịu: “Em đang lo lắng cho anh ấy.”


Được thôi.


Một người bạn gái hiểu chuyện.


Máy bay chạm đất, dừng vững rồi, Trần Tương thu dọn đồ đạc, nói: “Em xuống máy bay trước đi.”


Cảnh Sắt như người mất hồn, lơ đãng đứng lên.


Trần Tương kéo cô lại: “Ấy, em đeo khẩu trang vào.”


“Vâng.”


Phía trước quầy kiểm tra của sân bay mọi người xếp thành một hàng dài, nhân viên an ninh cúi đầu, kiểm tra từng người.


“Giấy tờ.”


Người đàn ông đang xếp hàng đội mũ lưỡi vịt, vành mũ kéo xuống rất thấp, không nhìn rõ mặt. Hắn ta cúi đầu, đưa chứng minh nhân dân và thẻ máy bay cho nhân viên an ninh.


Chứng minh nhân dân đặt trên chỗ máy đọc, một tiếng “ting” vang lên.


Nhân viên an ninh ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn người đàn ông rồi nhanh chóng di chuyển ánh mắt ra hướng khác, nói: “Xin chờ một chút.”


Sau đó cô ấy gọi điện thoại.


Người đàn ông lập tức phát giác ra có gì đó không đúng, đeo hành lý lên quay đầu bỏ chạy.


Trên chứng minh nhân dân hiển thị, họ tên: Khâu Minh, là nghi phạm giết người đang bỏ trốn.


Chu Tiêu và Tưởng Khải đang ngồi xổm trước quầy kiểm tra lập tức đuổi theo. Khâu Minh hoảng hốt, xô dòng người ra cắm đầu chạy, vừa khéo đụng phải du khách đang vội lên máy bay, hắn ta ngã xuống, balo rơi xuống đất.


Phía sau, cảnh sát đã sắp đuổi đến.


Khâu Minh nhanh chóng bò dậy, rút ra một con dao găm Thụy Sỹ trong balo, đưa mắt nhìn xung quanh rồi lôi một bé gái khoảng năm, sáu tuổi từ trong đám người đang xếp hàng kiểm tra, giữ chặt lấy, chĩa mũi dao kề vào cổ bé gái: “Đừng qua đây!”


Đám đông lập tức xôn xao, mẹ của cô bé lo lắng hét ầm lên.


Tưởng Khải và Chu Tiêu dừng lại trước Khâu Minh khoảng mười mét, không dám ép sát.
Một tay Khâu Minh ôm đứa bé, một tay cầm dao, bên dưới chiếc mũ lưỡi vịt lộ ra cặp mắt như cá vàng: “Còn bước đến nữa thì tao giết nó trước!”


Đứa bé chỉ khoảng vài tuổi sợ đến nỗi không kêu được ra tiếng.


Hoắc Nhất Ninh vội vã chạy đến, lập tức ngăn cản người của đội hình sự: “Tất cả nghe lệnh, lùi về sau.” Anh vỗ về Khâu Minh: “Đừng làm tổn thương con bé, anh muốn gì tôi cũng đáp ứng anh.”


Thần sắc Khâu Minh hoảng loạn, quay đầu khẽ nhìn, rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, mũi dao găm vẫn kề sát bên cổ bé gái: “Bảo cảnh sát ở cửa ra vào lùi lại hết, thả tao đi.”


Hoắc Nhất Ninh không chút do dự mở tai nghe, truyền lệnh xuống: “Tất cả mọi người nghe lệnh, dừng việc truy bắt, toàn bộ rút lui.”


Ở cửa ra vào, cảnh sát chìm bước ra ngoài, lùi qua một bên.


Khâu Minh giữ lấy con tin, từng bước lùi về sau, du khách ở sân bay đều tự động lùi lại, tránh còn không kịp, chỉ sợ tai bay vạ gió, càng lúc càng đến gần cổng lớn của sân bay.


Bỗng nhiên…


“Ôi chao.”


Một cô gái trẻ tuổi đeo khẩu trang đột nhiên từ trong đám đông bổ nhào ra ngoài, như bị vấp phải gì đó, ngã bệt trên đất, giỏ xách rơi xuống, đồ trang điểm lăn ra khắp nơi.


Vừa khéo một lọ kem chống nắng lăn đến bên chân Khâu Minh, hắn ta giẫm lên, bước chân khựng lại.


Cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất nhanh tay nhặt nhạnh đồ đạc, ngẩng đầu lên, khẩu trang che mất khuôn mặt, giọng nói êm ái, mở to đôi mắt vô tội, nói: “Anh có thể nhấc chân lên tránh ra một chút không? Anh giẫm lên kem chống nắng của tôi rồi.”


Khâu Minh cúi đầu nhìn xuống đất, hơi ngẩn người.


Chỉ một khoảng khắc như vậy, Hoắc Nhất Ninh nhân cơ hội đó nhanh chóng bước lên trước, không chút chần chừng đưa tay lên tóm lấy cổ tay đang cầm dao găm của Khâu Minh, không để hắn ta kịp phản ứng, mạnh mẽ bẻ ngoặt ra ngoài.


Khâu Minh kêu lên một tiếng đầy đau đớn.


Hoắc Nhất Ninh tóm lấy cánh tay hắn ta, xoay người thực hiện một cú quật qua vai, ấn người hắn xuống đất: “Còng tay lại.”


Tưởng Khải và Chu Tiêu nhanh chóng tiến lên, chế ngự Khâu Minh.


Bé gái bị bắt giữ ngã xuống đất, đang mùa đông nên bé mặc rất nhiều quần áo, ngã xuống cũng không bị thương, nhưng sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch. Bé gái vừa chạm đất đã khóc nức nở.


Mẹ của bé gái lập tức chạy đến, trong lòng vẫn còn sợ hãi, liền rơi nước mắt.


Ở một bên, cô gái đeo khẩu trang nhặt nhạnh những chai lọ rơi trên đất bỏ vào giỏ xách, lại lôi từ trong đó ra một thanh sôcôla trắng, đưa cho bé gái đang khóc nức nở, giọng nói dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, em có muốn ăn kẹo sôcôla không?”


Cô bé khụt khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào, nhưng cũng không khóc nữa: “… Em muốn ăn.”


Thật dễ dỗ.


Cô mỉm cười.


Hoắc Nhất Ninh thấp giọng gọi: “Cảnh Sắt.”


Cô gái đang ngồi xổm trên đất lập tức đứng lên, thẳng lưng: “Có!”


Chẳng phải là Cảnh Sắt đây sao!


Sắc mặt Hoắc Nhất Ninh nặng nề: “Em đang làm cái gì thế?”


Cô chớp chớp mắt: “Em làm không đúng sao?” Vừa nãy cô đã nháy mắt ra hiệu cho đội trưởng rồi, cô đánh lạc hướng hắn ta, còn đội trưởng thừa cơ hành động.


Phối hợp rất hoàn hảo mà…
Hoắc Nhất Ninh tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống, trán anh đầy mồ hôi: “Bắt tội phạm là chuyện cảnh sát phải làm, em có biết vừa nãy nguy hiểm thế nào không? Không biết tránh xa một chút sao?”


Làm càn thế này, anh hận không thể đánh cô một trận!


Cảnh Sắt bày ra vẻ mặt vô tội, không chút hối cải, nói như lẽ đương nhiên: “Nhưng em là người nhà cảnh sát mà, tính ra cũng là một nửa cảnh sát rồi.”


Còn dám nói lý nữa cơ. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hoắc Nhất Ninh bước đến, tháo khẩu trang của cô ra, anh ôm lấy gương mặt cô, hôn xuống. Cảnh Sắt vô cùng ngoan ngoãn, hé miệng, khẽ khàng giơ đầu lưỡi ra để anh mút.


Anh cắn nhẹ cô: “Không được có lần sau nữa.”


Cô gái nhỏ bị hôn đến choáng váng, gật đầu giống như giã tỏi: “Vâng, vâng.”


Bốn phía đều có người đứng vây xung quanh, cô hơi xấu hổ, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh. Cô ngại ngùng nhưng cũng không trốn tránh, thoải mái để mặc anh hôn, để mặc anh cắn.


Hoắc Nhất Ninh thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì không nói nặng lời được nữa, anh không nhẫn tâm trách mắng cô, thở hắt ra một hơi: “Vừa nãy em làm anh sợ gần chết.”


Lỡ như, Khâu Minh cũng bắt luôn cô làm con tin…



Anh không dám nghĩ đến nữa, áp người đến, ôm lấy eo cô gái nhỏ, kéo cô lên rồi cúi đầu hôn xuống.


Xung quanh toàn là người, Cảnh Sắt không đeo khẩu trang, đương nhiên sẽ bị nhận ra, rất nhiều người vây quanh, cũng rất nhiều người rút điện thoại ra chụp hình. Cô ngượng ngùng đẩy Hoắc Nhất Ninh ra: “Đội trưởng, có người đang nhìn kìa.”


Hoắc Nhất Ninh không quan tâm: “Cứ để họ nhìn.”


Cô lại đẩy anh ra, lùi về sau một chút, quay đầu đỏ mặt mỉm cười với người chụp ảnh, tuy ngượng ngùng nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Đây là bạn trai của tôi đấy, cảnh sát nhân dân, vô cùng đẹp trai!”


Nói xong, cô ngoan ngoãn chui vào lòng Hoắc Nhất Ninh, kiễng chân ôm lấy cổ anh, đưa đôi môi đỏ thắm lên để anh hôn.


Hoắc Nhất Ninh mỉm cười, cúi đầu cạy môi và răng của cô ra, hôn sâu.


‘Đàn chó nghiệp vụ FA’ của đội hình sự mang theo tâm trạng hưng phấn và xấu hổ xem đội trưởng của mình livestream…


Người quản lý của Cảnh Sắt, Trần Tương khẽ bóp huyệt thái dương, gọi điện thoại cho bên quan hệ công chúng. Đợt tin hot này chắc chắn trốn không được, phải làm tốt công tác chuẩn bị, cố gắng điều khiển luồng gió đi đúng hướng.


Cứ như vậy, Cảnh Sắt cùng với bạn trai cô ấy trở thành tin hot, không chỉ ở mảng giải trí, còn ở mảng dân sinh và xã hội. Weibo hoàn toàn nổ tung, nữ thần quốc dân và bạn trai cảnh sát hợp lực chế ngự tội phạm, ôm hôn trước đám đông, thật đúng là hiện trường giết chó quy mô lớn mà.


Không chỉ Cảnh Sắt, mà Hoắc Nhất Ninh cũng có thêm rất nhiều fan.


Chuyện lần này không chỉ gây náo động toàn mạng xã hội mà ngay tối hôm đó, đài truyền hình trung ương cũng chỉ đích danh biểu dương, nữ diễn viên bình hoa quốc dân Cảnh Sắt lập tức trở thành hóa thân của chính nghĩa, trở thành đại diện của sự khích lệ.


Đây là chuyện sau này rồi.


Đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc.


Khâu Minh lọt lưới, lần đầu tiên đội hình sự thẩm vấn hắn, hắn thành thật thú tội, thái độ rất phối hợp. Thẩm vấn xong Khâu Minh, người tiếp theo là Tần Vân Lương.


Hoắc Nhất Ninh đích thân thẩm vấn, thần sắc của đối phương vẫn không kiên nhẫn. Hoắc Nhất Ninh ung dung bình thản nói: “Khâu Minh đã lọt lưới rồi.”


Sắc mặt Tần Vân Lương lập tức thay đổi, trong đáy mắt thoáng vẻ hoảng sợ, rồi nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, giả vờ bình tĩnh hỏi lại: “Khâu Minh là ai?”
“Vẫn còn giả ngốc à?” Hoắc Nhất Ninh không gấp, anh biếng nhác ngồi đó, hai tay đặt trên bàn, chơi đùa cây bút máy: “Hắn ta đã khai hết rồi, nói là anh thuê hắn giết người.”


Tần Vân Lương vẫn cứng miệng, nói năng hùng hồn: “Không bằng không chứng, đây là vu khống.”


Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.


Hoắc Nhất Ninh ngước mắt lên, ngữ điệu chậm rãi: “Hóa đơn chuyển khoản và ghi âm cuộc gọi đều có đủ, chứng cứ rành rành, anh còn muốn chối cãi sao?”


Tần Vân Lương không kìm nén nổi nữa, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, đầy vẻ hoang mang và khó tin. Hắn không thể ngờ được rằng Khâu Minh lại âm thầm giữ chứng cứ, cắn ngược lại hắn.


Vốn dĩ việc đẩy Tần Minh Lập rơi xuống lầu, cảnh sát hoàn toàn không tìm được chứng cứ. Lần này Khâu Minh lọt lưới, tội danh của hắn cũng đã chắc như đinh đóng cột rồi.


Bị chính sự thông minh của mình làm hại.


“Thuê người giết người có thể sẽ bị phán hai, ba mươi năm tù giam.” Hoắc Nhất Ninh khẽ dừng lại một lúc, lật mở quyển sổ, đầu bút đặt xuống, bắt đầu ghi chép: “Bắt đầu từ lúc này, anh nói dối thêm một câu, sẽ phán anh thêm một năm tù.”


Tần Vân Lương im lặng một lúc lâu mới nói: “Tần Minh Lập là do tôi giết.”


Chứng cứ rành rành, còn muốn chối cãi thế nào được nữa.


Hoắc Nhất Ninh đặt bút xuống, ghi lại ngày lấy lời khai, nói: “Nói rõ ràng nguyên nhân và kết quả.”


Tần Vân Lương cúi đầu, không giống dáng vẻ ngông nghênh lúc trước nữa, hắn ta thành thật khai nhận: “Buổi trưa ngày 28, tôi nhận được một tin tức, nói là trong tay Tần Minh Lập có chứng cứ tôi tham ô tiền công ty.”


Cây bút trong tay Hoắc Nhất Ninh khẽ dừng lại: “Do ai gửi đến?”


“Không biết, là tin nhắn nặc danh.” Tần Vân Lương tiếp tục nói: “Tôi không dám hoàn toàn tin tưởng, bèn gọi điện thoại cho Tần Minh Lập xác nhận lại. Tôi gài bẫy anh ta, anh ta thật sự có nhận được một tập tài liệu bí mật, còn nói chỉ cần giao cho Tần Hành là anh ta sẽ có cơ hội trở mình. Lúc đó tôi rất lo sợ, mắng anh ta qua cầu rút ván, bán đứng tôi, sau đó chúng tôi cãi nhau trong điện thoại. Cho dù tôi có đưa ra điều kiện gì, anh ta cũng không chịu thỏa hiệp, nhất quyết đòi tìm Tần Hành tố giác tôi.”


Tần Vân Lương nghỉ lấy hơi: “Ngay tối hôm đó, tôi vội vã đến biệt thự Hoa Nam, vốn dĩ chỉ muốn đàm phán với anh ta, để anh ta tha cho tôi một lần. Nhưng tôi không thể ngờ được anh ta lại cầm văn kiện đi gặp Tần Hành, tôi chỉ định ngăn cản, kéo anh ta ra sân thượng. Anh ta rất thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn không nghe tôi giải thích, tôi không còn cách nào khác, đành nhân lúc anh ta không phòng bị mà đẩy anh ta xuống dưới.”


Hoắc Nhất Ninh hỏi: “Hiện giờ tập tài liệu bí mật đó đang ở đâu?”


“Lúc đó quá hoảng loạn, tôi sợ có người lên, bèn giấu túi tài liệu bên dưới một chậu cây trên sân thượng.”


Sau khi Tần Minh Lập rơi xuống lầu, cảnh sát đã phong tỏa biệt thự Hoa Nam, đồng nghĩa với việc, đến tận bây giờ Tần Vân Lương cũng chưa xem qua phần văn kiện đó.


Hoắc Nhất Ninh trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu: “Tiếp tục đi, phần thuê hung thủ ấy.”
Tần Vân Lương không giấu giếm: “Ngày đầu tiên Tần Minh Lập nằm viện, tôi cho người canh giữ bên ngoài bệnh viện. Tôi nghĩ rằng anh ta không sống được nữa, nhưng anh ta lại khôi phục ý thức, tôi sợ anh ta tỉnh lại sẽ tố cáo tôi, bèn tìm người giúp tôi thủ tiêu anh ta.” Chỉ là có tính toán thế nào cũng không ngờ được Khâu Minh sẽ chơi hắn một vố.


Hoắc Nhất Ninh đặt bút máy xuống, ánh mắt nhìn thẳng: “Vậy tại sao anh còn muốn giết Khương Cửu Sênh?”


Tần Vân Lương ngẩng phắt đầu lên: “Cái gì mà Khương Cửu Sênh chứ? Tôi chỉ bảo hắn ta giúp tôi giết Tần Minh Lập thôi.”


Biểu cảm kinh ngạc không giống như giả vờ.


“Lời khai của Khâu Minh có chỉ ra anh bỏ ra hai triệu tệ, mua hai mạng người, một người là Tần Minh Lập, còn một người là Khương Cửu Sênh.”


Tần Vân Lương vừa nghe thấy vậy lập tức phủ nhận, ngữ khí rất phẫn nộ: “Không có! Tôi chưa từng có nói vậy, tôi và Khương Cửu Sênh không thù không oán, tại sao phải giết cô ta. Không phải tôi, tôi chỉ muốn mạng của Tần Minh Lập thôi, Khương Cửu Sênh bị hại không liên quan gì đến tôi cả.”


Tần Vân Lương rất phối hợp, khai nhận toàn bộ, trừ việc hại ‘Khương Cửu Sênh’.


Hoắc Nhất Ninh từ phòng thẩm vấn bước ra, Thang chính Nghĩa lập tức đi đến hỏi.


“Đội trưởng, có phải là Tần Vân Lương không?” Anh ta ở trong phòng giám sát nghe hơn 20 phút, vẫn chẳng hiểu gì cả: “Khương Cửu Sênh giả cũng bị tiêm thuốc gây mê, Khâu Minh còn giữ lại cả ống tiêm, chính là hắn ta.”


Hoắc Nhất Ninh đi về phòng làm việc: “Ống tiêm còn giữ lại, ghi âm cuộc gọi cũng có, sao lại không giữ lại phần ghi âm mà Tần Vân Lương bảo hắn giết Khương Cửu Sênh chứ?”


Tên sát thủ được thuê này không đơn giản, giống như đã chuẩn bị sẵn vậy.


“Cũng đúng nhỉ.” Thang Chính Nghĩa đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, nói, “Khâu Minh nhận giết hai mạng người, nhưng không phải cùng một người chỉ thị ư?”


“Ừ.”


Vậy thì vấn đề lại đến rồi, Thang chính Nghĩa truy hỏi: “Vậy là ai muốn giết Khương Cửu Sênh? Vì sao Khâu Minh muốn đẩy cả hai mạng người cho Tần Vân Lương?”


Bước chân của Hoắc Nhất Ninh nhanh hơn một chút: “Trên người Khâu Minh gánh hai mạng người, dù sao cũng phải ngồi tù rục xương. Chỉ cần đưa ra điều kiện khiến hắn ta vừa ý, đối với hắn ai chỉ thị cũng như nhau thôi.”


Vậy là có người mượn việc Tần Vân Lương thuê sát thủ giết người, nhân tiện mượn gió bẻ măng khử đi ‘Khương Cửu Sênh’. Dù sao Khâu Minh giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, cho hắn thêm một chút lợi ích, đương nhiên hắn sẽ đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Tần Vân Lương. Hơn nữa, chứng cứ cũng được chuẩn bị từ trước, rõ ràng là đã sớm có phòng bị.


Thang Chính Nghĩa vò đầu bứt tóc: “Vậy chúng ta điều tra thế nào?” Kiểu tội phạm tám phần sẽ bị phán tử hình như Khâu Minh, chắc chắn không cạy được miệng hắn ta.


Hoắc Nhất Ninh lấy điện thoại ra, ấn một dãy số: “Điều hung thủ muốn chính là chúng ta không điều tra ra được.” Sau khi điện thoại nối máy, anh nói: “Tô Phục tìm ra khe hở, đổ hết tội danh cho Tần Vân Lương.”


Đầu dây bên kia là Thời Cẩn.


Thời Cẩn rất bình thản: “Tôi cũng không định dùng thủ đoạn pháp luật để giải quyết cô ta.”


Mượn dao giết người.
Trước giờ Tô Phục không để bản thân phải dính máu, làm việc không hề để lại sơ hở.


Hoắc Nhất Ninh dặn dò: “Người phụ nữ này quá gian xảo, lô hàng của Chử Nam Thiên, cậu phải cẩn thận.”


“Ừ.”


Hoắc Nhất Ninh cúp máy rồi đi vào phòng làm việc riêng, Cảnh Sắt vẫn còn đang đợi anh. Anh mở cửa ra thấy cô ngồi trên ghế, ôm cuốn Điều lệ Đảng đọc.


Cô không chịu để người quản lý đi theo, tự kéo theo hành lý đến đồn cảnh sát với anh. Trời đã tối rồi, cô đợi gần hai giờ đồng hồ, Hoắc Nhất Ninh xót hết cả ruột gan, thầm tự trách chính mình, anh đi đến ôm lấy cô, gọi: “Sắt Sắt.”


Cảnh Sắt đặt sách xuống rồi lập tức quay lại ôm anh: “Tội phạm đã khai chưa anh?”


“Ừ, đều khai nhận hết rồi.”


Cô không một chút oán than, rất vui vẻ khen ngợi anh: “Đội trưởng nhà em giỏi quá đi mất.”


Cô hiểu chuyện thế này khiến anh thấy thật khó chịu.


Hoắc Nhất Ninh khẽ hôn lên gương mặt cô: “Anh đưa em về nhà nhé.”


Cô lập tức nói ngay: “Em muốn về nhà với anh.” Cô ngẩng đầu, áo len trắng bên trong áo khoác dạ càng tôn lên nước da trắng ngần của cô, một đôi mắt đen láy sáng long lanh nhìn anh: “Em vừa đóng máy rồi, được nghỉ nửa tháng, em muốn ở chỗ của anh, anh có thu nhận em không?”


Cô ngoan ngoãn như vậy.


Muốn mạng sống của anh, anh cũng cho cô hết!


Hoắc Nhất Ninh khẽ ngậm lấy môi cô, trong mắt ngập tràn vẻ dịu dàng: “Em gọi điện thoại về nhà trước đã, đừng để mọi người phải lo lắng.”


Cô cười híp mắt ôm chầm lấy anh: “Vâng ạ.”


Chạng vạng ngày hôm sau, mặt trời ngả về phía Tây, ráng chiều vẫn chưa biến mất, đèn hoa đã lên. Giang Bắc và Berlin cách nhau năm tiếng đồng hồ, bên đó đang là buổi chiều.


Khương Cửu Sênh xuống máy bay, đến khách sạn một chuyến, lại bị Mạc Băng bắt ngủ một giấc. Lúc tỉnh lại cô liền kéo Mạc Băng đến bệnh viện, một khắc cũng không đợi được. Mạc Băng không còn cách nào khác, đành phải liên lạc với người quen, nghe ngóng một bệnh viện tư nhân kín tiếng, cô dùng tên mình bốc số cho Khương Cửu Sênh.


Xét nghiệm nồng độ HCG trong máu không cần nhịn đói, cũng không cần đợi lâu. Mạc Băng cùng Khương Cửu Sênh ở bệnh viện đợi kết quả, người qua kẻ lại, có không ít người châu Á, Mạc Băng bảo Khương Cửu Sênh đeo khẩu trang lên. Cho dù là ở nơi đất khách quê người, chưa biết chừng cũng có người chụp trộm, vẫn nên cẩn thận thì hơn.


Y tá khoa phụ sản đứng trước cửa gọi số, dùng tiếng Anh nhắc lại một lần: “Xin hỏi vị nào là cô Mạc?”


Khương Cửu Sênh bước đến: “Là tôi.”


Y tá khẽ mỉm cười với cô: “Đến lượt cô rồi.”


“Cảm ơn.”


Khương Cửu Sênh nói cảm ơn xong thì đi vào phòng khám, Mạc Băng đi cùng cô, thấy hàng mi cô run rẩy thì khẽ cười: “Em căng thẳng à?”


“Vâng.” Khương Cửu Sênh mở lòng bàn tay ra, cho Mạc Băng nhìn mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay của cô: “Lên nhận giải Grammy em cũng không căng thẳng như vậy.”


Mạc Băng bật cười: “Căng thẳng gì chứ, mang thai thì là thêu hoa trên gấm, chưa mang thai thì tiếp tục cố gắng.”


Khương Cửu Sênh không nói gì, tay rất tự nhiên đặt trên bụng, ánh mắt dịu dàng, trong trẻo, cô hy vọng có thể mang thai.


Cô đẩy cửa phòng khám, bác sĩ là một người phụ nữ da trắng, tuổi tác không lớn, đeo một cặp mắt kính không tròng, đôi mắt màu lam, dáng vẻ rất ôn hòa, khẽ cười với Khương Cửu Sênh: “Mời ngồi.”


“Cảm ơn.” Cô ngồi xuống.


Trong tay bác sĩ cầm kết quả báo cáo, nhẹ nhàng hỏi: “Cô Mạc, xin hỏi cô đã kết hôn chưa?”
Bởi vì Khương Cửu Sênh là người của công chúng nên Mạc Băng dùng tên của mình bốc số cho cô.


Khương Cửu Sênh đã hiểu đại khái ý của bác sĩ rồi, cô mỉm cười trả lời: “Vẫn chưa, nhưng mà, chúng tôi rất thương yêu nhau.”


Bác sĩ nữ khẽ đẩy gọng kính, nói: “Vậy chúc mừng cô, cô đã mang thai năm tuần rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK