Editor: Nguyetmai
Ôn Thi Hảo thay váy xong thì đã ba giờ đúng. Cô ta tạm thời không vào bàn, nôn nóng đợi ở trong phòng nghỉ phía sau, đi tới đi lui quanh quẩn một chỗ mấy vòng.
Thư ký Đường Tấn đi tới nhắc nhở: "Tổng giám đốc Ôn, phóng viên đã tới gần đủ rồi."
Ôn Thi Hảo vội vàng hỏi: "Thời Cẩn đâu? Anh ấy đã tới chưa?"
Đường Tấn lắc đầu.
Người không tới, cũng không có một câu nhắn nhủ. Anh ấy không thèm để ý tới chuyện cô ta sẽ công khai video sao? Ôn Thi Hảo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Cứ để phóng viên đợi thêm mười lăm phút nữa."
Đợi thêm chừng hai mươi phút đồng hồ, Thời Cẩn vẫn chưa đến. Ngược lại, Tần Minh Lập đã tới, còn dẫn theo bạn gái tới xem cảnh tượng náo nhiệt. Hắn nhìn đồng hồ, rồi dựa vào cánh cửa ra vào của phòng nghỉ, vừa châm chọc vừa khiêu khích: "Đã tới giờ từ lâu rồi, nếu Thời Cẩn muốn tới thì đã tới từ lâu rồi. Sao, có định bỏ chạy trước thềm trận đấu không?"
Phép khích tướng rất rõ ràng.
Tần Minh Lập lòng dạ Tư Mã Chiêu, vẫn luôn muốn cô và Thời Cẩn liều mạng cá chết lưới rách, còn hắn thì ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Ôn Thi Hảo hừ lạnh, thái độ và giọng điệu đều vô cùng tồi tệ: "Anh là cái thá gì, chuyện của tôi phải cần tới anh quản à?" Cô ta nhìn thấy Tần Minh Lập là đã cảm thấy chán ghét, lại nghĩ tới cái đêm nhục nhã kia, cô ta càng hận không thể xé xác hắn ra.
Tần Minh Lập không thèm tỏ thái độ, nhưng cô bạn gái bên cạnh hắn thì lại rất tức giận: "Lúc nói chuyện nhớ rửa miệng cho sạch một chút."
Cô bạn gái này, chính là Tiểu Kiều, Trần Dịch Kiều.
Sau khi cô ta bị Khương Cửu Sênh đuổi việc, liền trở thành trợ lý của Tần Minh Lập, thường xuyên lui tới các kiểu tiệc rượu xã giao cũng với hắn. Nói cho cùng thì Tần Minh Lập vẫn có vài phần yêu thích Trần Dịch Kiều, cô ta là người tình lâu nhất của hắn.
Ôn Thi Hảo cười nhạt, giọng nói vô cùng khinh thường: "Loại đàn ông này, chỉ có loại như cô mới yêu thích." Ném lại lời này xong cô ta liền đẩy Trần Dịch Kiều, đi thẳng ra khỏi phòng nghỉ.
Trần Dịch Kiều bị đẩy nên hơi lảo đảo một chút, sắc mặt cũng sa sầm: "Anh Hai, anh đắc tội với cô ta thế nào vậy?" Lại còn là con gái cao quý nhà quyền thế nữa chứ, nóng lên là như kẻ điên vậy.
Tần Minh Lập ôm eo của cô ta: "Không cần phải để ý, bây giờ cô ta chính là một con chó điên đi cắn người khắp nơi ấy mà."
Mới thất bại có một ván mà đã thiếu kiên nhẫn dễ kích động như thế, đạo hạnh vẫn chưa đủ rồi. Cũng không biết con chó nóng nảy này có thể cắn được miếng thịt nào trên người Thời Cẩn hay không?
Trần Dịch Kiều vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện: "Cô ta mở họp báo tiếp đãi phóng viên là vì muốn cắn Thời Cẩn à?"
Tần Minh Lập tràn đầy hào hứng, hắn ôm Trần Dịch Kiều đi về phía hội trường họp báo: "Đi xem thì sẽ biết thôi."
Lầu mười tám của khách sạn. Văn phòng của Thời Cẩn.
Anh đang cúi đầu xử lý tài liệu, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Thời Cẩn nói: "Vào đi."
Người đàn ông mặc quần áo phục vụ tiến vào: "Tổng giám đốc Thời."
Thời Cẩn khép tài liệu trong tay lại, đặt bút máy xuống rồi ngẩng đầu.
"Đã làm xong rồi." Người đàn ông báo cáo: "Nhưng video gốc không nằm trong máy tính."
Thời Cẩn gật đầu: "Anh vất vả quá."
Người đàn ông liền đi ra ngoài.
Chuông điện thoại vang lên. Thời Cẩn nhận điện thoại, đặt ở bên tai.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hổn hển tức giận của Ôn Thi Hảo: "Qua năm phút đồng hồ nữa, nếu như anh vẫn không xuất hiện, tôi sẽ lập tức công khai video."
Cô ta hoàn toàn luống cuống, đã bắt đầu tự làm rối thế trận của mình rồi.
Giọng nói của Thời Cẩn vẫn thản nhiên: "Xin cứ tự nhiên."
Ôn Thi Hảo vô cùng tức giận, trong lòng bắt đầu rối bời: "Anh..."
"Tút tút tút tút tút tút…"
Thời Cẩn đã cúp điện thoại.
Ôn Thi Hảo lập tức nổi giận đùng đùng, cô ta ném cốc trà trên bàn đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là do anh cố tình ép tôi."
Cô ta hoàn toàn không còn bình tĩnh nổi, Thời Cẩn đã đánh nát toàn bộ sự kiên nhẫn của cô ta. Thậm chí cô ta cũng chẳng còn quan tâm tới hậu quả nữa, chỉ nghĩ đến chuyện trả lại hết từng nỗi nhục mà mình đã phải chịu.
Cô ta đứng dậy, không hề do dự nữa, đi thẳng vào hội trường tổ chức họp báo. Giới truyền thông đã đợi rất lâu mà vẫn chưa thấy nhân vật chính, nên Ôn Thi Hảo vừa xuất hiện, thì giới truyền thông liền sốt ruột không thể đợi được nữa. Nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng nhân vật chính còn lại.
Ôn Thi Hảo vừa ngồi xuống, tiêu điểm của toàn bộ ống kính đều hướng về phía cô ta. Giới truyền thông đã chờ rất lâu nên đều có đầy bụng thắc mắc. Không biết là ai bắt đầu trước, sau đó từng người nối tiếp nhau lần lượt đưa ra câu hỏi, càng lúc càng rối ren.
"Cô Ôn, xin hỏi hôm nay cô sẽ công bố chuyện quan trọng gì vậy?"
"Là muốn công khai chuyện tình cảm ư? Hay là ngân hàng Ôn Thị mới có quyết định sách lược quan trọng gì ư?"
"Đặc biệt mở họp báo tiếp đãi phóng viên chính là vì có ý nghĩa gì khác không?"
"Hôm nay ngoại trừ cô Ôn đây, thì còn có ai sẽ tới hội trường nữa vậy?"
Quản lý cao nhất của ngân hàng Ôn Thị tổ chức họp báo tiếp đãi phóng viên, lại còn tạo thanh thế lớn như vậy. Chỉ có thể là vì hai chuyện, hướng quản lý ngân hàng, hoặc là, việc riêng.
Ôn Thi Hảo xuất thân từ sáng tác thơ ca, sau khi danh tiếng lan truyền rộng rãi, thì đổi nghề sang kinh doanh. Cô ta được coi là truyền kỳ, nếu đây là chuyện riêng của cô ta, thì cũng sẽ là chủ đề nóng.
Ôn Thi Hảo kéo microphone tới gần hơn một chút, phóng viên trong hội trường liền yên tĩnh lại.
"Xin chào tất cả mọi người." Vẻ mặt cô ta hơi nặng nề: "Rất cảm ơn các vị bạn bè phóng viên có thể dành ra chút thời gian trong lịch làm việc bận rộn để tới đây. Tôi biết hiện tại mọi người nhất định đang rất tò mò, muốn biết mục đích tôi tổ chức họp báo tiếp đãi phóng viên lần này là gì."
Cô ta dừng lại một chút, rồi ngước mắt nhìn về phía trước, nói năng rất có khí phách: "Tôi có một việc muốn vạch trần với công chúng."
Lập tức liền có phóng viên truy hỏi: "Chuyện gì vậy? Là chuyện riêng của cô sao?"
Ôn Thi Hảo lắc đầu, hơi tăng âm lượng giọng nói trong microphone. Cô ta nói: "Là một vụ án do tôi tận mắt chứng kiến."
Cô ta vừa nói xong, cả hội trường đều xôn xao.
"Tôi mời các vị tới đây cũng là vì hy vọng các vị bạn bè phóng viên có thể trả lại chân tướng như cũ, đòi lại công lý cho người bị hại." Vẻ mặt cô ta vừa nghiêm túc vừa thành khẩn, lại có vài phần căm phẫn từ tận đáy lòng.
Có phóng viên hỏi: "Xin hỏi là vụ án gì vậy?"
"Án dân sự hay là án hình sự?"
Ôn Thi Hảo không trả lời ngay, mà hướng tầm mắt của mọi người về màn hình chiếu ở phía sau lưng: "Mọi người xem video này xong sẽ biết."
Cô ta nói xong, liền mở video trong laptop ra, trên màn hình lập tức xuất hiện vài hình ảnh.
Một giây sau, có người bật thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Ôn Thi Hảo nhìn vào ống kính, bắt đầu nói tỉ mỉ với giọng trịnh trọng: "Hai người trong clip là ba dượng của tôi và…"
Chưa nói hết câu, thì thư ký Đường Tấn đã ngắt lời cô ta: "Tổng giám đốc Ôn!"
Ôn Thi Hảo hơi bực mình, đang định tiếp tục.
Đường Tấn hét to: "Nhìn video đi!"
Cô ta ngẩn người, lúc này mới ngập ngừng quay đầu nhìn lại. Video chưa phát ra âm thanh, độ nét rất cao, không phải là video quay cảnh nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn. Trên màn hình chiếu khổng lồ, một nam một nữ, không mảnh vải che thân đang ôm nhau thân mật, ở trong phòng khách sạn…
Ôn Thi Hảo trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này, người phụ nữ trong clip đang đạt tới cao trào thì ngẩng đầu lên, phóng đãng kêu thành tiếng. Lúc này các phóng viên mới nhìn rõ mặt của người phụ nữ.
Chính là Ôn Thi Hảo.
Âm thanh trong clip mập mờ hoan ái, người đàn ông thở mạnh hổn hển, còn người phụ nữ thì rên rỉ, hai âm thanh trộn lẫn cùng với nhau, cực kỳ rõ ràng. Sau đó, tiếng kêu kinh ngạc và tiếng hỏi của các phóng viên đã át đi âm thanh trong clip.
"Cô Ôn, người trong clip là cô sao?"
"Người đàn ông này là ai?"
"Có thể cho chúng tôi biết thân phận của anh ta không?"
Lúc này, người đàn ông trong clip đang ôm eo người phụ nữ, đột nhiên đứng phắt dậy, thân thể hai người hợp nhất, áp vào tường, động tác điên cuồng, lúc này khuôn mặt người đàn ông cũng hiện ra.
Tất cả phóng viên đều ngây người, kể cả Tần Minh Lập đang đứng xem kịch vui ở cửa ra vào.
Không biết là ai bỗng hét lên một câu: "Là cậu Hai nhà họ Tần!"
"Xin hỏi có phải là cô và cậu Hai nhà họ Tần không?"
"Hai người có quan hệ như thế nào?"
"Lúc bắt đầu cô đã nói là muốn vạch trần một vụ án. Cô Ôn, cô muốn mượn đoạn video này để bày tỏ chuyện gì?"
Rủi ro bất ngờ này làm cho Ôn Thi Hảo vô cùng rối bời. Sắc mặt cô ta trắng bệch sửng sốt hồi lâu rồi mới bừng tỉnh từ trong mộng. Cô ta luống cuống tắt laptop, ngón tay run rẩy, ấn rất nhiều lần, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không điểu khiển được laptop, tại sao muốn tắt cũng không tắt được.
Cô ta nhìn đôi nam nữ điên cuồng chuyển động trong clip mà cuống đến nỗi hai mắt đều đỏ lên, toàn thân hoảng hốt lo sợ đứng như trời trồng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Thư ký Đường Tấn thấy thế, lập tức chạy tới kéo mạnh dây điện, dùng sức giật ra, lúc này màn hình sân khấu mới tối đen.
Nhưng hiện trường vẫn không hề yên tĩnh lại. Các phóng viên kích động đến nỗi người nào cũng hai mắt sáng rực, người sau tiếp người trước liên tục hỏi Ôn Thi Hảo.
"Cô công khai đoạn video này là có mục đích gì?"
"Cô và cậu Hai nhà họ Tần đang gặp gỡ qua lại à?"
"Cô công bố đoạn video này là vì muốn mượn cái này để công khai chuyện tình cảm à?"
Các câu hỏi liên tục ép về phía cô ta không ngừng, gần như làm thủng màng nhĩ của cô ta. Cô ta nhất thời đánh mất lý trí, lời nói trở nên dữ dội: "Không phải như thế, cái video này là giả, là giả thôi!"
"Người ở trong clip không phải tôi."
"Là do có người hại tôi."
"Video này là giả!"
Tiếng nói yếu ớt, nói tới nói lui vẫn là mấy câu giải thích này. Tất cả chuyện này đều quá vội vàng không kịp chuẩn bị. Ôn Thi Hảo quá hoảng sợ, quá nôn nóng, đã bắt đầu không biết lựa lời mà nói: "Không phải tôi, là Khương Cửu Sênh. Cô ta mới là hung thủ, thật sự không liên quan tới tôi, không phải tôi!"
Nhưng phóng viên hoàn toàn không cho cô ta cơ hội giải thích và tạm nghỉ để thở. Từng người từng người đều cầm microphone thu âm, vác máy quay nhào về phía cô ta. Quá nhiều người chen lấn xô đẩy, vệ sĩ cũng sắp không cản nổi nữa rồi, microphone gần như muốn chọc vào miệng cô ta.
"Cô không chịu thừa nhận là vì tình cảm với cậu Hai nhà họ Tần đã xảy ra vấn đề gì sao?"
"Cho nên cô mới muốn mượn video này để nối lại tình xưa với cậu Hai nhà họ Tần phải không?"
"Cô Ôn, xin cô hãy trả lời, video này đã được quay lại dưới tình huống nào vậy?"
"Cậu Hai nhà họ Tần có biết chuyện này không? Mục đích thực sự khi công khai video này của cô là gì?"
Từng người lần lượt lên tiếng, miệng to như chậu máu, họ tiến tới gần Ôn Thi Hảo, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta. Hai chân cô ta nhũn ra, cô ta ngã ngồi xuống ghế, yếu ớt giải thích: "Không phải như thế. Không phải như thế. Video đó là giả. Không liên quan gì tôi cả. Không phải tôi, không phải."
Lúc này, có người đột nhiêu hét to một tiếng: "Cậu Hai nhà họ Tần đang ở đó kìa!"
Tần Minh Lập đứng ở cửa ra vào lập tức xoay người rời đi. Trần Dịch Kiều ở bên cạnh đã choáng váng, đứng sững sờ tại chỗ. Phóng viên ào qua đó như ong vỡ tổ, chặn hết cả hành lang. Tần Minh Lập còn chưa đi tới cửa thang máy thì đã bị bao vậy chặn lại.
"Cậu Hai Tần, quan hệ của anh và cô Ôn là như thế nào?"
"Nguyên nhân hôm nay cô Ôn tổ chức họp báo tiếp đãi phóng viên có liên quan gì tới quý cô bên cạnh anh không?"
"Trước khi cô Ôn công khai video có thông báo cho anh biết không?"
"Anh và cô Ôn là muốn mượn cách này để công khai sao?"
Tần Minh Lập và Trần Dịch Kiều đều nghẹn lời.
Á khẩu không trả lời được, bởi vì bị giết không kịp trở tay.
Mãi cho đến khi bảo vệ tới "mời" tất cả phóng viên đi ra ngoài, Ôn Thi Hảo mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, cả người đều toát mồ hôi lạnh. Cô ta vịn vào cạnh bàn, toàn thân xụi lơ ngồi ở trên ghế, lúc cúi đầu, liền nhìn thấy cái USB trên máy chủ.
Chẳng trách cô ta lại không thể tắt video, hóa ra laptop của cô ta đã bị sớm bị khống chế từ xa.
Là nhân viên phục vụ kia!
Ôn Thi Hảo đứng bật dậy. Cô ta vừa mới xoay người, Trần Dịch Kiều đã giơ tay tát cho cô ta một cái thật mạnh.
Cô ta bị đánh đến đơ người ra.
Trần Dịch Kiều chỉ tay về phía cô ta, chửi ầm lên: "Sao phụ nữ nhà họ Ôn các người đều thích cướp bạn trai của người khác vậy chứ, có còn muốn giữ chút mặt mũi hay không vậy!"
Mặt Ôn Thi Hảo bị đánh đến nỗi bỏng rát lên đau đớn. Cô ta chậm chạp sờ lên mặt của mình, con ngươi từ từ to ra, trợn mắt nhìn về phía Trần Dịch Kiều: "Cô lại dám đánh tôi!"
Trần Dịch Kiều cũng không phải một người yếu đuối, cô ta không chịu yếu thế cũng trừng mắt lại: "Đánh cô thì đã làm sao? Nhất định phải đánh cái con hồ ly tinh như cô."
Ôn Thi Hảo tức đến nỗi toàn thân run rẩy, cô ta giơ tay muốn đánh lại.
Nhưng Trần Dịch Kiều đã túm tay cô ta lại, dễ dàng tát cô ta thêm một cái nữa. Cô ta không phải tiểu thư đài các gì, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt trước mặt Khương Cửu Sênh đương nhiên cũng là giả. Cô ta xuất thân từ nông thôn, từng phải làm việc nặng, hai cái tát này làm cho Ôn Thi Hảo choáng váng hết cả đầu óc.
Trần Dịch Kiều vẫn chưa nguôi giận, cô ta túm tay Ôn Thi Hảo rồi dùng sức đẩy mạnh một cái: "Ôn Thi Hảo, tôi thật không ngờ tới hóa ra da mặt cô lại dày như vậy. Bình thường còn làm bộ tiểu thư khuê các, vậy mà sau lưng lại điên loan đảo phượng với người đàn ông của người khác. Lại còn công khai video trước mặt nhiều phóng viên như vậy, rốt cuộc cô có biết xấu hổ không hả?"
Cô ta làm người tình ở bên cạnh Tần Minh Lập lâu như vậy, cứ như thế bị hớt tay trên, sao có thể cam chịu được, đương nhiên phải tính hết sổ sách lên đầu Ôn Thi Hảo rồi.
Ôn Thi Hảo bị đẩy mạnh nên hơi lảo đảo. Bị ăn hai cái tát muốn nổ đom đóm mắt, cô ta đã đau tái người, nhất thời trong cơn giận dữ liền chỉ vào mặt Trần Dịch Kiều, cất giọng mắng chửi không tiếc lời: "Cô là cái thá gì? Chỉ là một con điếm hạ tiện được bao nuôi, mà còn dám kêu gào ở trước mặt tôi à."
Trần Dịch Kiều đáp lại một cách chế giễu: "Vậy cũng còn tốt hơn ả đàn bà dâm đãng như cô!"
Trong lúc lộn xộn thế này, không thể phân rõ phải trái, cũng không cần để ý tới hình tượng. Ôn Thi Hảo nhào tới, vừa nắm vừa kéo tóc Trần Dịch Kiều.
Ngay vào lúc này, phóng viên lại nghe được tiếng gió mà ùa tới thêm lần nữa.
Tần Minh Lập đang muốn tiến lên kéo họ ra cũng phải nghẹn lời.
Hôm nay toàn bộ cửa của khách sạn Tần Thị đều mở toang hết à? Tại sao ở đâu cũng là phóng viên, bảo vệ đều là đồ trang trí à?
Thư ký tổng giám đốc gọi vào đường dây điện thoại nội bộ: "Tổng giám đốc Thời, tất cả bảo vệ đều đã tan làm sớm rồi ạ."
"Vất vả rồi."
Không tới một ngày, đoạn video của Ôn Thi Hảo đã chiếm sóng tất cả top tìm kiếm, ngay cả ngân hàng Ôn Thị cũng bị liên lụy, bị kéo theo lên tin tức, không phải tin tức tài chính và kinh thế, mà là trang đầu tin tức giải trí!
Đoạn video giường chiếu chưa tới năm phút đồng hồ của Ôn Thi Hảo đã được lan truyền điên cuồng trên internet. Mặc dù về sau xuất hiện nhiều bản đã làm mờ, nhưng phiên bản HD không qua chỉnh sửa vẫn rò rỉ ra ngoài. Tuy chỉ là lộ lưng và khuôn mặt, nhưng mức độ kích thích của hiện trường xuân cung mãnh liệt không hề thua kém chút nào so với phim người lớn của Đảo Quốc. Trong vòng một ngày danh tiếng ướt át của Ôn Thi Hảo đã vang danh khắp nơi rồi.
Trong những chuyện kiểu này, thiệt thòi luôn thuộc về phía nữ giới, bên phía Tần Minh Lập nhiều lắm cũng chỉ bị nói là chơi bời trăng hoa mà thôi, không giống Ôn Thi Hảo, tiếng xấu vang xa, phá hỏng hoàn toàn thanh danh của cô ta.