Mục lục
Duy Nhất Là Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyetmai

Cảnh Sắt đọc to điều thứ nhất trong gia quy: "Không được chơi game quá mười hai giờ đêm ạ."

"Không làm được sẽ bị xử lý thế nào?"

Ôi, trời ạ.

Cảnh Sắt rất hoảng hốt: "Bán… bán trang bị ạ." Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng trang bị thì không thể mua. Cô vội vàng nhận sai: "Đội trưởng, em sai rồi. Từ nay về sau em không chơi tới khuya như vậy nữa. Nếu anh bán trang bị của em đi, thì anh sẽ đánh mất người bạn gái đáng yêu của anh đấy."

Hoắc Nhất Ninh bị cô chọc cho bật cười: "Không bán trang bị của em nữa."

Cảnh Sắt vô cùng cảm động: "Đội trưởng à, anh tốt nhất trên đời." Đội trưởng nhà cô là anh cảnh sát hiểu đại nghĩa, thấu tình đạt lý nhất trên trời dưới đất!

Vị đội trưởng hiểu đại nghĩa, thấu tình đạt lý nói: "Anh không bán trang bị, nhưng xóa game LOL (Liên Minh Huyền Thoại) đi. Trong vòng một tháng tới không được chơi game này."

Cảnh Sắt ngốc nghếch nghẹn lời.

Cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ừm, không biết là chỗ nào không đúng. Cô liền hỏi đội trưởng: "Vậy em có thể ăn gà không?"

"Có thể."

Cô là một cô gái tốt rất dễ thỏa mãn: "Đội trưởng à, anh tốt nhất trên đời." Một lần nữa, cô lại cảm thấy đội trưởng nhà cô là anh trai cảnh sát hiểu đại nghĩa, thấu tình đạt lý nhất trên trời dưới đất!

Đương nhiên, Hoắc Nhất Ninh không biết, "Chiến công hiển hách" của ADC đứng đầu server quốc gia không chỉ chơi game LOL, mà còn chơi cả Honor of Kings và ăn gà, chỉ có điều không tham gia thi đấu so tài mà thôi.

"Sắt Sắt."

Giọng nói của Hoắc Nhất Ninh trầm thấp, quanh quẩn vấn vít trong tai cô, nghe tê hết cả người. Cô híp mắt lại thành hai vầng trăng lưỡi liềm nhỏ: "Dạ."

"Mở video đi, cho anh nhìn em một chút." Anh nhớ cô, nhớ đến cồn cào, đến mức không thể tập trung xem hồ sơ vụ án.

Cô xấu hổ, ôm lấy trái tim nhỏ: "Vậy để em vào toilet nữ nói chuyện video với anh nhé."

Hoắc Nhất Ninh không hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô: "Tại sao phải đi vào toilet nữ?"

"Suốt một tháng không được chơi liên minh huyền thoại, trái tim em rất đau đớn, cần đội trưởng hôn một cái mới có thể khỏe mạnh được." Cô nghiêm trang nói xằng nói bậy: "Ở đây nhiều người quá, chúng ta vào trong toilet hôn nhé."

Hoắc Nhất Ninh nghẹn lời.

Nửa năm trước Triệu Đằng Phi cũng có một người bạn gái. Bởi vì bận rộn quá, nên hai người gặp nhau không được mấy lần. Một ngày gọi tới bảy, tám cuộc điện thoại, mỗi lần gọi video đều phải hôn màn hình rất lâu.

Một đám ngu xuẩn.

Hoắc Nhất Ninh đã từng vô cùng khinh bỉ. Thời thế thay đổi, bây giờ anh cũng làm chuyện ngu xuẩn như vậy mỗi ngày, chết tiệt, lại còn là tự nguyện nữa chứ. Đừng nói là hôn điện thoại di động, ngay cả quân ca anh cũng phải hát cho cô nghe, chỉ cần có thể dỗ cô ngủ là được. Yêu phải một người bạn gái thích chơi game mà không cho cô ấy chơi game, được thôi, chỉ cần hát mấy bài hát ru là được.

Chuyện ngu xuẩn như vậy nhưng anh lại vẫn cảm thấy cô nàng nhà mình thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi muốn ngủ với cô ấy…

Thời Cẩn quay lại club, gọi một ly nước ép hoa quả, trò chuyện câu được câu không với Tần Minh Châu.

Ánh mắt của Ôn Thi Hảo chiếu vào nơi đó, nhìn không chớp mắt một lúc rất lâu.

"Cô Ôn." Là Tần Minh Lập. Hắn ngồi xuống bên cạnh Ôn Thi Hảo.

Cô ta thu ánh mắt lại: "Cậu hai Tần có việc gì không?"

Tần Minh Lập cầm ly rượu lên, chạm vào ly rượu trong tay cô ta, uống một hớp nhỏ: "Nếu đã muốn đến như vậy, tại sao không dốc lòng mà cướp lấy?"

Trong lời nói vẫn còn hàm ý khác, ám chỉ rõ ràng.

Ôn Thi Hảo ngước mắt lên, nhìn về nơi xa: "Sau khi cướp được rồi thì sao?" Cô ta quay đầu lại, nhìn về phía Tần Minh Lập. Nụ cười trên khóe môi cô ta vụt tắt, ánh mắt hơi lạnh: "Thời Cẩn và tôi đấu tới cá chết lưới rách, anh thì lại ngồi làm ngư ông đắc lợi sao?"

Đúng là một người phụ nữ thông minh.

Hắn cũng thật sự muốn người phụ nữ này chạm vào vảy ngược của Thời Cẩn, còn hắn thì ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nhưng dã tâm của cô ta cũng không kém, lòng ghen tị của phụ nữ chính là thứ có thể chống lại thiên quân vạn mã.

Tần Minh Lập không phủ nhận: "Vậy còn phải xem cô có dám đánh cược hay không? Có lấy được đầu sói hay không?" Lời nói ý vị sâu xa. Hắn lắc lắc ly rượu vang trong tay: "Là thuần phục, hay là bị cắn chết, còn chưa kết luận được."

Ôn Thi Hảo vẫn ung dung nhíu mày nhìn hắn: "Anh còn nói anh ấy là sói, người ngoài sao có thể tới gần được chứ." Cho dù cô ta có tâm tư như thế, nhưng sao Thời Cẩn lại có thể cho cô ta cơ hội.

Vảy ngược của rồng, đây chính là huyệt chết, nhưng cô ta cũng phải chạm vào nó bằng được.

Tần Minh Lập cười nói: "Vậy thì phải xem cô có đủ hèn hạ hay không."

Cô ta ngước mắt lên, hiện ra vẻ hào hứng, trong mắt có ánh sáng kích động nóng lòng muốn thử.

Tám giờ tối, Khương Cửu Sênh có lịch ghi hình cùng với Tô Khuynh. Đại khái tổ chương trình cũng biết cô và Tô Khuynh là "bạn thân khác giới", nên lại càng thích để cho hai người đứng chung một khung hình.

Bởi vì một vị khách quý của chương trình kỳ tới trễ, cho nên đến giờ này vẫn chưa mở máy ghi hình. Khương Cửu Sênh và Tô Khuynh đợi đến mức chán muốn chết.

"Hình như người ở đối diện vẫn luôn nhìn cậu từ nãy tới giờ đấy." Khương Cửu Sênh nói.

Tô Khuynh nhìn sang, vẻ mặt có phần giống như một lời khó nói hết: "Đừng nói nữa. Đó là thanh mai trúc mã của Từ Thanh Cửu, vốn dĩ đang yên lành làm tình địch, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên bẻ lái rẽ ngang, quả thật là biến thành "thiếp cố ý lang vô tình"."

Người Tô Khuynh nói chính là Kiều Thanh Thiển. Thật không đúng lúc, hôm nay Kiều Thanh Thiển cũng được mời tham gia chương trình này. Bắt đầu từ khi cô nàng nhà họ Kiều kia tới đây, ánh mắt liền dính chặt lấy Tô Khuynh, trần trụi không hề che đậy, tỏ vẻ "khi nào sông cạn núi mòn, trời đất hợp làm một thì em mới rời xa anh".

Khương Cửu Sênh không nhịn được cười.

Đang nói thì Kiều Thanh Thiển đã đi tới, mang theo một chiếc hộp nhỏ rất đẹp. Cô ta thẹn thùng hỏi Tô Khuynh: "Em đã mua một ít bánh ngọt, anh có muốn ăn thử một chút không?"

Tô Khuynh vội vàng phẩy tay từ chối: "Không cần, không cần." Ân huệ này của người đẹp, cô không hưởng thụ nổi đâu.

Kiều Thanh Thiển thất vọng quay về.

Không tới hai phút sau, cô ta lại bưng một cái ly xinh đẹp tới: "Đây là nước chanh em tự làm, anh có muốn nếm thử không?" Cô ta tỏ vẻ đáng yêu, "Em thấy anh có nói trên Weibo là anh thích uống nước chanh."

Tô Khuynh nghẹn lời.

Cô cảm thấy hơi đổ mồ hôi lạnh rồi đấy.

Cô lau mồ hôi vô hình: "Tôi đi toilet một chút, nói chuyện sau nhé, nói chuyện sau nhé." Sau đó, cô dứt khoát trốn đi tiểu.

Kiều Thanh Thiển đành phải hậm hực quay về chỗ ngồi của mình. Cô ta nhìn chằm chằm về phía toilet, chuẩn bị tinh thần tái chiến bất cứ lúc nào có thể.

Lúc này, điện thoại của Khương Cửu Sênh vang lên.

Cô đứng dậy từ trên ghế, đi ra bên ngoài phòng ghi hình nhận điện thoại: "Thời Cẩn à."

"Chị Sáu, là em đây."

Không phải là giọng nói của Thời Cẩn, mà là giọng của Tần Minh Châu. Cậu ấy giải thích: "Điện thoại di động của em hết pin rồi, nên mượn điện thoại của anh Sáu."

Khương Cửu Sênh liền chào hỏi: "Chào em, Minh Châu."

Bình thường lúc nào Tần Minh Châu cũng thờ ơ, nhưng mà, lúc này giọng nói của cậu lại vội vàng và nôn nóng hơi khác mọi ngày: "Nếu chị dành ra được chút thời gian rảnh, có thể tới club một chuyến được không?"

Lông mày của Khương Cửu Sênh hơi nhíu lại, cô có dự cảm không tốt: "Có chuyện gì sao?"

Tốc độ nói chuyện của Tần Minh Châu nhanh hơn, chỉ đơn giản giải thích một chút: "Em vừa đi gọi điện thoại, lúc trở về thì không thấy anh Sáu đâu nữa. Phục vụ nói là người phụ nữ họ Ôn kia đã gọi anh Sáu qua chỗ cô ta. Đến bây giờ em vẫn chưa tìm được anh ấy."

Ôn Thi Hảo…

Khương Cửu Sênh không suy nghĩ nhiều, vơ lấy túi xách, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò Tần Minh Châu: "Em đi kiểm tra camera giám sát thử xem, chị lập tức tới đó ngay."

Người đại diện tạm thời của cô là Hồ Minh Vũ đang chờ ở bên ngoài, vừa thấy cô vội vàng ra ngoài thì hỏi: "Làm sao vậy? Sắp phải ghi hình ngay bây giờ rồi, cô còn đi đâu thế?"

Khương Cửu Sênh không có thời gian để giải thích, cô chỉ nói: "Có việc gấp." Cô hơi áy náy: "Minh Vũ, có thể giúp tôi xử lý một chút không? Bây giờ tôi phải đi ngay lập tức."

"Được." Hồ Minh Vũ hỏi: "Có cần tôi đưa cô đi không?"

"Không cần đâu, anh ở lại xử lý chuyện bên này đi."

Hồ Minh Vũ đưa chìa khóa xe cho Khương Cửu Sênh, rồi lại liên lạc gọi người lấp sân khấu tới thay thế.

Quãng đường này bình thường phải lái xe nửa tiếng mới tới, nhưng Khương Cửu Sênh chỉ lái hai mươi phút đã tới nơi. Cô vừa đỗ xe, vừa gọi điện thoại cho Tần Minh Châu: "Minh Châu, đã tra được chưa?"

"Em vừa mới xác nhận, phòng 908." Tần Minh Châu lại nói: "Giờ em tới đó trước."

"Ừ."

Cúp điện thoại xong, Khương Cửu Sênh xuống xe. Cô vừa mới đi tới cửa ra vào của club Tần Thị thì bị nhân viên đón khách canh giữ ở cửa ra vào cản lại. Là hai người đàn ông đẹp trai mặc vest đi giày Tây: "Thưa cô, xin hỏi quý cô có thiệp mời không?"

"Không có." Khương Cửu Sênh nói.

Đối phương liền chặn đường đi của cô, thái độ vẫn cung kính: "Vậy thì xin lỗi, quý cô không thể vào trong được. Hôm nay trong club có tiệc mừng lễ kỷ niệm một năm, nên không mở cửa kinh doanh, chỉ có người được mời mới được vào trong."

Trong lòng Khương Cửu Sênh chỉ mải lo lắng cho Thời Cẩn, cô không còn chút kiên nhẫn nào cả, đang định xông thẳng vào.

Tần Minh Lập đi từ trong phòng lớn của club tới: "Còn không chịu tránh ra."

Hai nhân viên đón khách lập tức đứng sang một bên để nhường đường, chào: "Cậu Hai."

Tần Minh Lập nửa giận nửa không, giọng điệu mang theo vài phần uy hiếp, nhưng nghe thế nào cũng không thấy có ý tốt: "Tại sao hai người lại có mắt như không thế? Bạn gái của cậu Sáu mà cũng không nhận ra à?"

Từ trước đến nay cậu Sáu nhà họ Tần luôn khiêm tốn, không xuất hiện trên báo chí, bạn gái cũng được giấu kín. Khác hẳn mấy cậu chủ khác của nhà họ Tần, suốt ngày dắt theo mấy người bạn bên người, thường xuyên ra vào chơi đùa trong club.

Bọn họ vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, mời quý cô vào trong."

Khương Cửu Sênh đi thẳng vào trong.

Tần Minh Lập ở phía sau lên tiếng gọi cô: "Cô Khương, xin dừng bước."

Cô quay đầu lại, vẻ mặt hờ hững: "Có chuyện gì?"

Giọng điệu của Tần Minh Lập tỏ vẻ khuyên nhủ: "Đừng trách em Sáu. Đàn ông mà, không tránh được chuyện gặp dịp thì chơi."

Trong lời nói còn có ý khác.

Hắn muốn nói là, Thời Cẩn đang gặp dịp thì chơi cùng với người phụ nữ khác.

Khương Cửu Sênh ngoảnh mặt làm ngơ, không lộ ra biểu cảm gì cả. Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, người gọi tới là Thời Cẩn.

Cô gọi: "Minh Châu."

Một lát sau, lại vui mừng gọi: "Thời Cẩn."

Là điện thoại của Thời Cẩn. Tần Minh Lập hào hứng khoanh tay, vểnh tai lắng nghe trò hay. Không biết Thời Cẩn đã nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy cảm xúc của Khương Cửu Sênh phập phồng không ổn định.

Khương Cửu Sênh hỏi: "Anh cùng vào phòng với Ôn Thi Hảo thật sao?"

Sau khi đầu bên kia điện thoại trả lời, cô sa sầm nét mặt: "Ôn Thi Hảo lại có suy nghĩ không đứng đắn gì vậy?"

Thời Cẩn nói chuyện rất lâu, có lẽ là đang giải thích.

Khương Cửu Sênh đã tức giận rồi, cô chỉ nói: "Anh đợi em ở cửa phòng." Dừng lại một lát, cô lạnh mặt nói tiếp: "Tính sổ."

Vậy là Thời Cẩn làm cho người đẹp giận dữ rồi, sợ là đã mắc phải lỗi lớn.

Tần Minh Lập rất hài lòng, nhếch môi mỉm cười.

Khương Cửu Sênh cúp điện thoại xong, liền quay đầu nhìn về phía Tần Minh Lập: "Cậu Hai, có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?"

Tâm trạng của Tần Minh Lập cực kỳ thoải mái: "Tất nhiên là được."

Nói xong, hắn đi theo Khương Cửu Sênh cùng bước vào trong thang máy. Tiệc mừng lễ kỷ niệm một năm được tổ chức ở đại sảnh Panorama trên tầng sáu nên lầu một và trong thang máy đều không có người. Hai người bọn họ một trước một sau bước vào thang máy.

Khương Cửu Sênh hỏi: "Thời Cẩn đang ở tầng chín à?"

Tần Minh Lập gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: "Đúng vậy, ở cùng với Ôn Thi Hảo."

Khương Cửu Sênh liền ấn nút chọn tầng chín. Ánh mắt cô sâu thẳm, sáng chói như ánh sao: "Làm sao anh biết?" Minh Châu cũng phải kiểm tra camera giám sát mới biết được là Thời Cẩn và Ôn Thi Hảo đã cùng đi lên lầu chín và cùng vào phòng với nhau.

Tần Minh Lập bị hỏi khó, nên giật mình trong chốc lát, rồi mới trả lời như không có việc gì: "Đương nhiên là tận mắt nhìn thấy rồi." Hắn có một loại cảm giác rất kỳ lạ, cảm thấy Khương Cửu Sênh không phải là tới bắt gian, mà là tới trừng phạt kẻ xấu.

Lòng dạ của người phụ nữ Khương Cửu Sênh này sâu như biển, không thể dò đoán được.

Lúc này, thang máy dừng lại. Họ đã tới lầu chín.

Cửa thang máy vừa mở, Khương Cửu Sênh bước ra ngoài trước. Sau đó cô giẫm lên cửa ra vào, nhấc một chân lên, đặt ở trên cửa, chặn toàn bộ cửa thang máy lại. Cô ngước mắt: "Anh lại dám tính kế làm hại Thời Cẩn nhà tôi."

Tần Minh Lập ngây ngẩn cả người mất một lúc.

Hắn còn tưởng là cô đang muốn đi tìm Thời Cẩn để tính sổ, bây giờ mới nhận ra hình như không phải.

Nội dung đầy đủ của cuộc điện thoại vừa rồi là như thế này.

Khương Cửu Sênh nhận điện thoại, gọi: "Minh Châu." Cô tưởng là điện thoại của Thời Cẩn vẫn đang ở chỗ Tần Minh Châu.

Bên kia lên tiếng, nhưng lại là giọng của Thời Cẩn: "Sênh Sênh, là anh đây."

Cô ngạc nhiên vui mừng: "Thời Cẩn."

Thời Cẩn nói: "Chờ anh ở đại sảnh, anh tới tìm em."

Cô lại hỏi: "Anh cùng vào phòng với Ôn Thi Hảo thật sao?"

Thời Cẩn dừng một chút, rồi thừa nhận: "Ừ."

Cô sa sầm mặt xuống: "Ôn Thi Hảo lại có suy nghĩ không đứng đắn gì vậy?" Đương nhiên là cô hoàn toàn tin tưởng Thời Cẩn, vậy thì chắc chắn là Ôn Thi Hảo kia lại giở thủ đoạn bỉ ổi gì đó rồi.

Lại dám ngấp nghé Thời Cẩn. Cô ta đã trèo lên đầu cô luôn rồi, sao cô có thể không tức giận chứ?

Thời Cẩn biết là cô đang giận, nên lập tức giải thích: "Còn có cả Tần Minh Lập, hai người bọn họ hợp tác với nhau. Trong phòng có đốt thuốc mê kích dục, cô ta dùng chuyện video để dụ anh qua đó. Nhưng mà, thuốc mê vô dụng với anh."

Tuy vậy, Khương Cửu Sênh vẫn nổi giận, sa sầm mặt nói: "Anh đợi em ở cửa phòng."

Thời Cẩn hỏi cô: "Em định làm gì?"

Khương Cửu Sênh lời ít mà ý nhiều: "Tính sổ."

Đây mới là toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của cô và Thời Cẩn. Tần Minh Lập chỉ nghe được phần cô nói, đương nhiên cho rằng cô đang đi bắt gian, làm sao ngờ được rằng, muốn gây khó dễ cho Khương Cửu Sênh cũng không dễ như vậy.

Cô đứng chắn hết cửa ra vào của thang máy, đôi mắt hoa đào lạnh lùng hơi nhíu lại, lạnh thấu xương: "Tần Minh Lập, nhìn tôi có vẻ dễ bắt nạt lắm sao?"

Tần Minh Lập không biết đối phương đã biết được điều gì, nên liền giả ngu: "Lời này của cô Khương là có ý gì?"

Khương Cửu Sênh lạnh lùng liếc hắn một cái, nói ngắn ngọn: "Ý là có thù thì phải trả."

Tần Minh Lập thật sự bị một câu nói không nóng không lạnh như vậy của cô làm cho ngây ngẩn cả người. Trong lúc tinh thần Tần Minh Lập đang mất tập trung, cô đột nhiên kéo tay hắn một cái, nhanh chóng ấn hắn xuống đất.

Tần Minh Lập không đứng vững, lảo đảo, đập đầu vào vách thang máy. Hắn ngẩng đầu lên, thẹn quá hóa giận: "Khương Cửu Sênh! Cô…"

Khương Cửu Sênh không đợi hắn đánh lại, đã nhảy lấy đà ngay tại chỗ rồi vung chân đá tạt cho Tần Minh Lập còn chưa đứng vững một cái trúng ngay đầu. Đầu óc hắn lập tức choáng váng, cơ thể nhũn ra, còn chưa kịp đứng vững, đã lại bị cô đã giáng thêm một cú bằng khuỷu tay vào gáy.

Hai mắt Tần Minh Lập trợn ngược, ngất luôn tại chỗ.

Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, liên tục mấy chiêu chế ngự địch.

Một giây trước khi ngất, Tần Minh Lập chỉ có một suy nghĩ trong đầu. Không ngờ Khương Cửu Sênh lại đánh nhau giỏi như vậy…

Lúc Thời Cẩn và Tần Minh Châu đi tới chỗ rẽ ở hành lang, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Khương Cửu Sênh nắm một chân Tần Minh Lập lôi ra ngoài thang máy. Tần Minh Lập đã bị đánh ngất, đang bị cô kéo ra khỏi thang máy như kéo cây lau nhà.

Thời Cẩn và Tần Minh Châu đều nghẹn lời.

Tần Minh Châu sửng sốt một hồi lâu: "Chị Sáu, thế này là thế nào?"

Khương Cửu Sênh buông tay ra, ném Tần Minh Lập xuống bên cạnh chân mình. Cô chỉ hỏi: "Phòng nào? Chị muốn ném hắn vào trong đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK