Sau khi gió ngừng mưa tạnh, ánh hoàng hôn mờ tối. Thành phố ướt sũng sau cơn mưa to, mây đen còn chưa tan, buổi hoàng hôn mùa đông vừa ngột ngạt vừa lạnh lẽo.
Nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Đá vụn trên bờ cảng bị mưa xối còn chưa kịp khô đã kết thành băng trên bề mặt. Mực nước sông lên cao, gió thỉnh thoảng nổi lên làm sóng đánh tới tấp lên bờ cảng.
Bỗng một bàn tay phụ nữ trắng nhợt thò ra khỏi mặt nước, sau đó cái đầu cũng nhô lên. Khuôn mặt cô ta ướt sũng nước, không có chút màu sắc nào, trong bóng tối nhìn chẳng khác gì ma quỷ.
Cô ta vịn vào đá trên bờ, từ từ bò lên, sắc mặt xanh ngắt bị ánh đèn trên bờ cảng rọi vào trở nên vừa hung dữ vừa đáng sợ. Cô ta khó nhọc bò lên bờ, cơ thể đã ngâm quá lâu trong dòng nước sông lạnh thấu xương nên chân tay tê cứng gần như không cử động được.
Cô ta mới thở phào một hơi.
“Cô cả Tô.”
Tô Phục ngẩng phắt đầu lên.
Tần Hải dẫn theo người, đang đứng dưới cột đèn gần đó, ung dung thong thả, hình như đã chờ cô ta rất lâu rồi.
Cô ta không kịp nghĩ, đạp chân định nhảy xuống nước. Tay cô ta vừa chạm nước, giọng nói phía sau đã từ tốn cất lên: “Cô còn xuống nước nữa thì tôi chắc chắn cô sẽ trở thành thức ăn cho cá đấy.”
Cô ta đã kiệt sức, nếu còn xuống nước nữa thì không chết đuối cũng sẽ chết vì lạnh.
Tô Phục chật vật đứng lên, lảo đảo tiến về phía trước. Toàn thân cô ta đã ướt sũng lạnh cóng, màu môi chuyển tím: “Là Thời Cẩn đúng không.”
Tần Hải không trả lời.
Cô ta cười lạnh, mỉa mai: “Quả nhiên là cậu ta.”
Cũng đúng, cả Giang Bắc này trừ Thời Cẩn ra thì đâu còn ai có bản lĩnh đánh bại cô ta tơi tả như thế này.
Gió thổi đến, giọng nói của cô ta run rẩy, cô ta nghiến răng cố tỏ vẻ trấn tĩnh: “Cậu ta bảo ông tới giết tôi?”
Tần Hải bước lên hai bước, lắc đầu, ngữ khí nửa thật nửa giả: “Giết người là phạm pháp, cậu Sáu của chúng tôi là công dân tốt tuân thủ luật pháp.”
Tô Phục bật cười: “Cho nên?”
Tần Hải ngừng lại: “Cái chết của cô là do số trời.”
Đôi mắt cô ta lập tức giãn rộng.
Mười mấy tên vệ sĩ mặt mày vô cảm từ từ lại gần cô ta. Cô ta lùi lại hai bước, ngồi bệt xuống phiến đá lạnh cứng, gầm lên một câu.
“Đợi đã!”
Trong kho hàng số 7 cách đó mấy trăm mét, ngọn lửa rực trời vẫn chưa có dấu hiệu tắt, không khí đầy mùi dầu hỏa. Cánh cửa sắt bị nung nóng rực của nhà kho bỗng bị một bàn tay đầm đìa máu mở ra.
Tần Hành bò ra ngoài.
Chân ông ta đã bị trúng đạn, toàn thân bị bỏng trên diện tích rộng, cố mượn hơi tàn cuối cùng bò ra khỏi nhà kho. Ông ta ngẩng đầu nhìn, dưới bầu trời mây đen vần vũ có một người đang đứng, khuôn mặt nửa sáng nửa chìm trong bóng tối.
Ánh mắt Tần Hành sáng lên: “Thời… Cẩn.”
Thời Cẩn bước lại gần, chậm rãi ngồi xuống.
Tần Hành giơ tay, bàn tay run bần bật, cổ họng bị khói hun thành khàn yếu ớt, dằn từng chữ một: “Diệt… diệt…”
Thời Cẩn hỏi: “Ý ông là diệt khẩu?”
Ông ta cố sức chớp mắt, giơ tay định nắm tay Thời Cẩn.
Thời Cẩn như sợ bàn tay máu me đầm đìa của ông ta động vào vạt áo mình, liền lùi lại một bước, giọng nói vẫn rất điềm tĩnh: “Vứt xe cứu tướng, giết sạch người của bảy đường dây phân phối rồi đẩy hết tội cho ông, giữ vững gốc cho nhà họ Tần.” Anh nhìn Tần Hành: “Có đúng không?”
Tần Hành vất vả gật đầu.
Có cả người cả tang vật, ông ta không thoát được rồi, nhưng nhà họ Tần không thể sập được, chỉ cần cắt bỏ phần thịt thối…
Thời Cẩn bỗng cười nói: “Ông chưa bao giờ nghĩ vì sao tôi lại ở đây à?”
Anh vốn nên ở nước ngoài.
Tần Hành khựng lại, ngẩng lên. Dưới ánh lửa, cách đó không xa là các chiến sĩ cảnh sát vũ trang đầy đủ. Ông ta ngẩn người.
Trừ Tô Phục và Tần Hải còn có…
Ông ta há hốc miệng nhìn Thời Cẩn.
“Lý do duy nhất để tôi tiếp quản nhà họ Tần là,” tiếng gió rất nhẹ, giọng Thời Cẩn cũng rất nhẹ, thư thái như chẳng phải chuyện gì to tát: “Hủy hoại nó.”
Tần Hành không thể tin nổi vào tai mình: “Là mày?”
Thời Cẩn gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đúng, là tôi. Mọi chuyện đều do một tay tôi sắp đặt.”
Bàn cờ lớn thế này, tống tiễn nhà họ Tần thâm căn cố đế chỉ trong một đêm, cũng chỉ có Thời Cẩn có khả năng đó. Tần Hành há hốc miệng không nói nên lời, gió thổi cuộn khói dày đặc bay vào cổ họng khiến ông ta bắt đầu ho sặc sụa.
“Khụ khụ khụ, vì… vì…”
Vì sao lại hủy hoại báu vật trong tầm tay? Sau này cả nhà họ Tần sẽ là của nó, danh vọng và phú quý vô hạn, quyền lực và địa vị có thể khuấy đảo càn khôn, tại sao lại không cần?
Ông ta đã lên rừng xuống biển mấy chục năm, hai tay dâng cho nó, thế mà nó lại hủy hoại.
Thời Cẩn nói: “Nếu không phải vì ông thì làm sao tôi lại phải xa cô ấy tới tám năm.” Ánh hoàng hôn tối sẫm nặng nề như đêm đen, giống như đôi mắt lạnh lẽo không một ánh sáng của anh. Anh lạnh lùng nói từng chữ: “Tôi quay lại nhà họ Tần, là để trả món nợ tám năm đó.”
Gốc rễ vấn đề cuối cùng lại là vì một người phụ nữ…
Bàn tay với hụt của Tần Hành run lên dữ dội: “Mày… mày…”
Bàn tay rơi xuống, hai mắt ông ta trợn ngược, ngất lịm đi.
Thời đại của nhà họ Tần đã trở thành lịch sử, số của Tần Hành cũng tận rồi, trước mặt ông ta là án tử hình.
Thời Cẩn đứng dậy, giao hiện trường cho cảnh sát xử lý. Anh đã hứa với Sênh Sênh nhà anh là sẽ không nhuốm máu, chuyện giết người để cho người khác làm, đôi bàn tay đẹp đẽ này là của Sênh Sênh nhà anh, không được làm bẩn.
Tần Trung bước đến đưa điện thoại cho Thời Cẩn.
Là cuộc gọi từ Tần Hải: “Cậu Sáu.”
Thời Cẩn hỏi: “Đã bắt được người chưa?”
“Bắt được rồi.” Tần Hải xin ý kiến: “Cô ta nói có lời muốn hỏi cậu Sáu.”
Thời Cẩn liếm đôi môi màu anh đào: “Đưa điện thoại cho cô ta.”
Từ điện thoại vọng ra giọng Tô Phục, mệt mỏi như sắp chết: “Thời Cẩn, cậu có nhớ cậu vẫn nợ tôi một mối nhân tình không?”
Chín năm trước, cô ta đã giúp anh che mắt mọi người, cứu Khương Cửu Sênh về từ cõi chết. Khi đó Thời Cẩn đã hứa với cô ta một việc.
Đây là cọng cỏ cứu sinh cuối cùng của cô ta.
Thời Cẩn im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng ra lệnh: “Thả cô ta đi.”
Tần Hải kinh ngạc: “Cậu Sáu!”
Nhà họ Tô không phải gia tộc bình thường, nếu lần này để Tô Phục bình an về Tây Đường thì hậu hoạn sau này khôn lường.
Thời Cẩn không giải thích nhiều, chỉ cảnh cáo: “Chạy cho xa vào, đừng để tôi lại bắt được bà.”
Rồi anh ngắt điện thoại.
Tần Trung không nhịn được hỏi: “Cậu Sáu cứ thế mà thả hổ về rừng à?” Lần này chứng cứ đầy đủ, có thể bắt người tại trận, nhưng nếu Tô Phục trốn được thì với bản lĩnh và đầu óc của mình chắc chắn cô ta sẽ tìm được đường lui an toàn rồi chờ thời phản kháng, vì suy cho cùng sau lưng cô ta là một nhà họ Tô sâu không thể dò.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, cậu Sáu không thể nào không biết đạo lý này.
Thời Cẩn bình thản nói: “Không phải thả hổ về rừng mà là dụ rắn rời hang.”
Tần Trung ngẩn người, không hiểu.
Thời Cẩn ngoảnh lại nói với đội trưởng Lâm của đội phòng chống tội phạm ma túy: “Theo sát Tô Phục.”
“OK!”
Đội trưởng Lâm không hỏi han gì, không biết vì sao nhưng anh tin Thời Cẩn như tin Đảng, cứ nhìn anh ta không động can qua mà có thể bắt Chử Nam Thiên không được bán một gam ma túy nào vào Hoa Hạ trong vòng hai mươi năm thì đội phòng chống tội phạm ma túy đều phục.
Trong xe cảnh sát, hai đôi mắt to tròn đang nhìn ngó khắp nơi, chính là Chử Qua và Đàm Mặc Bảo. Hai cô nàng rất ngoan ngoãn, phải chịu khổ nhiều rồi nên chỉ sợ vừa rời hang hùm lại vào động sói, cực kỳ thành thật.
Thời Cẩn dặn Tần Trung: “Đưa cô bé về chỗ Chử Nam Thiên.”
Ý anh là Chử Qua.
Chử Qua lập tức thò đầu ra, khuôn mặt tròn như bánh bao bẩn lem luốc, đôi mắt sáng như hai vì sao: “Anh còn chưa dẫn tôi đi gặp Khương Cẩm Vũ mà.”
Thời Cẩn đứng ở ngoài xe: “Tại sao tôi phải dẫn cô đi?”
Chử Qua nôn nóng nói: “Anh đồng ý rồi cơ mà!” Cô cũng chẳng quan tâm quen hay không quen nữa, kì kèo cho bằng được: “Lúc tôi mách ba tôi anh đã nói sẽ đưa tôi đi rồi.”
Thời Cẩn im lặng một lát rồi thản nhiên nói: “Đấy là cô tự nói đấy chứ, tôi đã đồng ý đâu.”
Chử Qua im re.
Nghĩ lại thì hình như đúng là tự cô nói thật. Đồ gian thương, chẳng khác gì ba cô, chẳng quan tâm đến cảm xúc của người khác gì cả.
Cô liền mềm giọng đổi chiến thuật: “Tôi đến gặp cậu ấy thôi cũng không được à?”
Đối phương hỏi ngược lại: “Sao lại phải gặp cậu ấy?”
Giọng nói rất nhẹ nhàng như mang vẻ uy hiếp, không biết vì sao nhưng người không sợ trời không sợ đất như cô lại hơi kỵ người này. Cô thấp thỏm nói: “Chúng tôi là bạn.”
Thời Cẩn nhàn nhạt nói: “Cậu ấy không làm bạn với phụ nữ có chồng.”
Chử Qua đờ người ra.
Đồ đáng ghét! Mà lại còn biết rõ nhiều!
7 giờ, trời đã tối hẳn. Bến cảng Thương Giang bị phong tỏa, trên trục đường chính bên ngoài bến cảng toàn là cảnh sát, kiểm tra kỹ từng chiếc xe qua lại. Ngã tư đang tắc đường nghiêm trọng, trong số các xe đang kẹt lại có một chiếc Bentley màu đen, cửa sổ xe đóng kín.
“Cậu chủ.”
Người lái xe là một người đàn ông trạc 30 tuổi, môi hồng răng trắng, nếu không nhìn ánh mắt thì người này rất nho nhã, nhưng chỉ cần anh ta ngước mắt lên là như hung thần ác sát.
Người đàn ông liếc gương chiếu hậu: “Vì sao cậu không cho chúng tôi ra tay?” Cô Chử Qua là vợ chưa cưới của cậu chủ.
Thường Minh ngồi ngay ngắn ở ghế sau, trên đùi đặt một chiếc máy tính xách tay, anh ta đang cúi đầu nhìn màn hình, tùy ý đáp một câu so sánh: “Ami này, nếu hai kẻ thù của cậu đang đánh nhau thì cậu có đi hòa giải không?”
Ami lập tức hiểu ngay.
Hắn lại hỏi tiếp: “Vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Động tác cúi đầu khiến mắt kính che mất tầm nhìn, Thường Minh gỡ mắt kính đặt sang một bên: “Thuyền rách vẫn còn ba cân sắt.”
Đến lúc ngư ông thu lưới rồi.
Ami không hiểu lắm nhưng cũng không hỏi nữa.
Thường Minh ngẩng đầu: “Bây giờ ở Berlin là mấy giờ?”
“Hơn một rưỡi chiều.” Tự nhiên hỏi giờ bên đó làm gì?
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng thấp thoáng trong đáy mắt, lẩm bẩm: “Sắp đến lúc trao thưởng rồi.”
Ami không hiểu: “Thưởng gì ạ?”
Anh ta cười không nói, đôi mắt xanh sáng rực như hai viên ngọc lục bảo.
Ở Berlin vẫn đang là buổi chiều, mặt trời đang trên cao, tuyết đang tan dần nhưng nhiệt độ vẫn ở mức thấp. Lễ trao giải thưởng điện ảnh được tổ chức vào ban ngày, ban tổ chức còn có kế hoạch khác cho buổi tối.
Các nghệ sĩ được mời đến đến từ nhiều quốc gia khác nhau, Tô Vấn cũng có trong danh sách khách mời, được đề cử vào vai Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Cậu ta đã giành được giải này năm kia, năm nay vẫn đường hoàng được tung hô vào vòng ứng cử.
Lễ trao giải đã sắp bắt đầu, cậu bị quản lý gọi ra ngoài nên rất bực bội.
“Anh gọi tôi ra làm gì?” Tô Vấn xấu tính, khuôn mặt đẹp hơn cả hồ ly tinh sầm xuống chẳng có vẻ gì tốt đẹp.
Lưu Xung đưa điện thoại cho cậu ta: “Điện thoại của cậu đổ chuông được nửa tiếng rồi, chắc có việc gì quan trọng.”
Tô Vấn liếc nhìn số gọi đến, nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì?”
Người gọi đến là một người đàn ông trung niên, nghe cách nói chuyện thì hình như rất sợ Tô Vấn, cực kỳ cung kính: “Ông Tư, nhà họ Tần ở Trung Nam xảy ra chuyện rồi ạ.”
Chỉ có người nhà họ Tô mới gọi cậu ta là ông Tư.
Tô Vấn liếm răng, ánh mắt bực dọc: “Liên quan gì đến tôi?”
Cậu nói xem? Thái tử gia! Nước láng giềng vong quốc rồi, cậu nói có liên quan gì không?! Người đàn ông trung niên vẫn rất cung kính, run rẩy đáp: “Là do cô Cả gây ra.”
Cô Cả tức là cô cháu cả Tô Tất Thanh.
Tô Vấn không quan tâm: “Cho nên?”
Bên kia thận trọng hỏi ý kiến: “Chúng ta có cần tăng viện không ạ?” Ông cả, cha của Tô Tất Thanh không ngồi yên được nữa, đã đi cầu kiến ông cụ mấy lần rồi nhưng ông cụ nói không quản, nhà họ Tô đều do cậu út làm chủ.
Cậu út tức là con trai thứ tư của nhà họ Tô, gọi là ông Tư.
Tô Vấn hừ một tiếng, mất kiên nhẫn: “Cô ta dám làm thì cũng phải nghĩ đến hậu quả, không có bản lĩnh đó thì an phận thủ thường mà cút về Tây Đường đi.”
Thái độ này là không quan tâm đúng không?
Bên kia không chắc lắm, hỏi lại: “Nhưng ông Cả…”
Tô Vấn dựa lưng vào tường, vắt chéo đôi chân dài: “Tôi không quản mọi chuyện thì các người không còn biết ai là chủ nhà họ Tô nữa à?”
Ngữ khí rất nguy hiểm.
Người đàn ông ở đầu bên kia lập tức thưa: “Là ông Tư làm chủ.”
Ông Tư không bao giờ quan tâm chuyện nọ kia, cũng không về nhà họ Tô, nhưng ông cả ông Hai ông Ba ngày nào cũng phải đến từ đường thắp hương hành đại lễ trước ảnh thờ mẹ của ông Tư. Địa vị khác nhau một trời một vực.
Dù sao thì ông Tư cũng là con cưng của ông cụ, các con cháu khác đều là nhặt về cả. Ông cụ già còn nói nhà họ Tô chỉ có hai chủ là bản thân ông cụ và con trai út, những người khác đều là làm công ăn lương, không ai được có suy nghĩ trái phận.
Thiên vị đến như thế, ông Cả ông Hai ông Ba và đời cháu của nhà họ Tô thấy khó chịu cũng là chuyện đương nhiên.
“Bảo người nhà họ Tô nghe đây,” giọng điệu Tô Vấn lười biếng nhưng uy lực bức người: “Đừng có đến làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ tán hết gia tài cho đứng đường cả đấy.”
Đầu dây bên kia im re.
Cuộc gọi bị ngắt. Tô Vấn nhét điện thoại trả cho quản lý, quay lại thì nhìn thấy Khương Cửu Sênh đang đứng trong hành lang.
Cậu ta nhìn cô: “Không phải cô đang bệnh nặng à?”
Weibo trong nước còn đang để tít ‘Khương Cửu Sênh bệnh nặng’ phải ra nước ngoài điều trị, cứ tưởng là cô sẽ vắng mặt.
Khương Cửu Sênh nhẹ mỉm cười: “Ừ. Khỏi rồi.”
Tô Vấn không hỏi nhiều, cùng cô đi vào hội trường, vừa đi vừa hỏi: “Thời Cẩn không đến à?”
Vì đã cùng hợp tác trong hai bộ phim, cũng có thể tính là quen biết nên Khương Cửu Sênh nói chuyện với cậu ta khá thoải mái: “Anh ấy bận việc trong nước.”
Tô Vấn nhướng mày: “Anh ta làm trò gì trong nước thì có.”
Nhà họ Tần ở Trung Nam đang đại biến, Thời Cẩn không thể không làm gì được. Vụ tẩy bài này chắc đến tám, chín phần là tác phẩm của anh ta.
Khương Cửu Sênh chẳng tỏ thái độ, nói: “Ban nãy tôi nhìn thấy Thính Thính.”
Tô Vấn lập tức truy hỏi: “Ở đâu?”
Biểu cảm cực kỳ sinh động.
Khương Cửu Sênh thấy buồn cười: “Lối vào khu VIP bên đông.”
Tô Vấn quăng lại câu ‘Cảm ơn’ rồi quay người sải bước về khu phía đông. Lâm Xung cản cũng không cản được, vội vàng chạy theo, định khuyên cậu ta dừng lại: “Tổ tông ơi cậu đi làm gì đấy? Ở đây toàn là truyền thông, cậu lên báo quốc tế cũng chẳng sao nhưng cậu đừng kéo vận động viên người ta lên tin vịt chứ.”
Tô Vấn không nghe, cứ nhằm phía trước đi: “Tôi chỉ nhìn thôi.”
Lưu Xung không đồng ý: “Chúng ta về nhìn ảnh cũng khác gì đâu?”
Tô Vấn quay lại lườm anh ta một cái, mỉa mai: “Đồ chó già độc thân đã ly hôn như anh thì hiểu cái gì.”
Già là lỗi của anh ta đấy? Ly hôn là lỗi của anh ta đấy? Vừa già vừa đã ly hôn cũng là lỗi của anh ta luôn?
Lưu Xung chó già độc thân đã ly hôn cười lạnh: “Nói như thể cậu không phải chó độc thân ấy nhỉ, ai là người sáng nào tối nào cũng gửi tin nhắn Wechat chào mà rồi người ta còn chẳng thèm trả lời đấy.”
Khuôn mặt đẹp như hồ ly tinh của Tô Vấn tối sầm lại, cậu ta quay lại, ngắn gọn nhổ ra một chữ: “Đ*t!”
Đúng lúc này thì Vũ Văn Thính đi ra cửa khu VIP bên đông.
Tô Vấn giật mình, chân tay luống cuống: “Thính, Thính Thính.” Chết rồi bị cô ấy nghe thấy nói bậy rồi…
Vũ Văn Thính lấy làm lạ, chào: “Xin chào.” Cô nghĩ một lúc rồi gọi: “Anh Tô.”
Anh Tô đờ người.
Không biết rõ cảm giác gì, chỉ thấy trong lòng lẫn lộn.
Một người nữa lại đi ra theo Vũ Văn Thính: “Sư muội làm gì đấy, chờ anh à?”
Là một người đàn ông, giọng nói sang sảng mang nét cười. Anh ta mặc một bộ vest đen, mày kiếm mắt sao, đặc biệt là đôi mắt khi cười lên còn dịu dàng hơn cả phụ nữ.
Vũ Văn Thính gật đầu với Tô Vấn rồi cùng người đàn ông nọ rời đi.
Người đàn ông đi phía bên phải, cách cô một bước chân: “Người quen à?”
Vũ Văn Thính không nói gì.
Tính cô vốn trầm lặng ít nói, người đàn ông nọ cũng quen rồi nên chuyển chủ đề một cách tự nhiên: “Hạng mục 400m chuẩn bị huấn luyện khép kín rồi, anh cùng nhóm với em.”
“Vâng.”
Tiếng cô trả lời rất nhẹ, nhưng Tô Vấn vẫn nghe thấy. Chum giấm lật ngược, chua lè, cậu ta biết tính của Vũ Văn Thính, trừ anh trai ra thì cô đối với ai cũng lạnh nhạt, nhưng người đàn ông kia thì khác hẳn.
Hồ ly tinh!
Tô Vấn không nén được thầm mắng, cố nén sự kích động muốn đuổi theo hai người: “Tên đó là ai?” Ngữ khí rất nguy hiểm.
Lưu Xung cười trên nỗi đau khổ của cậu ta: “Tằng Tất Thủy chứ ai, hôm qua cậu còn xem clip của anh ta mà.”
Ngay cả cái tên cũng hồ ly tinh!
Tô Vấn trừng đôi mắt tuyệt đẹp nhìn theo bóng người đang đi xa dần: “Tôi xem clip của anh ta á?” Cậu ta bị điên chắc, đi xem clip của tình địch.
“Nội dung bơi hỗn hợp nam nữ 400m, anh ta là đồng đội của Vũ Văn Thính.” Lưu Xung cố nén góc miệng đang nhếch lên xuống, anh ta chỉ thích nhìn tổ tông Tô Vấn rầu rĩ: “Không nhận ra à, anh ta mặc vest lên thì chỉnh tề lắm, hoa khôi của đội bơi lội mà lại.”
Trên đời này có một loại sinh vật mà Tô Vấn ghét nhất – đồng đội nam của Vũ Văn Thính.
Tô Vấn khịt mũi: “Anh ta đẹp trai bằng tôi không?”
Tô Vấn là vẻ đẹp tiêu chuẩn kiểu hồ ly tinh, đẹp đến mức rất có tính công kích, vừa đẹp vừa yêu dị. Nếu vẻ đẹp này thuộc về một người con gái thì chắc chắn cô ta là kiểu hại nước hại dân, còn nếu là nam thì nam nữ công thụ đều được cả. Dung nhan thịnh thế hàng đầu của Hoa Hạ năm nghìn năm, không thuộc về cậu ta thì không thể thuộc về ai khác.
Lưu Xung vô tình công kích cậu ta: “Cậu so mặt với người ta làm gì, giỏi thì thi bơi với người ta đi.”
Tô Vấn sa sầm nét mặt.
Ha ha ha, bõ tức! Lưu Xung tiếp tục rắc muối vào vết thương của cậu ta: “Ồ, tôi quên mất, cậu bị đuổi ra khỏi đội tuyển bơi lội quốc gia mà. Nhưng Tằng Tất Thủy thì treo giải quán quân quốc tế kín cả tường cơ đấy, mặt cũng được, hơn nữa anh ta và Vũ Văn Thính còn có fan couple. Fan đều nói hai người họ là một cặp kim đồng ngọc nữ của làng thể thao đấy, uyên ương trên hồ là trời sinh…”
Tô Vấn quay lại lườm anh ta một cái, sát khí ngùn ngụt: “Anh còn nói nữa là mai tôi sẽ bỏ nghề đi học bơi đấy.”
Lưu Xung vẫn nhớ mối thù “chó già độc thân đã ly hôn” nên cười nhạo một cách hết sức sung sướng: “Ha ha ha, tôi chả sợ, đội tuyển quốc gia không nhận cậu đâu.”
Tô Vấn đẩy lưỡi vào chân răng, cười vô cùng quyến rũ.
“Thưởng quý, thưởng năm, thưởng công,” cậu ta từ tốn nhấn nhá từng chữ một: “Trừ, Hết.”
Lưu Xung điên người!
Đồ vô liêm sỉ!
Lại nói ở Giang Bắc, đêm đã xuống. Mặt trăng mùa đông lạnh lẽo, trên trời không có lấy một vì sao. Thành phố hoa lệ đang mờ ảo trong sương như được phủ một lớp sa mỏng.
Chiếc Volvo biển số 0902 của Thời Cẩn đậu trên đường cách khách sạn Tần Thị 500m. Hoắc Nhất Ninh ngồi trên xe của anh, đeo tai nghe, liên tục nhận được tin báo.
“Đội trưởng, mục tiêu 018 đã sa lưới.”
“Đội trưởng, mục tiêu 009 đã sa lưới.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Đội trưởng, mục tiêu 025 đã xuất hiện.”
“…”
Hoắc Nhất Định mở danh sách trong tay ra, gạch tên một người: “Trên danh sách có 42 người, đã xuất hiện 26 người.” Anh nhìn sang Thời Cẩn ngồi bên cạnh: “Sắp 8 rưỡi rồi, những người còn lại chắc sẽ không xuất hiện đâu.”
42 người này đều là quản lý trực thuộc của Tần Hành, nhà họ Tần sập rồi thì bước tiếp theo của những người này là chạy trốn, không biết là sẽ mai danh ẩn tích hay bỏ trốn vượt biên, hay mưu cao cầu bảo hộ.
Rõ ràng Tô Phục đã quăng cành oliu trước, những người đến đều là những kẻ lòng tặc không thay đổi, những người không đến thì hoặc là rửa tay gác kiếm hoặc là có cành oliu khác tốt hơn.
Chiêu dụ rắn rời động của Thời Cẩn khá gian giảo.
Nhưng…
Điểm mấu chốt mà Thời Cẩn nắm được là: “Đã 8 rưỡi rồi.”
Suy nghĩ của Hoắc Nhất Ninh bị ngắt quãng: “Cái gì?”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù bay vào trong mắt, ánh mắt mơ hồ mông lung như đang nhìn gì đó, nhưng trong mắt không hề có bóng: “Sắp đến lượt Sênh Sênh nhà tôi nhận giải rồi.”
Hoắc Nhất Ninh cạn lời.
Đây là điểm quan trọng à?
Hoắc Nhất Ninh không biết nói gì hơn.
Thời Cẩn lấy điện thoại ra gọi, giọng nhàn nhạt: “Tần Trung, mở trực tiếp.”
Chỉ nói một câu rồi anh ngắt cuộc gọi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một giây sau đó, trên mọi màn hình điện tử trên tất cả các tòa nhà cao tầng tráng lệ đều chuyển sang cùng một màn hình hiển thị, là Lễ trao giải thưởng điện ảnh Berlin.
Trên màn hình, MC tóc vàng mắt xanh đang đọc to bằng tiếng Anh: “Người đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là…”
Ngừng lại khoảng năm giây.
“Kế hoạch số ba, Tô Vấn.”
Đây là lần thứ hai Tô Vấn được phong đế ở Berlin. Người đi đường đều dừng bước ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử, đồng loạt vỗ tay.
Thời Cẩn thu tầm mắt lại, xuống xe, nói với Hoắc Nhất Ninh: “Ngoài Tô Phục ra thì vẫn còn người đang ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
Hoắc Nhất Ninh cũng xuống xe: “Ai?”
Thời Cẩn không che ô, hơi nước tràn vào khóe mắt, hơi ẩm. Anh nói: “Người nhà họ Đằng.”
Màn hình điện tử trên nhà cao tầng vẫn đang truyền hình trực tiếp lễ trao giải thưởng điện ảnh. Tô Vấn đi lên bục nhận giải, tay cầm cúp, nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung: “Hẳn là phải thế.”
Cái tên này, ra nước ngoài cũng điên cuồng như thế, thế mà các fan girl trên khắp mọi nơi của cậu ta vẫn chết điêu chết đứng vì vẻ ngoài đẹp trai ấy.
Khách sạn Tần Thị có ba tòa nhà, nằm trên cung đường phồn hoa nhất. Ba tòa nhà nằm ở ba góc, từ tầng cao nhất có thể nhìn thấy logo Tần Thị trên nóc khách sạn. Ở tầng 19 còn có màn hình điện tử khổng lồ, đó cũng là vị trí quảng cáo đắt nhất ở Giang Bắc. Lúc này ba màn hình đều đang chiếu Lễ trao giải thưởng điện ảnh Berlin.
Tầng cao nhất của khách sạn Tần Thi được xây thành sân golf lộ thiên, là sân golf duy nhất xây trên cao của thành phố, không mở cửa cho người ngoài, chỉ dành cho khách VIP của khách sạn.
Gió trên tầng cao nhất rất mạnh, thổi tung vạt áo khoác màu đen của người phụ nữ.
“Cô Cả.”
Người đàn ông cao lớn tiến lên phía trước.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại. Cô ta rất đẹp nhưng sắc mặt trắng nhợt bệnh hoạn, trán có vết thương đang sưng đỏ lên.
Là Tô Phục. Cô ta mới thoát khỏi tay Tần Hải, còn chưa kịp thở lấy hơi đã đến đây hẹn. Cô ta vén mái tóc bị gió thổi rối bời ra sau tai: “Người đã đến chưa?”
Người đàn ông lắc đầu.
Tô Phục không giấu được vẻ hoảng hốt: “Thế là thế nào? Sao không ai đến cả?”
“Hẳn là…” Người đàn ông ngẫm nghĩ rồi khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi: “Kế hoạch của chúng ta bại lộ rồi?”
“Không thể nào!”
Ngay cả Tần Hải cũng không biết chuyện này, không thể lộ được.
Cô ta nằm vùng lâu như thế là để cài người vào nhà họ Tần, thu hết thị trường và nhánh phân phối của nhà họ Tần vào túi. Chỉ còn một bước cuối cùng, không thể có sai sót được.
“Anh dẫn người xuống xem sao.”
“Vâng.”
Trên nóc khách sạn chỉ còn lại mấy người bảo vệ, những người xuống thăm dò tình hình mãi không về.
Tô Phục đi đi lại lại, càng lúc càng bất an. Gió thổi tiếng từ màn hình điện tử đến, từng đợt từng đợt, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng đọc tiếng Anh trôi chảy.
“Giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thuộc về…”
Giọng MC cao lên, rõ ràng từng chữ: “Kế hoạch số ba, Khương Cửu Sênh!”
Tô Phục bỗng ngẩng đầu.
Trên màn hình điện tử ở tòa nhà đối diện, ống kính lia đến một gương mặt, đôi mắt hoa đào lạnh lùng, ba phần trong sáng bảy phần lãnh đạm, rất anh tuấn.
Tại sao cô ta lại ở đây…
Sau lưng Tô Phục, tiếng bước chân bỗng vang lên loạn xạ, có người kinh hoảng gọi: “Thời, Thời Cẩn.”
Tô Phục quay lại.
Thời Cẩn đang đứng trước cửa thang máy, ánh mắt lướt qua cô ta, nhìn vào màn hình sau lưng cô ta. Cô gái trên đó đang mỉm cười.
Cô ta đã hoàn toàn hiểu hết ở giây phút này: “Cậu chơi tôi?”
Giả, tất cả đều là giả.
Khương Cửu Sênh ở bệnh viện là giả, ra nước ngoài chữa bệnh cũng là giả, tất cả đều là mưu mô đã được tính toán kỹ.
Hóa ra không phải cô ta chơi cờ mà là Thời Cẩn, Thời Cẩn đã bày sẵn từng nước cờ để cô ta lần lần nhảy xuống.
Gió lạnh buốt xương thổi thốc qua, cô ta loạng choạng đứng không vững.
Thời Cẩn thu ánh mắt lại, khi nhìn cô ta, sự dịu dàng trong mắt đã biến mất hết, chỉ còn lại lạnh lẽo. Anh nhìn lướt qua cô ta một cái, rồi nhìn sang hướng khác: “Nếu đầu hàng thì có khi có thể giảm án.”
Mấy người đứng gác cửa thang máy nhìn nhau lưỡng lự.
Một giây sau, cánh cửa bị tông bật ra: “Cảnh sát!” Hoắc Nhất Ninh xông lên đầu tiên, tay cầm súng: “Tất cả giơ tay lên!”
Mấy người bảo vệ đi theo Tô Phục chỉ ngần ngừ trong giây lát rồi lần lượt buông vũ khí, giơ tay lên, không hề phản kháng.
“Còn cô? Đầu hàng,” Thời Cẩn ngước mắt, ánh nhìn hơi lạnh: “Hay là phản kháng?”
Tô Phục nhìn các cảnh sát đang ùa vào, bật cười lạnh, không biết sự mỉa mai trong tiếng cười nhằm vào ai: “Hóa ra không phải cậu thả tôi ra mà cậu đang lợi dụng tôi.”
Lợi dụng cô ta để hốt gọn tổng bộ của nhà họ Tần.
Thời Cẩn không nói không rằng.
Cô ta vẫn tưởng anh sẽ nghĩ đến mối nhân tình với cô ta, đúng là lạnh nhạt: “Có một chuyện tôi nghĩ mãi không ra. Tôi làm nhiều như vậy, không phải đều là kết quả cậu mong muốn hay sao? Tôi giúp cậu đoạt được nhà họ Tần, tôi lại giúp cậu hủy hoại nhà họ Tần, tôi giúp cậu loại trừ hết những người chống đối cậu.” Cô ta bật cười, ánh mắt nhìn Thời Cẩn nóng bỏng: “Mười năm nay, tôi đã vô số lần muốn giết cậu, muốn diệt trừ hậu hoạn, nhưng tôi chưa từng xuống tay với cậu, vì sao cậu còn phải đối địch với tôi?”
Không phải cô ta không có cơ hội mà là không xuống tay được, thậm chí cô ta còn từng nghi ngờ lay động, nếu anh cũng muốn nhà họ Tần thì có nên cùng anh chia sẻ hay không.
Còn anh thì sao, quay lại cắn cô ta hoàn toàn không do dự.
Ánh mắt anh còn lạnh hơn mặt trăng đêm đông: “Bà đã xuống tay với cô ấy.”
Dứt lời, giọng nói trong veo lành lạnh bỗng vang lên từ màn hình điện tử trên tòa nhà đối diện.
“Xin chào, tôi là Khương Cửu Sênh.”
Ánh sáng trong mắt Thời Cẩn lập tức trở nên vô cùng dịu dàng.
Tô Phục ngẩng đầu nhìn theo anh về phía người trên màn hình.
Cô đứng trên bục nhận giải, mặc một chiếc sườn xám màu xanh sẫm, tóc búi, hai bên tai thả hai lọn nhỏ, trang điểm rất nhạt. Dưới ánh đèn, môi cô đỏ thắm, khi cười, đôi mắt nheo lại, trên vai chiếc sườn xám có thêu hình trúc. Cô đứng đó như một bức tranh thủy mặc.
Giọng cô không lớn, phát âm tiếng Anh rất rõ ràng và chuẩn xác: “Cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn đoàn làm phim, cảm ơn các vị giám khảo và các fan hâm mộ. Tôi không giỏi phát biểu cảm tưởng dài dòng khi lên nhận giải thưởng.”
Cô dừng lại nhìn chiếc cúp trong tay rồi mỉm cười nói tiếp.
“Những lời tôi muốn nói với chiếc cúp này đều nằm trong các tác phẩm tiếp theo của tôi, không cần nói quá nhiều. Tôi sẽ dùng tác phẩm điện ảnh của mình để mọi người biết đến tôi, biết đến diễn viên Khương Cửu Sênh.”
Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên nhiệt liệt, có các fan Hoa kiều đang gọi lớn tên cô.
Dưới ánh đèn chói lòa trên sân khấu, cô là Khương Cửu Sênh, một cô gái phương Đông tao nhã thong dong đến từng cử chỉ, khi nói cũng chậm rãi từ tốn.
“Nhưng tôi có lời muốn nói với một người, tôi muốn hỏi anh ấy một chuyện trước toàn thế giới.” Cô nhìn thẳng vào ống kính, mỉm cười: “Bác sĩ Thời, anh có muốn kết hôn với em không?”