Tô Bính Tiễn chỉ vào mũi cô mà mắng nhiếc: "Mày là đồ phản bội!"
Tô Tử Tô hơi tủi thân. "Cháu không có"
Cô có nói với chú Tư là chú Hai chỉ điểm đâu, chỉ bảo là một người bà con xa của cô nói cho thôi. Làm sao cô biết được vì sao chú Tư lại đoán ra là chú Hai chứ.
Còn lâu Tô Bính Tiễn mới tin cô, ông ta thầm nhận định cô chính là kẻ phản bội rồi: "Mày còn giảo biện à! Có phải mày đã quên mất là ai đã đưa ba mày vào tù, ai đã hại chết người chị ruột duy nhất của mày không hả!"
"Thật ra,"
Tô Tử Tô hơi ngập ngừng, nhưng vẫn quyết định nói thật, "Thật ra thì cháu cũng không thân với bọn họ lắm"
Cô từng này tuổi rồi mà chưa từng nhìn thấy ba ruột của mình lần nào, mẹ của cô cũng không đề cập tới, chỉ nói đó là một gã đàn ông phụ tình. Cô thật sự không quen biết gì với gã đàn ông phụ tình này và cả cô con gái của ông ta nữa.
Tô Bính Tiễn cạn lời, chẳng tìm được lời nào để mắng cô nữa, bất kể từ ngữ nào cũng không đủ để mô tả sự ngu ngốc của cô: "IQ của mày bao nhiêu vậy hả?"
Tô Tử Tô thành thực trả lời: "85 ạ"
Ha ha.
Tô Bính Tiễn cười lạnh, thả sức chế giễu: "Chắc mày điêu, IQ của mày mà được 85, tao theo họ mày luôn."
Cô có điêu đâu, vả lại...
Cô lí nhí: "Chú Hai, chú cũng họ Tô giống cháu mà"
Tô Bính Tiễn á khẩu.
Chắc chắn IQ con này chỉ 65 thôi, không thể hơn được!
Ông ta chịu rồi, không thể tiếp tục ở cạnh cô được nữa, sợ lây bệnh ngu, bèn vung tay giận đùng đùng đi ra ngoài, vừa đúng lúc đụng phải Tô Nhượng Thanh đi từ từ đường đến.
Cậu ta lắp bắp chào: "Bác, bác Hai ạ"
Tô Bính Tiễn đang nổi nóng, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt: "Tránh ra, thằng gay!"
Lúc trước nếu không phải do cái thằng gay này thì ông ta đã chẳng tin lời Tô Tử Tô.
Tô Nhượng Thanh tức điên.
Những lời này cũng bị Tô Bính Văn nghe thấy, sao ông ta có thể không tức giận cho được chứ.
Ông ta lạnh mặt nói: "Anh Hai, anh nói chuyện khó nghe thế"
Tô Bính Tiễn hừ một tiếng, nói kiểu châm chọc khiêu khích: "Nó dám làm loạn với thằng ất ơ nào đấy ở bên ngoài, chẳng lẽ người lớn trong nhà như tao lại không được nói câu nào à?"
Dù gì cũng là con trai mình, chỉ có mình được phép mắng.
Tổ Bính Văn cũng tức lên: "Nó làm loạn lúc nào hả?"
"Hừ, đêm qua nó còn trốn trong sân gọi điện cho thằng ất ơ nào đấy, vừa khóc lóc vừa nói nhớ người ta cơ"
Tô Bính Tiễn lườm thằng cháu một cái, vẻ ghét bỏ lồ lộ hiện ra mặt: "Đúng là làm mất mặt cả tổ tông 18 đời nhà họ Tô"
Gọi điện thoại cho đứa ất ơ nào đấy à?
Tô Bính Văn quay sang trừng mắt với thằng con bất hiếu: "Mày lấy điện thoại ở đâu ra?"
Rõ ràng ông ta đã tịch thu điện thoại của nó rồi cơ mà!
Tô Nhượng Thanh che miệng lại, không chịu nói.
Thế này là thừa nhận đã gọi điện thoại cho thằng ất ơ nào đấy thật phải không?
Tô Bính Văn nổi trận lôi đình, véo mạnh lỗ tại của Tô Nhượng Thanh: "Thằng súc sinh, hôm nay ông đây không đánh chết mày thì ông theo họ mày luôn."
Thằng súc sinh Tô Nhượng Thanh kêu đau ầm ĩ.
Tô Tử Tô đang ngồi xổm đếm kiến trên mặt đất, trong đầu không khỏi suy nghĩ sâu xa: Chú Ba và con trai chú ấy không phải cũng đều họ Tô hết sao?
Lại nói Tô Bính Văn lôi thằng con bất hiếu Tô Nhượng Thanh ra đánh cho một trận, cũng tịch thu luôn 10 cái điện thoại nó giấu ở dưới gầm giường. Sau đó ông ta tìm được số điện thoại của thằng ất ơ kia ở trong điện thoại của nó, ghi chú là "Yêu nhất đời này."
Yêu nhất cái đầu mày ấy mà yêu?
Ông ta lập tức gọi cho số điện thoại ấy, kết quả không thể gọi được, ông ta tiếp tục đổi điện thoại để gọi. Trong 10 cái điện thoại, chỉ có một cái gọi được.
Bên kia vừa nghe máy, Tô Bính Văn đã đánh đòn phủ đầu luôn, "Chính cậu là người đã quyển rũ con trai tôi à?"
Tần Tiêu Chu tức giận: "Ông là cái thằng nào?"
Tô Bính Văn tự giới thiệu: "Tôi là ba của Tô Nhượng Thanh."
Tần Tiêu Chu cảm thấy trong đầu như đang có một vạn chữ 'đkm' đang phi nước đại: "Á đù! Ông đây đã chặn nhiều số thế rồi mà làm sao vẫn còn hả?"
Hắn đã cho liền 9 số điện thoại vào sổ đen rồi, thế mà vẫn còn cơ à!
Tô Bính Văn không buồn giằng co, nói thẳng luôn: "Cậu ra giá đi, muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý rời khỏi con trai tôi?"
Tần Tiêu Chu cũng chẳng vừa, gắt gỏng, tức giận mắng: "Con mẹ nó chứ, muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa hả, ông đây là trai thẳng cứng như thép nhá!"
Nói rồi, trai thẳng cứng như thép tức giận quăng điện thoại!
Tô Bính Văn ngây người ra. Cái quỷ gì vậy?!
Trong sân, Tô Vấn đang dẫn Vũ Văn Thính đi dạo loanh quanh, Tô Bính Tiễn chạy ngay tới phá đám.
Tô Bính Tiễn trưng ra vẻ mặt bị người ta nợ 100 triệu: "Chú Tư, chúng ta nói chuyện đi."
Tô Vấn không rỗi hơi để ý đến ông ta: "Không rảnh"
Tô Bính Tiễn vẫn cố gắng lành làm gáo vỡ làm muối: "Vậy được, tôi nói luôn ở đây vậy, nếu nói ra cái gì không nên hay không thể nói thì chú đừng có trách anh nhé"
Ông liếc mắt sang cô em dâu tương lai, ý uy hiếp Tô Vấn rất rõ ràng.
Tô Vấn nheo mắt.
Tô Bính Tiễn nổi hết cả da gà, ông cảm thấy cái dáng vẻ quái gở này của thằng Tư thực sự khiến ông ta rùng cả mình.
"Thính Thính, em tự đi dạo một lúc nhé, anh sẽ trở lại nhanh thôi"
Khi Tô Vấn nói chuyện với Vũ Văn Thánh, giọng anh rất nhẹ nhàng từ tốn, ánh mắt dịu dàng đến mức vắt được cả ra nước, khiến Tô Bính Tiễn sắp rơi cả tròng mắt ra ngoài. Diễn viên đúng là một ngành nghề khó lường, nhìn tốc độ thằng Tư trở mặt là biết.
Hừ, nhưng cũng cùng một giuộc với ông già thôi, đồ nô lệ của vợ!
Vũ Văn Thính nói được, Tô Vấn bèn đi cùng Tổ Bính Tiễn tới từ đường ở sân sau, còn cô đi dạo loanh quanh một mình.
Một đứa trẻ đang đùa nghịch trên con đường lát đá trước mặt, trong tay nó cầm một con diều hình người nhện, đôi chân ngắn chạy rất nhanh, có một người phụ nữ chạy theo sau nó.
"Kỳ Ngọc."
"Kỳ Ngọc"
Kỳ Ngọc là đứa trẻ phải gọi Vũ Văn Thính bằng bà Tư. Ba của thằng bé là con cả của Tô Bính Tiễn, qua đời đã hơn ba năm, anh ta chết ở Tam Giác Vàng.
Bảo mẫu chăm sóc Kỳ Ngọc là một phụ nữ hơn 50 tuổi. Người này là bà con xa bên nhà mẹ đẻ của Kỳ Ngọc, lúc còn trẻ bà ta bị thương tật ở chân nên giờ đi hơi cà thọt. Từ lúc Kỳ Ngọc vừa ra đời, bà ấy đã đến giúp đỡ chăm sóc nó, Kỳ Ngọc gọi bà ấy là bà Chung.
"Kỳ Ngọc, con chạy chậm thôi." Bà Chung ở phía sau gọi cuống lên.
Kỳ Ngọc đang tuổi nghịch ngợm, chạy vèo vèo thế là ngã luôn vào lòng Vũ Văn Thính.
Vừa nhìn thấy là bà Tư nhà ông Tư, nó lập tức đứng nghiêm chỉnh lại: "Cháu chào bà Tư. Nó sợ ông Tư nhất, mặc dù ông Tư không đánh nó bao giờ, nhưng nó thật sự rất sợ ông.
Bà Chung đã đuổi kịp, thấy Vũ Văn Thính, bà ta vội cúi đầu cung kính chào: "Cô Vũ Văn"
Sau đó bà ta gọi nhỏ: "Kỳ Ngọc, mau tới đây"
Kỳ Ngọc vâng một tiếng, sau đó móc trong túi ra một chiếc kẹo, đưa cho Vũ Văn Thính.
Bà Chung rất ngạc nhiên, cười nói: "Kỳ Ngọc rất thích cô đấy."
Mẹ của Kỳ Ngọc đã tái giá lúc thằng bé được 6 tháng. Có vẻ như đàn ông dòng chính nhà họ Tô không biết cách chọn phụ nữ thì phải. Bà nội của Kỳ Ngọc lúc còn trẻ cũng ngoại tình, sau khi ly hôn với Tô Bính Tiễn xong thì không quay về lần nào nữa.
Kỳ Ngọc được bà Chung nuôi lớn nên tính cách không được hoạt bát giống những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Vũ Văn Thính cúi người, xoa đầu thằng bé và nhận kẹo của nó: "Cảm ơn con."
Kỳ Ngọc cười ngọt ngào, để lộ ra mấy chiếc răng sữa nhỏ.
Mặc dù rất sợ ông Tư, nhưng nó lại rất thích bà Tư, thằng bé rụt rè hỏi: "Bà Tư, bà có muốn chơi cùng cháu với Điểm Điểm không?"
Điểm Điểm là con chó lông vàng mà mẹ của Kỳ Ngọc để lại, nó là người bạn duy nhất của Kỳ Ngọc, cũng là người bạn mà thằng bé thích nhất.
Vũ Văn Thính sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Ngọc, nói: "Có chứ"
Bà Chung vội vàng xin lỗi: "Kỳ Ngọc không hiểu chuyện nên đã quấy rầy cô rồi"
Vũ Văn Thính nói không sao, bà Chung thấy cô hiền hòa như thế cũng thoải mái hơn. Không ngờ ông Tư bất trị thế kia mà lại tìm được cô bạn gái tốt tính như thế.
Kỳ Ngọc vui vẻ kéo tay cô đến phòng của nó.
Vừa tới cửa, một con chó lông vàng to đùng nhảy ra, hung dữ sủa ầm lên lên với Vũ Văn Thính: "Gâu!"
"Gâu!"
Kỳ Ngọc phồng má, tức giận: "Điểm Điểm, không được sủa, đây là bà Tư của tao đấy."
Điểm Điểm sủa hai tiếng rồi không sủa nữa, nó vẫy đuôi chạy quanh Kỳ Ngọc.
"Bà Tư ơi bà có chơi không?" Kỳ Ngọc ôm một hộp xếp gỗ đến.
Vũ Văn Thính lắc đầu.
Kỳ Ngọc đành chơi một mình, Điểm Điểm nằm sấp ở bên cạnh vẫy đuôi.
Bà Chung pha một bình trà, lại mang thêm mấy món bánh ngọt đến mời Vũ Văn Thính ăn. Cô nếm thử một miếng rồi lấy một miếng nhỏ đút cho Kỳ Ngọc ăn.
Điểm Điểm chỉ nằm đẩy một lát rồi chạy ra chỗ này chỗ kia chơi. Thoáng cái thấy nó đuổi theo quả bóng da, chốc lại thấy cắn cục xương chó bằng đồ chơi, còn cả cái khung ảnh không biết nó lấy ở đâu ra nữa. Chơi một lúc thấm mệt, nó ném ra ngay ở bên chân Vũ Văn Thính. Cô nhặt khung ảnh lên, tấm ảnh được lồng bên trong trông khá cũ.
Kỳ Ngọc chạy tới, chỉ vào một người đàn ông trong khung ảnh: "Đây là ba cháu"
Lại chỉ vào một người phụ nữ, "Đây là mẹ cháu."
Thằng bé hơi rầu rĩ, khuôn mặt nhỏ tròn vo nhăn lại, nói: "Ông nội nói bọn họ lên trời cả rồi."
Chắc ông Hai nhà họ Tô rất ghét người mẹ đã tái giá kia của Kỳ Ngọc.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt cô quét đến người thiếu nữ đứng cạnh Tô Tân trong bức ảnh kia.
Vũ Văn Thính sững người, nhìn kỹ lại rồi chỉ vào người thiếu nữ trong tấm ảnh, hỏi Kỳ Ngọc: "Cô này là ai vậy?"
Kỳ Ngọc mở to đôi mắt tròn xoe, cố sức nhìn, nhưng thằng bé lắc đầu nói không biết.
Lúc này bà Chung cầm một gói hàng tiến đến: "Cô Vũ Văn, cô có chuyển phát nhanh này"
Nhìn thấy bức ảnh cũ kia, vẻ mặt bà ta cuống lên: "Ôi sao bức ảnh này lại ở đây? Để ông Tư nhìn thấy lại nổi cáu bây giờ."
Vũ Văn Thính ngẩng đầu.
Bà Chung biết mình lỡ lời, bèn cười áy náy, đặt gói đồ xuống rồi đi mất.
Ở từ đường, Tô Vấn đang rất không kiên nhẫn.
Anh đặt chén trà xuống, nói: "Nói đi!"
Tô Bính Tiễn lên gần xuống tấn rất lâu mới khẽ cắn môi, nói: "Xin lỗi chú, anh sai rồi"
Nếu không phải sợ thằng Tư cho ông vào tù thật, còn lâu ông mới chịu cúi đầu như thế này.
Tô Vấn nhướn mày, giọng tẻ nhạt: "Xin lỗi mà giải quyết được vấn đề thì còn cần cảnh sát làm gì?"
Tô Vấn vẫn tỏ thái độ việc đó chẳng liên quan gì đến mình: "Anh dám bắt cóc người ta thì tại sao tôi không thể cho anh đi ăn cơm tù?"
Anh kéo dài giọng, uể oải: "Mấy chuyện đại nghịch bất đạo tôi làm còn ít à? Anh quên mất vì sao anh Cả phải vào đồn cảnh sát rồi phải không?"
Chẳng biết anh Cả đã làm chuyện trái đạo lý gì mà chạm đến ranh giới cuối cùng của Tô Vấn, thế là bị tống vào tù luôn.
Tô Bính Tiễn không phục: "Tôi đã thả người về chỗ cũ rồi, không tính là bắt cóc."
Ông ta còn chưa làm được chuyện mà ông ta định làm cơ mà!
Giọng điệu của Tô Vấn rất ung dung: "Vậy nếu tôi đâm anh một nhát, rồi chữa khỏi cho anh, thế có bị tính là cố ý gây thương tích không?"
Đ*ch mợ cái thằng chó đẻ này nữa!!
Tô Bính Tiễn sắp tức chết luôn rồi. Nếu đã mềm không được thì ông ta cứng vậy, ông ta sầm mặt xuống: "Chú thôi hù dọa tôi đi, bảo tôi bắt cóc à, chú có nhân chứng vật chứng gì không?"
Tô Vấn từ tốn đáp: "Không có."
Ha ha ha!
Tô Bính Tiễn cố nén cơn mừng rỡ.
Tô Vấn ung dung kéo dài giọng nói: "Tháng trước," anh dừng lại một chút: "Khách sạn Trường Hồng"
Tô Bính Tiễn ngẩng phắt đầu lên.
Tô Vấn cười nhẹ, thong thả nói nốt nửa câu sau: "Ba mươi triệu, anh nghĩ xem có thể sẽ bị tuyên bao nhiêu năm?"
Mí mắt Tô Bính Tiễn giật giật một cái, ông ta luống cuống hỏi: "Làm... làm sao chú biết?"
Tháng trước ở khách sạn Trường Hồng, ông ta đã mời người của phòng thuế bên Tổng cục Hải quan tới ăn cơm, nhân tiện còn tặng một món quà gặp mặt. Ông ta đã phải lượn quanh mấy con phố, đi lén đi lút rồi mà làm sao vẫn bị phát hiện!
Tô Vấn nâng chén trà lên, chậm rãi dùng nắp gạt đi mấy chiếc lá trà trên bề mặt.
Anh uống một hớp rồi nhướn mày nói: "Tiền của nhà họ Tô đều là của tôi, tôi đã cho phép anh cầm đi hối lộ chưa?"
Trong lòng Tô Bính Tiễn vô cùng hoảng hốt, ông ta cố gắng bình tĩnh lại, mạnh miệng nói: "Tôi làm thế còn không phải là vì chuyện làm ăn của nhà họ Tô à"
Có tiền mà không kiếm là đồ ngu!
Giọng điệu Tô Vấn vẫn từ tốn: "Tôi không quản chuyện làm ăn của nhà họ Tô, nhưng đừng có dùng mấy thứ thủ đoạn bỉ ổi này trước mắt tôi. Nếu không có khả năng giấu được tôi thì an phận ở yên đấy đi."
Anh nhìn Tô Bính Tiễn, ánh mắt như phủ một tầng sương lạnh: "Tôi đã nói lời này nhiều lần rồi, sao anh vẫn không nhớ nhỉ"
Câu nói quái gở này làm trong lòng Tô Bính Tiễn thấy rất bất ổn. Ông ta rất sợ hãi, bị người ta nắm thóp thì còn có thể làm gì được đây? Đàn ông phải co được giãn được.
Ông ta nhẹ giọng, yếu ớt nói, "Sau này tôi không dám nữa, chú bỏ qua cho tôi lần này đi."
Tô Vấn nói ngắn gọn: "Tự đi đầu thú đi"
Tô Bính Tiễn run lên: "Vậy chú phải nghĩ biện pháp giảm nhẹ án cho tôi nhé."
Chỉ cần thằng Tư muốn, được phán vô tội rồi thả ra cũng chẳng thành vấn đề.
Tô Vấn không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, mà chỉ bảo: "Sau này, anh mà còn suy nghĩ lệch lạc lần nào, tôi sẽ đưa anh vào tù lần đó"
Tô Bính Tiễn đờ người.
Đây là cái kiểu quái gì vậy?!
Vì Tô Vấn về nhà nên Tô Tân rất vui vẻ, chẳng mấy khi ông cụ hào phóng giữ mấy người 'làm thuê' của nhà họ Tô ở lại ăn cơm cùng. Đương nhiên bọn họ không được ngồi ở mâm chính, mâm chính chỉ có thể để ông cụ cùng con trai con dâu ngồi thôi.
Sau bữa ăn, người làm bê lên một bình trà, Tô Tân đuổi hết mấy người làm thuê đi.
Ông cụ vui vẻ nhìn con trai mình, rồi lại nhìn sang con dâu, uống một ngụm trà, cố đè nén sự kích động trong lòng xuống.
"Vấn Vấn này"
Mặt Tô Tân rất hớn hở: "Con xem tối nay Thính Thính ngủ ở đâu thì phù hợp?"
Tốt nhất là cùng một phòng đi...
Tô Vấn nói với vẻ đương nhiên: "Ngủ ở phòng con."
Hú hú hú hú!
Tô Tân cười tươi như hoa nở mùa xuân, "Được được. Con trai mình quả là dũng mãnh!
Vũ Văn Thính là người rất ít nói, cô ngồi bên cạnh Tô Vấn, yên lặng nghe hai cha con bọn họ đấu võ mồm. Cô nhìn ra được tình cảm giữa hai cha con Tô Vấn rất tốt.
Ngồi thêm một lúc nữa, Tô Tân ngáp một cái, nói mình buồn ngủ. Ông sai người làm dẫn Vũ Văn Thính đến phòng Tô Vấn trước để tắm rửa thay đồ, còn ông thì lôi Tô Vấn đến phòng mình tâm sự.
Tâm sự cơ đấy ...
Ông dúi cho con trai một cái hộp: "Không đủ ba lại mua tiếp cho"
Nhìn hộp bao cao su kia, tại Tô Vấn đỏ bừng cả lên, thẹn quá hóa giận: "Ba già rồi đấy, đứng đắn tí đi!"
Đứng đắn? Là cái khỉ gì vậy?
Tô Tân ra vẻ 'Lòng mày nghĩ gì ba mày hiểu hết đấy: "Đều là đàn ông cả, con bớt làm hàng đi"
Bình thường Tô Vấn vừa ngang ngược vừa kiêu ngạo, tính tình như ông nội người ta vậy thôi, nhưng trong chuyện này anh lại rất thuần khiết.
Anh đặt hộp bao cao su xuống bàn: "Con không làm hàng gì cả"
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của con mình, Tô Tân hiểu ngay. Thằng nhóc này vẫn còn trẻ con quá, có bạn gái rồi mà còn chưa làm gì cơ à. Quá khác thường!
Ông cụ suy nghĩ một lúc rồi chợt nghĩ đến một khả năng: "Vấn Vấn, có phải con có tật khó nói gì không?"
Tô Vấn tức điên: "Không! Có!"
Không thể nào!
Đàn ông đều là cầm thú, huống chi Vấn Vấn nhà ông nhớ thương con gái nhà người ta nhiều năm như vậy, mà ngủ chung cũng chỉ đắp chăn nói chuyện trong sáng thôi à. Nếu thể, không phải là cơ thể có bệnh thì cũng đầu óc có vấn đề.
Dù sao, người có xuất thân từ thổ phỉ như Tô Tần cũng cảm thấy đầu óc con mình không thể có vấn đề, vì thế ông càng thêm chắc chắn về việc cơ thể con trai mình có bệnh.
Có điều, sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của con trai nên ông đành uyển chuyển lựa lời an ủi: "Nếu có chỗ nào không ổn thì con phải nói ngay với ba ngay đấy nhé, y học bây giờ phát triển lắm"
Trong lòng ông cũng thấy đau chứ, ông chỉ có một đứa con trai bảo bối này thôi... Còn Tô Bính Tiễn với Tô Bính Văn đều do chó sinh hết.
Tô Vấn cạn lời với ông.
Anh hít một hơi thật sâu, làm dịu tâm trạng chết tiệt của mình: "Già rồi mà còn không biết xấu hổ ở trước mặt con thì thôi con đành chịu, nhưng không cho phép ba nói hươu nói vượn trước mặt Thính Thính"
Tô Tần cam đoan: "Chắc chắn ba sẽ không nói"
Ông cụ vỗ ngực: "Con yên tâm đi, ba sẽ giúp con giữ vững lòng tự trọng của đàn ông"
Ông thề: "Ba nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con!"
Tố Vấn không còn gì để nói!
Cái ông già này, đúng là không biết xấu hổ! Anh không buồn nói chuyện với ông cụ nữa nên vung tay bỏ đi mất.
Tô Tân ở đằng sau gọi với theo, giọng an ủi: "Vấn Vấn ơi."
"Vấn Vấn ơi con đừng buồn nhé" "Nhất định sẽ chữa được mà" "Vấn Vấn..."
Tô Vấn quay đầu lại, gương mặt đẹp trai sa sầm xuống, vơ lấy chiếc hộp nhỏ trên bàn bỏ vào trong túi, nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Người con không có bệnh"
Lúc Tô Vấn trở về phòng, Vũ Văn Thính đang ngồi làm việc trên sofa.
Tố Vấn ngồi xuống bên cạnh cô, ghé mặt đặt cằm lên vai cô, hơi không vui uể oải hỏi: "Sao em phải làm việc cật lực thế?"
Bạn gái nghiện công việc làm anh có cảm giác mình không được sủng ái gì cả.
Vũ Văn Thính nghiêng đầu, cọ mặt mình vào mặt của Tô Vấn: "Em phải kiếm tiền nuôi anh và anh trai em nữa."