Tạ Đãng cạn lời, thằng bác sĩ khốn nạn nào vậy, m* kiếp, muốn ăn đòn phải không?!
"Về nhà thu dọn đồ đạc đi."
Ma xui quỷ khiến thế nào cậu ta lại đưa tay lau nước mắt cho cô.
Đàm Mặc Bảo ngẩn ra hồi lâu, đôi mắt ngập nước đi từ kinh ngạc đến vui mừng rồi quay lại đau thương: "Em sắp chết rồi mà anh còn đuổi em đi à?"
Sao anh lại nhẫn tâm bảo người mắc bệnh nan y như cô về nhà chứ... "Ý tôi không phải thế."
Hiếm hoi lắm Tạ Đãng mới kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích: "Về nhà thu dọn đồ đạc đi rồi tôi đưa em đến bệnh viện."
Không đuổi cô đi là được rồi, cô không đau buồn đến như thế nữa, nói: "Em không nằm viện đâu."
Cứ nghĩ đến việc mình mắc bệnh nan y, cô lại buồn ơi là buồn: "Thời gian của em không còn nhiều nữa, em muốn ở cùng với anh."
"Tôi sẽ ở bệnh viện cùng em."
Cậu thấp giọng, khác hẳn tính tình cáu gắt thường ngày, vẻ mặt câu ôn hòa hơn nhiều, giống như đang dỗ cô vây.
Đàm Mặc Bảo cảm động vô cùng, sụt sịt: "Anh Đãng..."
Cô lại sắp khóc rồi. "Đừng khóc nữa."
Cậu đưa tay lên vụng về lau khóe mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô.
Cô không nén nổi nữa, nước mắt lại tuôn xuống như mưa: "Em buồn lắm, em còn chưa gả cho anh, em còn chưa sinh con cho anh mà em đã sắp phải chết rồi, hu hu hu..."
Trước đây cậu không nhận ra mình lại không chịu được khi thấy cô khóc như thế này, trong lòng quặn thắt rất khó chịu.
"Được rồi được rồi, em đừng khóc nữa."
Cậu tiến lên ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô: "Em đừng khóc, không khóc nữa nhé."
Cậu không biết dỗ người khác, nói đi nói lại chỉ có mỗi câu này.
Thầy Tạ đứng ở đầu cầu thang ngoài cửa nép người vào tường, bụm miệng cười trộm: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Cười xong ông đi xuống tầng, dụi mắt, tiếp tục 'đau thương'. Một lúc sau Tạ Đãng đã dẫn Đàm Mặc Bảo xuống.
"Muộn thế này rồi con còn đưa Mặc Bảo đi đâu nữa?"
Tạ Đăng nói: "Đến bệnh viện."
"Đến bệnh viện cũng được, ở nhà chẳng may có ba dài hai ngắn..."
Nói đến đây, thầy Tạ lại bắt đầu khóc: "Mặc Bảo số khổ của bác ơi."
Ba mẹ con Bánh Trôi: "A ú ú ú."
Ba con chó học người, khóc cũng ra dáng lắm.
Tạ Đăng đầy vạch đen trên đầu.
Chẳng biết vì sao nhưng cậu ta thấy cứ giả giả thế nào ấy.
Thầy Tạ bước đến nắm tay Đàm Mặc Bảo: "Sao ông trời lại đối xử bất công với con như thế chứ."
Ông vỗ vỗ tay cô, nghẹn ngào: "Con ơi. khổ thân con quá."
Ông lại lau nước mắt, khóc không thành tiếng: "Một mình cô đơn bao nhiêu năm, không có người thân, 3 tuổi mất mẹ 4 tuổi mất cha..."
Đàm Mặc Bảo rất cảm động, nhưng: "Lúc mẹ mất con đã thành niên rồi, ba con vẫn còn sống đấy ạ."
Thầy Tạ cứng lưỡi.
Thôi chết, nhầm rồi nhầm rồi, nói lại.
"Một mình cô đơn bao nhiêu năm, không có người thân, chẳng có mẹ yêu chẳng có ba thương..."
Tạ Đãng kéo Đàm Mặc Bảo đi luôn.
Đợi hai đứa đi xa rồi, thầy Tạ thu tiếng khóc lại, vội vàng đi gọi điện thoại cho ông cụ Từ.
"Ông Từ đấy à."
Ông cụ Từ hỏi: "Thế nào? Có tác dụng không?"
Thầy Tạ cười ha hả: "Có chứ có chứ, cách của ông hay lắm, quả nhiên hai đứa nó ổn luôn rồi, ban nãy còn ôm nhau đấy, chẳng khác gì một người cả."
Ông tiếp tục cười to, vui mừng kinh khủng: "Ha ha ha, tôi cũng sắp có cháu bé rồi."
Nhìn ông ta vui mừng kìa.
Tham mưu trưởng họ Từ không dám lợi là: "Ông đừng vui mừng vội quá, Đãng Đăng nhà ông không nghi ngờ gì à?"
Thầy Tạ cực kỳ đắc ý: "Tất nhiên rồi, tôi diễn hơi bị giỏi đấy, còn chẳng cần dùng thuốc nhỏ mắt, muốn khóc là khóc được ngay."
Diễn xuất giỏi thế này thì phải tính xem sau phát triển thế nào thôi, thầy Tạ ngẫm nghĩ: "Đợi một thời gian nữa tôi sẽ bảo Sênh Sênh chừa cho tôi một vị trí trong đoàn làm phim, để tôi cũng lên sóng một phen."
Ông cụ Từ rất đồng cảm: "Được đấy, tôi cũng bảo Sênh Sênh giữ chỗ cho tôi mới được."
Con cháu trong nhà đều làm diễn viên, kỹ thuật diễn của ông cụ làm sao mà kém được?
Câu chuyện đi xa quá rồi, quay lại chủ đề chính trước.
Thầy Tạ hỏi: "Nhưng ông Từ này, làm thế nào mà ông nghĩ ra được mưu này thế, vừa tai nạn giao thông vừa ung thư."
"Mưu là mưu thế nào, cách này có tác dụng thế còn gì."
Ông cụ Từ đã nói rồi: "Gần đây tôi đang xem mấy phim Hàn mà Sắt Sắt giới thiệu, đều như thế cả, tai nạn mất trí nhớ không chữa được, cuối cùng quanh đi quẩn lại chỉ ba motip điển hình này thôi.
Ông cụ Từ là người thời thượng nhất trong các cụ già. Theo đuổi idol, mua hàng trên mạng, lướt Weibo, ông cụ biết chẳng thiếu thứ gì. Gần đây ông cụ hay xem phim tình cảm, hết cách rồi, đám con cháu trong nhà đều trong showbiz cả, ông cụ không thể lạc hậu được.
Thầy Tạ cũng phải theo kịp thời đại: "Có phim gì hay ông giới thiệu cho tôi đi, gần đây tôi đang chẳng có nhim gì xem."
Ông cụ Từ nói được, còn nói bộ phim quái thú đến từ mặt trăng khá hay.
Thế là hai ông cụ bắt đầu nói về chủ đề người ngoài hành tinh, nói một lúc lâu thầy Tạ mới nhớ ra chuyện chính còn chưa nói xong, liền quay lại: "Đúng rồi, ông đã trao đổi với bác sĩ về vụ quẹt xe chưa đấy?"
Ông cụ Từ chắc như đinh đóng cột: "Ông yên tâm, người tôi tìm chắc chắn đáng tin cậy."
Ông cụ cực kỳ tự tin với kế hoạch của mình: "Tiếp theo đây là ông cứ ngồi đó xem hai đứa nó sống chết bên nhau không rời đi."
"Ha ha ha ha ha ha ha..."
Cách ngày bế cháu không xa nữa rồi!
Thầy Tạ ngắt điện thoại, vừa quay lại đã có một bóng đen trùm lên, ông giật mình lùi phắt ra sau: "Ôi chao ôi, giật mình tí chết."
Tạ Đãng đứng ngay phía sau, khoanh tay, khuôn mạt không biểu cảm: "Tai nạn, mất trí, bệnh nan y hử?"
Mi mắt thầy Tạ giật giật, ông hoảng hồn, nhưng phải vững! Phải vững! Ông cười cười: "Hi hi, con nghe thấy rồi à? Ba đang nói chuyện với bác Từ về phim ảnh đấy."
Tạ Đãng chẳng nói chẳng rằng nhìn ông.
Phải giả vờ, tiếp tục giả vờ!
Trái tim thầy Tạ nhảy lên nhảy xuống liên tục, mất cả tinh thần: "Con... con nghe được những gì rồi?"
"Từ đoạn ba muốn vào showbiz."
Ài, knock out!
Thầy Tạ từ bỏ kháng chiến, lấy biểu cảm chân thành nhận lỗi ra, lúc lắc cái đầu, nhún vai nói: "Ba sai rồi."
Nhận sai nhanh quá nhỉ.
Tạ Đãng gườm gườm nhìn ông.
Ông tiếp tục nhận lỗi với tinh thần dũng cảm chính nghĩa: "Bao nhiêu sai lầm đều do ba cả, không liên quan gì đến Đàm Mặc Bảo, con bé không biết chuyện, đều do ba làm hết, một mình ba làm một mình ba chịu."
Tạ Đãng tức giận: "Ba bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò như vậy chứ."
Chuyện này mà cũng đùa được à, suýt thì làm hết mất thôi.
Thầy Tạ giống một học sinh tiểu học mắc lỗi, ban đầu còn đứng yên ngoan ngoãn nghe phê bình, về sau thì nóng lên không phục, vặc lại: "Con còn nói ba à!"
Càng nói càng hùng hổ: "Ba làm thế là vì ai chứ. Đám bạn bằng tuổi ba đều lên chức ông chức cụ rồi, còn ba thì con dâu cũng chưa có. Nếu không phải do con cứ nhì nhằng mãi thì ba có cần dùng hạ sách như thế không? Chó cuống quá còn cắn người, ba cuống lên diễn trò một chút thì đã sao?"
Ông càng nói càng ấm ức, quát Tạ Đãng: "Ba diễn kịch thì! Đã! Làm! Sao!"
Tạ Đãng tức quá bật cười: "Ba còn có lý quá cơ."
Thầy Tạ cũng muốn sống, thấy con trai dịu xuống cũng lập tức dịu xuống ngay: "Ba sai rồi, đều là lỗi của ba."
Đúng là lão ngoan đồng.
Tức thì tức nhưng đối với ông vẫn là tin tốt.
Tạ Đãng hít sâu một hơi, nén tất cả những phiền muộn còn lại trong lòng xuống: "Thôi được rồi, ba đừng lo chuyện của con nữa, con có phải trẻ con đâu."
"Không lo làm sao được, ngày nào con còn nghịch phá thì ngày đó còn là trẻ con."
Ta Đãng sầm cả mặt.
Thầy Tạ vẫn không chịu buông tha, hỏi dồn: "Rốt cuộc con có thích Mặc Bảo không?"
Một năm, hai năm rồi, ngay cả đá cũng chảy mòn hết ấy chứ.
Cậu ta hừ hừ, không trả lời.
Không được, thầy Tạ không nhịn được nữa: "Nếu không thích thì con đừng làm lỡ dở người ta, cháu của bác Chung cũng rất được, lần trước đến đây đã gặp Mặc Bảo rồi, ấn tượng với con bé cũng tốt, đã hỏi thăm ba mấy lần rồi đấy. Con đã không thích Mặc Bảo thì để ba giới thiệu con bé cho Tiểu Tiểu Chung nhà ông Chung."
Tạ Đãng phiền não giật giật mớ tóc, đột nhiên nổi khùng: "Cái thằng Chung Thiên Bảo ngu ngốc đó đã có nhiều bạn gái đến mức xếp được ba vòng quanh trái đất rồi ba."
Cuống rồi phải không.
Thầy Tạ hừ một tiếng: "Ai mà chẳng có quá khứ, kinh nghiệm tình trường dày dặn một tí cũng hay, biết yêu thương người khác."
Khuôn mặt thanh tú của Tạ Đãng tối hẳn lại: "Chung Thiên Bảo không được!"
"Sao nó không được?"
Tạ Đãng hừ lạnh: "Nó bị trĩ đấy."
Thầy Tạ cạn lời.
Cái thằng chết bầm này!
Sắp làm ba nó tức chết rồi, thầy Tạ lườm Tạ Đãng một cái cháy mặt: "Con giỏi lắm! Hừ, đợi đến lúc Mặc Bảo bị người khác tán mất thì con ngồi đó mà khóc đi!"
Không sợ trời không sợ đất là do ai chiều thành ra thế đấy!
Đàm Mặc Bảo đợi hơn 10 phút trong xe mới thấy Tạ Đãng đi ra tay không.
Cô ngồi ở ghế phụ lái, thò đầu ra khỏi cửa sổ: "Anh Đãng, hành lý của anh đâu, không phải anh đi lấy hành lý à?"
Tạ Đãng đứng đó nhìn cô chằm chằm.
Đàm Mặc Bảo nghĩ chắc anh Đãng không muốn ở viện cùng cô.
Trong lòng cô rất buồn, nhưng may mà trời tối nên không nhìn thấy đôi mắt đỏ lựng của cô.
Cô cười, cố ra vẻ thoải mái: "Không sao, em tự đi cũng được. Anh yên tâm, đây cũng không phải lần đầu tiên, ý chí của em mạnh mẽ, kiên cường lắm."
Trong xe rất tối, cô không nhìn rõ biểu cảm của cậu, cậu không nói gì cô cũng không biết cậu đang buồn hay thế nào.
"Muộn thế này rồi anh không cần đưa em về đâu, em tự lái xe về được. Bệnh của em mới giai đoạn đầu thôi, vẫn nhảy nhót được, không sao.'
Cô tự an ủi mình như thế, tháo dây an toàn của ghế phụ lái, bò sang bên ghế lái.
Tạ Đãng nắm chặt bàn tay đặt trên cửa xe của cô: "Em ở nhà một mình rồi phát bệnh thì làm thế nào?"
Đàm Mặc Bảo nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: "Em treo điện thoại trên cổ, đặt số 120 thành số gọi khẩn là được."
Sống một mình luôn có cách của sống một mình, hơn nữa cô ấy đã quen rồi.
Chỉ hơi buồn thôi.
Tạ Đãng đập tay lên đầu cô, không dùng sức, mắng: "Em ngốc chết đi được."
Cô ngẩn ra nhìn cậu.
Tạ Đãng bị cô nhìn nên mất tự nhiên, gượng gạo quay mặt đi: "Em dựa vào anh không phải là được rồi sao."
Cô là người ngốc nhất cậu từng gặp, một cô ngốc tự thiêu đốt mình để truyền hơi ấm cho người khác.
Cô ngốc này vẫn còn ngốc tiếp: "Thế làm sao được, em sắp chết rồi, không thể ràng buộc anh được."
Cô nói rất nghiêm túc, lời nói nghẹn lại trong cổ: "Anh Đãng, đợi em chết rồi, anh hãy đi tìm một người khác trẻ hơn xinh hơn, thích anh nhiều hơn em nhé."
Không có đâu.
Không có ai ngốc hơn cô ấy đâu.
Cô níu lấy cửa sổ xe, đôi mắt đỏ bừng, cố nén không khóc để nói nốt: "Anh phải nhớ tìm người biết làm cá chua ngọt và sườn kho tàu, lại phải biết nhặt xương cá nhé."
Tạ Đãng thích ăn cá chua ngọt và sườn kho tàu.
Tạ Đãng vẫn không biết gỡ xương cá.
Cô sụt sịt: "À, còn phải kể chuyện cười cho anh, phải mua cho anh thật nhiều mũ, và phải thương yêu anh như bác Tạ nữa."
Cậu tìm đâu ra người như vậy.
Cậu đã bị cô chiều hư rồi, làm gì có ai khác chịu được cậu.
"Chỉ có em thôi." Cậu nhìn vào mắt cô, nói.
Đàm Mặc Bảo lập tức lắc đầu: "Không được. Em tra Baidu rồi, bệnh này của em cùng lắm sống được một năm nữa thôi, em chỉ gỡ xương cá cho anh được một năm nữa thôi, sau đó phải có người khác làm rồi."
Nghĩ đến đây cô buồn muốn chết, nghẹn ngào nói: "Anh Đăng ơi, em chết rồi anh không được quên em nhé."
Cô không có mẹ, ba lại không thương, cô chết rồi chẳng có ai nhớ đến.
Cô sợ chết lắm, sợ chết một mình trong nhà chẳng ai biết, sợ Tạ Đãng sẽ quên cô, càng sợ bạn gái sau này của Tạ Đãng sẽ không đối xử tốt với anh, hoặc không thích anh nhiều như cô.
Không được, cô liền đổi giọng, nói: "Anh cứ quên em đi là hơn."
Cô chẳng khác gì đang thương lượng với anh một cách thành khẩn: "Anh chỉ cần nhớ đến em một thời gian thôi được không? Không cần lâu quá đâu."
Nói mãi nói mãi, nước mắt tuôn đầy mặt.
"Sao lại khóc nữa rồi thế." Tạ Đãng khom lưng lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc nữa."
Cô sụt sịt: "Không nén được."
Cậu ôm cổ cô, kéo cô lại gần, rồi cúi đầu hôn cô. Môi cô mặn đắng, toàn là vị nước mắt của cô, cậu liếm dần rồi mút hết.
Đàm Mặc Bảo ngẩn ra như khúc gỗ.
Tạ Đãng buông cô ra, lùi lại.
Ánh trăng ngoài cửa xe chiếu vào, cậu đang đỏ mặt tía tai.
"Anh anh anh anh..."
Cô ngây ngẩn cả người, đầu óc nổ bùng những pháo hoa rực rỡ: "Sao anh lại hôn em?"
Con trai hôn con gái là vì sao?
Cậu không nói được những lời sởn da gà, quay đầu đi, ngượng nghịu sờ lên hai tai đã đỏ ửng.
Thấy cậu không trả lời, Đàm Mặc Bảo tự nghĩ rồi nói: "Có phải anh thấy em tội nghiệp không."
Chắc chắn là thế rồi, thấy cô sắp chết nên thương cảm cô.
Tạ Đãng cứng họng.
Cậu quay lại trừng mắt nhìn cô.
Đàm Mặc Bảo càng nghĩ càng thấy đúng, băn khoăn hồi lâu rồi quyết định không thể làm gánh nặng cho cậu: "Em biết rồi, anh thấy em sắp chết nên thương phải không, không sao đâu, em..."
Tạ Đãng đỏ mặt tía tai: "Nhất định bắt anh phải nói ra chứ gì."
Cô tròn hai mắt, vẻ mặt ngơ ngác: "Hả?"
Thôi được rồi.
Cô nàng này hơi ngáo, chậm ngấm.
Tạ Đãng khom người xuống nhìn vào mắt cô, véo véo cái má khóc đến đỏ ửng của cô: "Đàm Mặc Bảo, em làm bạn gái anh nhé."
Cô mím môi vẻ sắp khóc: "Anh không cần phải thương hại em."
Cậu sắp bị sự ngốc nghếch của cô ấy làm cho tức chết rồi!
"Em nghĩ anh có thiện tâm thế cơ à?"
Không mà...
Mặc dù tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng Đàm Mặc Bảo không thể không thừa nhận anh Đãng của cô rất xấu tính.
Cô chẳng hiểu gì cả: "Thế thì sao anh phải làm khó bản thân thế?"
Tạ Đãng tức điên.
Cậu ta véo má cô: "Bệnh giả đấy, bây giờ em đã hiểu chưa?"
Cô ngây người như phỗng.
Thấy cô ngẩn mặt ra, cậu nói thêm: "Muốn hẹn hò với em là thật."
Nói xong cổ cậu cũng đỏ lên, cậu quay mặt đi, lông mi rung rung.
Đàm Mặc Bảo ngẩn ra hồi lâu, tự véo mình một cái, ái chà, không phải là mơ.
"Anh" Cô bò trên khung cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài, hỏi một cách không chắc chắn lắm: "Anh có thích em không?"
Nhất định bắt cậu ta phải nói mấy câu sởn da gà nổi gai ốc đúng không!
Cậu nói như đang tức giận với chính mình: "Nếu anh không thích em, làm sao lại để em gỡ xương cá cho anh, cũng sẽ không ăn cá chua ngọt hay sườn kho tàu em làm, sẽ không đội mũ em mua, cũng sẽ không chịu không nổi người khác nói xấu về em."
Càng không hoảng hồn ngã từ trên ghế xuống sau khi nghe tin cô bị bệnh.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cậu ta đã nghĩ đến tất cả mọi khả năng, nhưng chỉ có hai kiểu. Nếu chữa khỏi, cậu sẽ yêu cô, nếu chữa không khỏi, cậu sẽ lấy cô.
Cậu đã nghĩ chuyện này rất lâu rồi, vì sao cậu lại để cô thoải mái tự do xuất hiện trong cuộc sống của mình như thế, đáp án chỉ có một.
"Nếu không thích em thì anh đã chẳng hôn em."
Cậu cúi đầu hôn cô.
Đàm Mặc Bảo nhắm đôi mắt đã khóc cả tối lại, ôm chặt cổ Tạ Đãng.
Ngày hôm nay, cô hết rơi xuống địa ngục lại được kéo lên thiên đường, nếu cô đang mơ thì hãy để cô chết trong mơ không cần tỉnh lại nữa.
Điều hạnh phúc nhất trên đời là người bạn thích cũng thích bạn, không cần oanh liệt ồn ào, vừa đủ là được.
Ngày hôm sau.
Bệnh viện gọi cho Đàm Mặc Bảo, nói là báo cáo xét nghiệm máu làm sai, cả y tá lẫn bác sĩ đều rối rít xin lỗi.
Đàm Mặc Bảo cười tươi như nắng mùa xuân.
"Không sao."
"Sai rất đúng mà."
"Các đồng chí vất vả quá."
"Ân nhân, đợi sau này tôi sẽ tặng cờ thi đua cho bệnh viện của các ngài nhé."
Y tá và bác sĩ cùng ngẩn người chẳng hiểu ra sao.