Mục lục
Duy Nhất Là Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Thường Tầm, cậu là đồ quân sư quạt mo! Đồ chó!

Hoắc - quân sư quạt mo - Thường Tầm bắt hơi một cái. Sau khi đỗ xe xong, anh ta cởi áo vest ra, ném cho cô nàng đang ngồi vẽ vòng tròn lên cửa kính xe ở bên cạnh: "Mặc áo vào đi, bên ngoài lạnh đấy."

Cô ném áo đi, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta: "Không mặc!"

Hoắc Thường Tầm điên người.

Cô gái chết tiệt này, mới uống có mấy ly rượu mà đã ngang ngược với anh ta rồi.

Hoắc Thường Tầm choàng áo lên đầu cô, chọc cho cô lại bắt đầu mắng anh ta là con heo, con cún, con mèo, con cóc.

Anh ta coi như không nghe thấy, cởi dây an toàn ra, xuống xe, bước tới mở cửa xe chỗ ngồi bên cạnh tài xế ra: "Xuống xe nào"

Cô ném áo vest của anh ta xuống đất, tóc tai rối bù lên, cô ngang ngược với anh ta: "Không xuống!"

Ngang ngược xong, cô hất đầu, không thèm để ý tới anh ta nữa.

Haiz, đây đúng là tổ tông của anh ta mà.

Hoắc Thường Tầm liếm liếm răng hàm, phải nhịn. Anh ta nhặt áo vest trên mặt đất lên, cởi dây an toàn của cô ra, bắt cô khoác áo vào.

Kỷ Lăng Nhiễm hình như sợ rồi, cô len lén nhìn anh ta vài lần, chu miệng lẩm bẩm: "Phải bế thì em mới xuống"

Ok, cô là tổ tông của anh ta mà!

Hoắc Thường Tầm cam chịu số phận củi người bế cô ra theo kiểu bế công chúa.

Bấy giờ cô mới ngoan ngoãn vươn tay ra ôm cổ anh ta, vùi mặt vào ngực anh ta và dụi dụi giống như con mèo con, cô gọi anh ta bằng giọng nói êm dịu:

"Mẹ ơi."

Hoắc Thường Tầm nghẹn lời.

Sau này nhất định không được để cô ấy uống rượu. Cô nàng này ngày thường vô cùng nghiêm chỉnh ngoan ngoãn, vậy mà vừa uống rượu vào là ngớ ngẩn điên khùng, đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, Hoắc Thường Tầm nhẫn nại nói với cô: "Tôi không phải là mẹ của em"

Cô ôm chặt cổ anh ta, vùi đầu vào cổ anh ta, khịt khịt mũi khóc: "Mẹ ơi,

Nhiễm Nhiễm mệt quá"

"Mẹ ơi!"

"Mẹ ơi..."

Hoắc Thường Tầm cạn lời.

Cảm giác như đấm vào bông vậy, ngọn lửa trong lòng anh ta đã không trút ra ngoài được, cô gái trong ngực còn không chịu an phận, vừa uốn éo vừa gọi mẹ, nói mình mệt mỏi, nói rằng có người bắt nạt cô ấy.

Hừ, mệt mỏi cái gì, tiền cũng đưa cô xài, quần áo cũng mua cho cô, nhà cũng để cho cô ở. Thử hỏi anh ta bắt nạt cô thế nào? Chẳng qua mới hôn được mấy lần, ngủ cũng chưa được ngủ...

Anh ta mở cửa rồi đặt cô lên ghế sofa.

Kỷ Lăng Nhiễm vẫn ôm cổ anh ta không chịu buông, cô vừa mới khóc xong nên giọng mũi rất nặng, tiếng nói mềm nhũn: "Em khát nước"

Đây là lần đầu tiên cô làm nũng với anh ta, bình thường cô bướng bỉnh như trâu vậy.

Hoắc Thường Tầm nâng cằm của cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình: "Em mở mắt ra nhìn xem, tôi là ai?"

Hàng mi đẫm nước mắt của cô run lên vài cái rồi mới mở ra, trong đôi mắt lóng lánh phản chiếu hình bóng của anh ta, cô sững sờ một lúc mới nhận ra được, cô gọi tên anh ta: "Hoắc Thường Tầm..."

Móa nó, thật là dễ nghe.

Kỷ Lăng Nhiễm đưa tay kéo kéo tóc của anh ta: "Em khát, anh đi rót nước cho em đi!"

Quá đáng lắm rồi nhé !

Có quỷ mới biết tại sao anh ta không vặn gãy tay cô, không ngờ cô lại dám kéo tóc của anh ta.

Đúng là mắc nợ cô ấy mà!

Hoắc Thường Tầm gỡ lọn trong tay cô ra, đứng dậy đi rót nước cho cô, một nửa nước lạnh một nửa nước nóng, hòa chung với nhau rồi mới đút cho cô uống.

Ngay cả mẹ anh ta còn chưa từng được anh ta đút nước cho uống đâu đấy.

Kết quả cô hất tay anh ta ra, nước văng tung tóe lên mặt anh ta, cô còn cực kỳ cáu kỉnh: "Em không uống nước này, em muốn uống nước lạnh!"

Lục Khải Đông nói anh ta đang nuôi một con mèo con.

Ha.

Con mèo con chết tiệt rượu vào biến thành con mèo hoang rồi.

Hoắc Thường Tầm nhịn, anh ta bắt lấy tay của cô không cho cô cựa quậy, cố gắng nhét ly nước vào miệng cô: "Mấy ngày trước em mới bị đau dạ dày đấy, uống nước lạnh gì chứ"

Anh ta cũng bắt đầu nổi nóng: "Mau uống đi!"

Kỷ Lăng Nhiễm bĩu môi, lại muốn khóc nữa, cô vừa thút thít vừa mắng: "Anh là đồ tinh trùng lên não..."

Hoắc Thường Tầm bắt đầu phát hỏa. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình lại có thể kiên nhẫn và tốt tính tới như vậy, không ngờ đến lúc này rồi mà vẫn không đánh người.

Ok, anh ta đầu hàng!

Tinh trùng lên não thì tinh trùng lên não, cô nàng này mắng tới mắng lui cũng chỉ có mấy câu đó mà thôi, anh ta nhịn.

Anh ta xoa đầu cô và dỗ dành bằng giọng điệu mềm mỏng: "Ngoan nào, chỉ uống một chút thôi được không?"

"Vậy cũng được"

Cô bèn nín khóc, cũng không mắng anh ta là tinh trùng lên não nữa, cô uống một hớp nước, chỉ một hớp mà thôi, sau đó anh ta dỗ thế nào cô cũng không chịu mở miệng, còn lè lưỡi liếm liếm môi, nói rằng uống không ngon.

Cô nàng đã say khướt, khuôn mặt đỏ bừng, không giống với dáng vẻ xụ mặt lúc bình thường, xinh đẹp hơn rất nhiều. Hoắc Thường Tầm chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nên bèn uống chỗ nước còn thừa.

Kỷ Lăng Nhiễm tát anh ta một cái: "Sao anh lại uống nước của em?"

Cô đã say khướt chả còn chút sức lực, Hoắc Thường Tầm bị đánh cũng không thấy đau, yết hầu bị móng tay của cô quét qua thời tế tê ngứa ngứa, anh ta vô thức nuốt nước bọt một cái: "Tôi không được uống à?"

Cô trợn tròn hai mắt: "Không được!"

Cô lại tát lên mặt anh ta một cái nữa, lần này là một cái tát vang dội: "Anh nhổ ra trả cho em đi!"

Hoắc Thường Tầm nghẹn họng.

Móa nó!

Tiểu yêu tinh này ở đâu ra vậy! Chỉ chuyên giày vò anh ta thôi.

Anh ta nghiến răng, hít sâu một hơi: "Để tôi đi rót cho em thêm ly nữa"

Cô không chịu: "Em không muốn!"

Cô nói chuyện ngang ngược không có lý lẽ: "Em muốn ly nước vừa rồi của em cơ"

Cô nàng này, chắc là trước khi gia đình xuống dốc cũng được cưng chiều từ nhỏ tới lớn, mấy năm nay bị sóng gió mài phẳng tính tình, cho nên lúc tỉnh táo thì xù gai đầy người, tới khi say rồi liền yếu đuối mà ngang ngược với anh ta

Nói có cùng thì cô cũng từng là thiên kim của chủ tịch tỉnh, công chúa của Ivory Tower, cô có tính cách riêng và có lòng kiêu hãnh của mình.

Hoắc Thường Tầm không so đo với cô, anh ta xoay ngược miệng ly lại, quơ quơ cái ly khổng: "Tôi uống hết rồi"

Chẳng lẽ anh ta còn có thể nhổ ra trả lại cho cô à.

"Anh là đồ tinh trùng lên não!"

Cô lại mắng anh ta, mắng xong bèn đứng dậy từ trên ghế sofa, nhào lên ấn vai anh ta rồi cả hai cùng ngã xuống sàn.

Ly nước trong tay Hoắc Thường Tầm lặn xuống thảm trải sàn, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì cô đã ngồi dạng chân trên người anh ta, dùng hai tay cào ngực anh ta: "Đồ xấu xa, anh trộm nước của em"

Hoắc Thường Tầm hoàn toàn câm nín.

Không ngờ giờ cô dám cưỡi lên đầu anh ta luôn rồi.

Cơ thể của anh ta lập tức khô nóng: "Xuống ngay cho tôi."

Cô vẫn tiếp tục cào anh ta, đôi tay gảy đàn tranh mềm mại thon dài, cào đến nỗi anh ta thấy trên người chỗ nào cũng nhột, hầu kết lăn lên lăn xuống.

Anh ta nén cảm giác khô nóng trong cơ thể xuống, giọng nói vô cùng gấp gáp: "Em xuống ngay cho tôi..."

Anh ta chưa nói xong, cô đã bất ngờ đâm sầm tới chặn miệng của anh ta lại.

Môi rách rồi...

Cô vẫn còn ầm ĩ bảo anh ta trả lại ly nước kia cho mình, bắt anh ta nhổ nước ra.

Hoắc Thường Tầm vẫn luôn biết rằng mình chính là tên khốn kiếp, là gã cầm thú, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Kỷ Lăng Nhiễm thì đã muốn làm cho cô khóc, mà còn là làm cho cô khóc ở trên giường.

"Kỷ Lăng Nhiễm..." Anh ta nâng cằm của cô lên, vươn đầu lưỡi ra quét qua môi, liếm sạch máu ở chỗ bị cô cắn rách: "Em nhìn xem, tôi là ai?"

Cô chớp chớp đôi mắt chếnh choáng vì say: "Hoắc Thường Tầm"

Ừ, vẫn còn biết là anh ta.

Hoắc Thường Tầm ôm eo của cô, kéo cô lên phía trên một chút, cúi đầu, hôn một cái lên môi cô: "Ngoan, gọi lại một lần nữa đi"

"Hoắc..."

Không nhịn nổi nữa rồi...

Anh ta ôm cô, lật người lại, ẩn cô xuống thảm trải sàn: "Lát nữa không được khóc đâu đấy, ai bảo em quyến rũ tôi."

Cô ngơ ngác nhìn anh ta bằng đôi mắt trong sáng đen trắng hai màu rõ ràng.

Đôi mắt này ngây thơ quá.

Hoắc Thường Tầm vươn tay ra che kín ánh mắt của cô, tay kia tiến vào trong áo voan của cô, lần mò tới nút cài áo ngực đằng sau...

"Hoắc Thường Tầm

"Hoắc Thường Tầm"

"Hoắc Thường Tầm..."

Trong lúc làm chuyện ấy, cô không ngừng gọi tên của anh ta, Hoắc Thường Tầm bị cô gọi đến nỗi ba hồn bảy phách bay mất cả. Cuối cùng anh ta vẫn làm cho cô khóc, cơ thể cô cực kỳ mảnh mai yếu ớt lại chưa biết mùi đời, dù anh ta cẩn thận thế nào đi nữa thì cô vẫn cứ kêu đau, nhưng không còn cách nào cả, anh ta không sao dừng lại được, lại càng không nhẹ nhàng nổi.

Sau khi cơ thể thỏa mãn, anh ta ra ban công hút một điếu thuốc, vừa cười ngây ngô vừa tự chửi mình: Hoắc Thường Tầm à, mày là tên cầm thú, là tên khốn nạn tinh trùng lên não.

Hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, nghìn dặm không có một áng mây.

Lúc Kỷ Lăng Nhiễm tỉnh lại, trời vẫn còn mờ tối chưa sáng hẳn. Cô đang ngủ trong lòng Hoắc Thường Tầm, tay của cô đang ôm eo anh ta, cô ngây người trong chốc lát, hơi cử động một chút là đau nhức toàn thân.

Ký ức của cô đứt quãng không liên tục, cô nhớ là mình đã cắn anh ta, anh ta cũng cắn lại cô. Cô cúi đầu nhìn, quả nhiên trước ngực toàn là vết tích anh ta lưu lại.

Cô vừa động đậy là Hoắc Thường Tầm tỉnh dậy ngay, anh ta vòng tay lên eo cô, ôm cô chặt hơn một chút: "Ngoan, ngủ thêm một lát nữa đi"

Trong chăn, bộ quần áo cô đang mặc chính là đồ ngủ của Hoắc Thường Tầm, nhưng mà trên người anh ta thì lại không hề mặc gì cả, cô nằm nghiêng không nhúc nhích, yên lặng một lúc rất lâu.

Hôm qua mẹ của cô đã gọi điện thoại cho cô, phẫu thuật thay thận rất thành công, không có phản ứng bài xích, cũng đã có thể ăn cơm được rồi. Cô vui mừng nên mới uống mấy ly rượu.

Nói thế nào thì đây cũng là nhờ phúc của Hoắc Thường Tầm.

Cũng tốt, thân thể của cô sớm muộn gì cũng giao cho anh ta, say như thế này cũng tốt.

Giọng nói của cô trầm thấp: "Hôm qua anh có đeo bao không?"

Hoắc Thường Tầm mở mắt ra: "Có"

Có đeo bao là tốt, cô không muốn uống thuốc, cô sợ đắng.

Nhiệt độ cơ thể anh ta quá cao, cô lùi lại một chút, nhắm mắt vào và quay lưng lại.

Cơn buồn ngủ của Hoắc Thường Tầm đã hoàn toàn biến mất: "Kỷ Lăng Nhiễm."

Cô nhỏ giọng 'ừ một tiếng.

Anh ta dịch người tới gần cô, ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên tóc cô:

"Sau này anh sẽ không bắt nạt em nữa, em ngoan ngoãn đi theo anh nhé"

Cô trầm mặc một lát: "Vâng"

Ít nhất, trong ba tháng ở cùng với anh ta, cô sẽ trung thành với anh ta.

Nhưng mà...

Hốc mắt cô hơi nóng, cô cuống quít nhắm mắt lại, cô không biết mình bị làm sao. Cô thấy khó chịu vì người đàn ông đầu tiên của mình không phải là chồng cô, nhưng lại vừa cảm thấy may mắn vì là anh ta, không phải Thiệu Dương, Lý Dương, Vương Dương... Mà là Hoắc Thường Tầm.

Một lát sau, sau lưng vang lên tiếng thở của anh ta, cô không sao ngủ được nên cứ nằm vậy một lúc lâu, đợi tới khi mặt trời ngoài cửa sổ hoàn toàn lộ ra cô mới ngồi dậy. Cô vẫn như bình thường, rửa mặt thay quần áo, tới phòng bếp ninh một nồi cháo trắng.


8 giờ, Hoắc Thường Tầm mới thức dậy, anh ta tự giác ném ga trải giường vào máy giặt.

Kỷ Lăng Nhiễm nghĩ, đợi anh ta đi rồi, cô sẽ giặt lại một lần nữa, máy giặt không thể giặt sạch được vết máu. Cô ngừng suy nghĩ miên man, bước từ trong phòng bếp ra: "Em nấu cháo rồi, anh có muốn ăn một ít không?"

Tâm trạng Hoắc Thường Tầm rất tốt, anh ta mỉm cười: "Có"

Cô đi vào bếp múc cháo cho anh ta.

Hôm nay là chủ nhật, nếu như là trước đây, tuyệt đối không thể thấy anh ta lãng phí thời gian ở nhà, quả nhiên, cuộc điện thoại của đám bạn xấu đã tới:

"Thường Tầm, ra ngoài chơi đi."

Trước kia Hoắc Thường Tầm không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy đám người này thật là nhàm chán, anh ta liếc nhìn phòng bếp rồi đi ra ban công nhận điện thoại: "Tao không đi đâu"

Cậu ba Tề gào to lên trong điện thoại: "Sao vậy, tới đây high cùng nhau đi mà"

Hoắc Thường Tầm không có hứng thú: "Sau này đừng gọi tạo ra ngoài nữa"

Cậu ba Tề cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Mày sao thế? Có phải là mày chơi hỏng cơ thể rồi không?"

Chuyện nghiêm trọng rồi đây, thân là anh em, cậu ba Tề cảm thấy mình không thể không quan tâm: "Đừng sợ, anh em sẽ giới thiệu cho mày vài bác sĩ có uy tín."

Hoắc Thường Tầm điên tiết liếm liếm răng hàm, sầm mặt mắng hắn: "Mày cút xéo đi!"

Cậu ba Tề cười toe toét, đã chọc tức thành công.

Lục Khải Đông ở bên kia gào lên: "Đừng gọi cậu ta nữa, Thường Tầm có vợ rồi."

Cậu ba Tề khó mà tin nổi, hắn liên tục truy hỏi người đó là ai.

Hoắc Thường Tầm dứt khoát cúp điện thoại, nhìn vào phòng bếp, ừ, anh ta có vợ rồi. Anh ta đột nhiên nhớ tới lời mẹ mình nói mấy ngày trước: Tuổi con không nhỏ nữa, nên ổn định rồi.

Anh ta không biết có phải là mình đã bại giống như Dung Lịch không, anh ta chỉ biết rằng Kỷ Lăng Nhiễm là người đầu tiên khiến anh ta có suy nghĩ muốn ổn định.

Kỷ Lăng Nhiễm ló đầu ra khỏi bếp: "Em chiên cho anh một cái trứng ốp la rồi."

Cô hơi đỏ mặt, luống cuống nói: "Nhưng mà hơi cháy"

Phụ nữ rót rượu đốt thuốc cho anh ta không ít, nhưng người chiên trứng ốp la cho anh ta thì chỉ có một mình cô.

Hoắc Thường Tầm bước đến, lấy muỗng xào thức ăn khỏi tay cô, một tay nâng eo của cô lên, đặt cô lên trên kệ bếp.

Cô hoảng sợ mở to mắt nhìn anh ta: "Anh..."

Anh ta cúi xuống hôn cô, một nụ hôn sâu triền miên kéo dài rất lâu, sau đó kề sát môi cô, mỉm cười: "Anh thích ăn cháy."

Kỷ Lăng Nhiễm cúi đầu, đỏ mặt.

Anh ta lại hôn tiếp.

Cô nắm chặt quần áo, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cô tự nói với bản thân: Kỷ Lăng Nhiễm à Kỷ Lăng Nhiễm, đừng động lòng, sẽ không quay lại được nữa đâu.

Nhưng trái tim cô lại là một chú nai nhỏ đang chạy loạn, rất quái lạ rất xảo quyệt, trong miệng nó đang ngậm điếu thuốc, giống như Hoắc Thường Tầm, cực kỳ xấu xa, nó nói với cô: Nhìn cho kỹ, chỉ lần này thôi, chỉ vậy thôi.

Hôm qua vừa mới mưa xong nên hôm nay không khí rất dễ chịu, trong gió tràn ngập hương cỏ xanh.

Có lẽ bởi vì tới tháng, lại không đặt báo thức nên Tiêu Kinh Hòa ngủ thẳng một giấc tới hơn 9 giờ, tới lúc ánh nắng mặt trời chiếu tới bệ cửa sổ, cô mới từ tốn mở mắt ra.

Dung Lịch chắc là đã thức dậy rửa mặt xong xuôi rồi, đồ ngủ đã đổi thành quần áo mặc ở nhà, anh nằm ở mép giường: "Em tỉnh chưa?"

Cô vòng tay ôm anh, cọ cọ vào ngực anh, giọng nói khàn khàn: "Mấy giờ rồi anh?"

Đêm qua anh ngủ ở phòng ngủ của mình, cô cũng không biết anh sang bên này từ lúc nào.

Dung Lịch liếc nhìn điện thoại đặt trên tủ đầu giường: "9 giờ 15 phút."

Cô ngồi bật dậy, luống cuống vén chăn lên: "Sao anh không gọi em dậy?"

Anh giữ cánh tay đang quơ quần áo xung quanh của cô lại: "A Hòa, hôm nay là chủ nhật, em được nghỉ mà"

Cô sững người một lát, mái tóc ngắn vểnh lên, rối bù, cô vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn còn ngây ngẩn: "Em ngủ quên mất"

Sau đó, cô lại ngã xuống giường, vùi mặt vào trong chăn.

Dung Lịch kéo cô ra ngoài một chút, để cho khuôn mặt của cô lộ ra bên ngoài:

"Anh gọi cơm rồi, dậy ăn cơm thôi."

Tiêu Kinh Hòa lật người lại, cơ thể mềm nhũn, cô tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, không muốn nhúc nhích thêm nữa: "Không ăn đâu, em muốn ngủ thêm một lát.

Hiếm khi mới có ngày nghỉ thế này, cô không muốn dậy.

"Không được."

Dung Lịch ôm cả cô lẫn chăn dậy, một tay ôm cô, một tay vuốt ve lọn tóc bị vểnh lên bên tai cô: "Tháng trước bạn gái của Hoắc Thường Tầm mới bị xuất huyết dạ dày, không được để bụng đói"

Tiêu Kinh Hòa lười biếng 'dạ' một tiếng rồi gục lên người anh, vẫn không chịu nhúc nhích.

Dung Lịch cũng không giục cô, anh đặt tay lên bụng cô và nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Tiêu Kinh Hòa thấy hơi nhột, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Sao anh lại xoa bụng cho em?"

Anh vẫn tiếp tục xoa: "Em không thấy đau sao?"

Cô hơi ngẩn ra: "Không đau."

Ngữ điệu của Dung Lịch không được tự nhiên: "Không phải khi con gái tới ngày quỳ thủy' sẽ thấy khó chịu sao?"

Quỳ thủy...

Bạn trai cô là người thời đại nào vậy?

Chẳng trách Dung Đường lại nói anh ấy là người cổ hủ, Tiêu Kinh Hòa phổ cập kiến thức khoa học cho anh: "Mỗi người mỗi khác mà, em không bị đau bụng, cũng không thấy khó chịu."

Dung Lịch thoáng dừng tay lại, lỗ tai đỏ lên: "...Anh còn nấu nước đường đỏ nữa"

Tiêu Kinh Hòa rất ngạc nhiên.

Anh cũng có vẻ đáng yêu nhỉ.

Tiêu Kinh Hòa mím môi cười, vòng tay qua ôm anh, vỗ vỗ vào lưng anh, an ủi: "Không sao, vẫn uống được mà, uống vào bổ máu"

Sau đó cổ uống hai bát nước đường đỏ, nhất định bắt Dung Lịch cũng uống một bát.

Bởi vì được nghỉ làm nên Tiêu Kinh Hòa không quay về nhà nữa, cả ngày đều ở chỗ Dung Lịch. Hà Lương Thanh vô cùng chu đáo, đến tận nơi gửi cho cô một bọc quần áo to đùng.

Tiêu Kinh Hòa nghẹn lời.

Không biết giải thích thế nào với Hà Lương Thanh đây, tại sao lại có cảm giác như kiểu ở chung nhỉ.

Cơm tối vẫn là Dung Lịch làm, Tiêu Kinh Hòa chỉ biết nấu các món ăn thường ngày đơn giản nhất, bởi vì Hà Lương Thanh rất giỏi nấu nướng, vừa dịu dàng vừa đảm đang, lại rất nuông chiều cô, không bao giờ để cho cô xuống bếp nấu nướng.

Chập tối, cô và Dung Lịch đi tới siêu thị gần nhà, lúc mua rau xong đứng xếp hàng chờ thanh toán, cô nhìn chằm chằm vào kệ hàng bên cạnh quầy thu ngân mấy lần.

Dung Lịch hỏi cô: "Em muốn mua cái gì?"

Cô chỉ vào kệ hàng bên dưới, nói rất nhỏ: "Cái này"

Bao cao su...

Dung Lịch dịch dần về phía cô, giấu cô vào trong ngực, dùng cơ thể che khuất tầm nhìn của người khác.

Cô bị phản ứng của anh chọc cười, cô kéo cổ áo khoác của anh xuống, kiễng chân lên ghé vào lỗ tai anh và hỏi: "Anh đã từng mua bao giờ chưa?"

Dung Lịch lại dịch qua một chút, che khuất bạn gái mình và bao cao su bên cạnh bạn gái: "...Chưa"

Ôi anh chàng cổ hủ này.

Cô muốn trêu chọc anh nên hỏi: "Là size này à?"

Dung Lịch nhanh chóng nhìn lướt qua hàng chữ ghi trên hộp: "Không biết."

Không nhìn thấy...

Lúc này, nhân viên thu ngân ở bên cạnh bước tới nói một câu: "Kích thước được ghi ở mặt sau hộp, chỗ giữa giữa chếch xuống dưới ấy ạ .

Dung Lịch á khẩu.

Tiêu Kinh Hòa cạn lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK