Mục lục
Duy Nhất Là Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Translator: Nguyetmai

  Khi Khương Cửu Sênh trở về nhà, hai nhân viên bảo vệ trực ban trước đó đều không thấy đâu cả. Người trực đêm đã được thay đổi, sảnh lớn của lô Bảy được dọn dẹp sạch sẽ, điện cũng có lại. Cô không gặp Thời Cẩn, đành dùng thẻ từ dự bị mở cửa nhà anh. Trong nhà vắng tanh, không có bất cứ tiếng động gì.

Có lẽ anh đang trên máy bay rồi.

"Gâu."

Bác Mỹ từ ngoài ban công ló đầu lên, sau khi sủa hai tiếng thì không ngừng sủa inh ỏi.

Cô mở hẳn cửa ra.

Sau khi Bác Mỹ thấy rõ người đến là ai, lập tức chạy khỏi ổ, hớn hở lao về phía cô.

Cô ngồi xổm xuống.

Nó dựa hẳn lên người cô, hai chân trước đặt lên đầu gối cô, vừa vây lấy cô vừa làm nũng: "Gâu!"

Khương Cửu Sênh buồn cười. Con chó này dường như rất hiểu tính người, cô mới đến đây có mấy lần mà đã nhận ra cô. Cô đứng dậy đổ cho nó chút thức ăn.

Khương Bác Mỹ rất hưng phấn, ăn vô cùng vui vẻ, đuôi không ngừng ngoe nguẩy, cứ ăn hai miếng lại nhìn về phía cô cười ngây ngô.

Khương Cửu Sênh xoa đầu nó.

"Bác Mỹ."

"Gâu."

"Ba em rốt cuộc là người như thế nào?"

"Gâu."

Cô khẽ lẩm bẩm: "Sao chị mãi không thể nhìn thấu anh ấy."

Khương Bác Mỹ run run, sau đó cố sức sủa: "Gâu gâu!"

Nếu Bác Mỹ biết nói tiếng người, nó nhất định sẽ kiên cường nói cho Khương Cửu Sênh biết: Ba nó là người mà nó sợ nhất trên đời này, sợ đến mức đã mấy lần nó suýt không giữ được mạng chó, cũng may, nó vẫn còn đủ dũng cảm để vượt qua.

Sở Cảnh sát.

Vào thời gian này, thông thường chỉ có mỗi nhân viên cảnh sát trực ban, nhưng không biết vì sao, lúc này lại có cả cục trưởng nữa.

Cục trưởng Dương đã gần năm mươi tuổi, bụng bia to đùng, bảo dưỡng khá tốt, khi cười lên để lộ hai nếp nhăn. Ông ta cầm hồ sơ ra khỏi phòng lấy lời khai rồi bước vào phòng khách, hơi hóp bụng lại, trông thêm vài phần kính cẩn.

"Cậu Từ, phiền cậu ký tên ở đây."

Cậu Từ này tất nhiên là Từ Thanh Bách. Từ sau khi anh làm bác sĩ, đã lâu không nghe ai gọi mình như thế.

Ký tên xong, Từ Thanh Bách nhìn về phía ghế dựa, dài giọng: "Cục trưởng Dương."

Da đầu Cục trưởng Dương rờn rợn, vội vàng cười nói: "Cậu Từ, mời nói."

"Về phía ba tôi, mong Cục trưởng Dương giấu giúp." Từ Thanh Bách cười rộ lên như một cậu ấm chính hiệu, "Nếu để ông ấy biết, có khi lại mắng tôi một trận đấy."

Cục trưởng Dương cũng là người lão luyện, gặp không ít việc thế này, tất nhiên không thể làm phật lòng nhóm con ông cháu cha, vội vàng nhận lời: "Cậu Từ yên tâm đi, chúng tôi không vì mấy chuyện nhỏ này mà làm phiền Bộ trưởng Từ đâu."

Đối với mấy ông lớn nhà họ Từ, thời gian là vàng bạc.

"Vậy thì cảm ơn Cục trưởng Dương."

"Cậu Từ quá khách sáo rồi."

Khi Từ Thanh Bách nhìn thấy Thời Cẩn, anh đang ngồi ngay ngắn trong phòng lấy lời khai, hai tay chồng lên nhau đặt trên bàn, trước mặt là một ly nước, trông bình chân như vại.

Xem dáng vẻ cậu ta kìa, tưởng đang đến Sở Cảnh sát uống trà chắc?

Đã gần mười hai giờ, Từ Thanh Bách đã đứng phẫu thuật suốt tám tiếng liền, nửa đêm còn không được yên, trong lòng hơi cáu kỉnh, đá đểu Thời Cẩn: "Sao không gọi cho nhà họ Tần ấy?"

Vẻ mặt Thời Cẩn lạnh nhạt: "Dùng tên cậu sẽ bớt việc hơn."

Ở Trung Nam, nhà họ Tần quả thật vô cùng uy danh, nhưng ở Giang Bắc, họ dù sao cũng không thể bằng những gia tộc đã có nền tảng lâu đời tại đây.

"Đã đưa tên đó đi bệnh viện, vết thương không nhẹ, luật sư sẽ ra mặt giải quyết, cậu chuẩn bị đầy đủ tiền bồi thường là xong thôi, cứ làm theo quy trình." Từ Thanh Bách ngồi xuống cạnh Thời Cẩn, nói tiếp, "Hai nhân viên bảo vệ ở khu chung cư nhà cậu đã nhận tiền rồi, tự biết phải làm thế nào. Camera giám sát cũng được xác nhận, không thành vấn đề."

"Cảm ơn." Thời Cẩn đáp gọn lỏn.

Chỉ vậy thôi à?

Từ Thanh Bách gõ nhẹ mặt bàn gỗ: "Tôi đã xem bản khẩu cung của phía cảnh sát rồi, trong đó còn có báo cáo từ phía bệnh viện." Anh nhìn Thời Cẩn, đối phương nghiêm mặt, không thèm nhìn lại anh cái nào, Từ Thanh Bách bực bội, "Sau khi Khương Cửu Sênh đi, rốt cuộc cậu đã ra tay mạnh thế nào vậy hả?"

Nứt xương sọ, gãy xương sườn, khắp người đều là thương tích. Dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn tình trạng của tên đó, ai làm bác sĩ cũng sẽ thấy rợn người.

Thời Cẩn chẳng nói chẳng rằng.


Từ Thanh Bách ngồi thẳng người, không hề có vẻ bông đùa, anh nghiêm giọng: "Nếu như không phải trước khi đi, Khương Cửu Sênh gọi nhân viên bảo vệ qua, có phải cậu định đánh chết hắn ta không hả?"

Thời Cẩn lắc đầu.

"Vậy cậu ra tay thô bạo như thế làm gì!"

"Hắn ta làm cô ấy bị thương." Thời Cẩn ngước mắt, đôi mắt đen nhánh, vừa thâm thúy vừa tĩnh lặng, "Nếu không để hắn ta chịu đủ đau khổ, hắn ta chắc chắn lại đi tìm cô ấy."

Cuối cùng vẫn là vì Khương Cửu Sênh, muốn giúp cô trừ mọi hậu hoạn nên mới ra tay độc ác như thế.

Từ Thanh Bách nghẹn họng không nói được gì, một lúc lâu sau mới mắng: "Nhưng cậu cũng không cần ra tay nặng như thế chứ, nếu như lỡ tay đánh chết hắn ta, tôi cũng không giúp cậu nổi đâu!"

Thời Cẩn rũ mắt, che khuất đôi mắt đen thẳm của mình, nói khẽ: "Lúc ấy không nhịn được."

Một khi bị tác động, tâm trạng sẽ mất khống chế, táo bạo dễ giận, thậm chí còn có khuynh hướng bạo lực, là điển hình của chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng.

Nguyên nhân gây bệnh: Khương Cửu Sênh.

Từ Thanh Bách khuyên chân thành: "Thời Cẩn, đi gặp bác sĩ tâm lý đi."

Thời Cẩn không nói lời nào, đi một mạch ra khỏi phòng lấy lời khai.

Phương pháp trị liệu: Khương Cửu Sênh.

Tình trạng trị liệu: Bệnh nhân từ chối chữa trị.

Từ Thanh Bách thở dài, đứng dậy theo sau, đột nhiên nói: "Tôi gặp Khương Cửu Sênh ở bệnh viện."

Thời Cẩn lập tức dừng chân: "Cô ấy sao rồi?"

Phản ứng mạnh thật. Quả nhiên, Khương Cửu Sênh mới là liều thuốc hiệu quả nhất.

Từ Thanh Bách thầm suy tính trong lòng: "Cô ấy không sao."

Thời Cẩn đứng ngược sáng ngay cửa, yên lặng một lúc lâu, ánh mắt u ám: "Đừng nói chuyện này cho cô ấy biết."

Nếu trên đời này thật sự có người khiến Thời Cẩn tin tưởng, thì một người chính là Khương Cửu Sênh, người còn lại là Từ Thanh Bách. Đối với người trước chính là sự tin tưởng vô điều kiện, còn đối với người sau, chính là vì ơn cứu mạng. Bởi lẽ, mạng của Từ Thanh Bách đã được cứu sống dưới dao phẫu thuật của Thời Cẩn.

Cuộc phẫu thuật đó kéo dài suốt mười hai tiếng liền, tất cả các bác sĩ đều chịu thua, chỉ mỗi mình Thời Cẩn không rời khỏi bàn mổ dù chỉ một bước.

Đúng là ma xui quỷ khiến! Từ Thanh Bách biết rõ, mình cũng không phải người hiền lành lương thiện gì, nhưng sao lại cứ cam nguyện chạy ngược chạy xuôi cho Thời Cẩn?

Từ Thanh Bách nhận lời anh với vẻ nghiêm túc hiếm có: "Tôi biết rồi."

Anh biết Thời Cẩn đã phải dùng biết bao nhiêu thời gian mới dám đứng trước mặt Khương Cửu Sênh, càng biết rõ rằng, nếu tên này đã điên lên thì sẽ tàn nhẫn đến mức nào.

"Cảm ơn." Thời Cẩn khẽ đáp.

Lại là cái sự lễ phép chết tiệt này!

Từ Thanh Bách đoán, có lẽ đây là kiểu mà Khương Cửu Sênh thích, anh chán ngán nói: "Cảm ơn miệng thì khỏi đi. Cậu biết số tài khoản của tôi mà đúng không, cứ chuyển khoản cho đơn giản." Nói rồi lại nhún vai, "Dù sao chúng ta cũng chỉ là mối quan hệ xã giao thôi, nói tình cảm sẽ tổn thương tiền bạc."

"Được thôi." Thời Cẩn lấy di động ra, chuyển khoản ngay tại chỗ.

Từ Thanh Bách hạn hán lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK