Trời đêm nổi gió, từ sau nửa đêm, mây đen che lấp ánh trăng, sắc trời u ám.
Chiếc điện thoại đặt trên kệ đầu giường đột nhiên rung lên.
Thời Cẩn mở mắt, cầm điện thoại đứng dậy, kéo chăn lại một cách cẩn thận rồi mới ra khỏi phòng nghe điện thoại.
“A lô.”
Số điện thoại lạ, phía bên kia đầu dây là giọng một người phụ nữ không quen biết.
Giọng nói rất vội vàng: “Xin chào anh Thời, tôi là quản lý của Tạ Đãng, Tống Tĩnh. Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Thời Cẩn bật đèn hành lang, đứng dựa vào tường, cố gắng kìm nhỏ giọng, đôi mắt rủ xuống, lông mày hơi chau lại: “Cô Tống, có chuyện gì vậy?”
Tốc độ nói của Tống Tĩnh rất nhanh, kèm theo vài phần tha thiết khẩn khoản: “Điện thoại của Sênh Sênh tắt máy rồi. Anh có thể bảo cô ấy nhận điện được không?”
Trước khi đi ngủ cô đã tắt máy nên mới không kết nối được như thế.
Thời Cẩn nhìn đồng hồ, 12 giờ đêm rồi.
Anh hỏi: “Có thể nói trước cho tôi biết là chuyện gì được không?”
Tống Tĩnh chỉ thuật lại tình hình một cách đơn giản: “Tạ Đãng bị tai nạn ô tô, hiện tại còn đang cấp cứu trong bệnh viện. Thầy Tạ làm xong thủ tục rồi nhưng trạng thái không được ổn lắm. Tôi sợ ông cụ nghĩ không thông, bản thân tôi lại không khuyên nhủ được nên anh có thể để Sênh Sênh đến đây một chuyến không?”
Thời Cẩn hơi nhíu mày: “Tình hình rất nghiêm trọng sao?”
Giọng nói Tống Tĩnh như nghẹn lại: “Không lạc quan lắm, còn đang tiến hành phẫu thuật mổ não.”
“Nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ tới.”
Cúp điện thoại xong, Thời Cẩn trở về phòng, bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường rồi cúi người gọi Khương Cửu Sênh dậy.
“Sênh Sênh.”
Anh cúi người xuống bên tai cô, nhẹ giọng gọi: “Sênh Sênh.”
Khương Cửu Sênh mở mắt, vừa mới tỉnh giấc nên ánh mắt cô còn lim dim: “Dạ?”
“Chúng ta đến bệnh viện một chuyến nhé.”
Cô bỗng trở nên tỉnh táo, ngồi bật dậy: “Sao thế anh?”
Thời Cẩn nói: “Tạ Đãng bị tai nạn ô tô rồi.”
Nửa tiếng sau, Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh đã có mặt ở Bệnh viện Thiên Bắc.
Ánh đèn bên ngoài phòng phẫu thuật sáng trưng, Tống Tĩnh đứng trước cửa phòng, thẫn thờ nhìn lên bóng đèn, trên áo khoác ngoài của cô vẫn còn dính máu. Tạ Mộ Chu ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, tinh thần hoảng loạn. Ánh đèn hành lang u ám, có chút lạnh lẽo.
Bước lại gần, ngoài mùi thuốc nồng gắt còn thoang thoảng mùi tanh của máu.
Tống Tĩnh ngẩng đầu: “Cô đến rồi à.”
Khương Cửu Sênh tiến tới: “Tình hình thế nào rồi ạ?”
Tống Tĩnh lắc đầu, gương mặt vẫn còn dính vết máu chưa kịp rửa sạch sẽ. Những vết máu lốm đốm khắp người cô, bộ dạng hoảng loạn, cô nói: “Còn chưa biết được, quá trình phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.”
Thời Cẩn đứng phía sau Khương Cửu Sênh, hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi.” Tống Tĩnh tận mắt chứng kiến hiện trường, sắc mặt rất kém, đến bây giờ còn chưa hoàn hồn: “Nhưng Tạ Đãng dừng xe trong một con hẻm hẻo lánh, khả năng nó không được lắp đặt camera.”
Bởi vì là nhân vật của công chúng, sợ paparazzi đi theo chụp ảnh nên Tạ Đãng mới cố tình đỗ xe trong hẻm nhỏ hẻo lánh, ai ngờ rằng sẽ phát sinh sự cố như vậy chứ.
Khương Cửu Sênh ngồi xuống bên cạnh Tạ Mộ Chu: “Thầy.”
Cô không biết làm thế nào để nói ra những lời lẽ an ủi, bởi chính trong lòng cô cũng khiếp sợ bất an, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Sênh Sênh à,” Tạ Mộ Chu ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng: “Đãng Đãng của chúng ta, nó…” Ông nghẹn ngào: “Đãng Đãng mà có chuyện gì thì thầy biết phải làm sao đây?”
Ông chỉ có duy nhất một người con trai bảo bối, ông già như vậy mới có được cậu, Tạ Đãng chính là mạng sống của ông.
Khương Cửu Sênh đắp chiếc chăn mỏng mà y tá đưa tới lên chân ông: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ.”
Tạ Mộ Chu gật đầu, cũng nói rằng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, còn nói Đãng Đãng nhà ông mệnh lớn. Hồi nhỏ, cậu từng lên trời xuống đất lái máy bay phá cầu, da rất dày, là một người xương cốt cứng cáp.
Cuộc phẫu thuật kéo dài 5 tiếng đồng hồ.
Khoảng 5 giờ sáng, đèn trong phòng phẫu thuật mới tắt. Cửa phòng mở ra, Chủ nhiệm Triệu của Khoa Ngoại thần kinh bước ra ngoài.
Tạ Mộ Chu chống gậy ba toong, bật dậy đột ngột nên hơi loạng choạng: “Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?”
Chủ nhiệm Triệu trả lời trước một câu ‘Yên tâm’, sau đó mới giải thích: “Tình hình đã ổn định rồi, còn phải quan sát thêm, nếu trong vòng 72 tiếng đồng hồ khôi phục ý thức thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả.”
Nếu như không khôi phục ý thức thì…
Triệu chủ nhiệm biết ông không yên tâm, liền an ủi: “Thông thường đều có thể tỉnh lại.”
Tạ Mộ Chu mới hơi yên lòng: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Ông không cần khách sáo.” Lúc này, Chủ nhiệm Triệu mới nhìn về phía Thời Cẩn vẫn luôn đứng phía sau Khương Cửu Sênh: “Bác sĩ Thời có quen biết với bệnh nhân sao?”
Thời Cẩn trả lời: “Là người nhà.”
Chủ nhiệm Triệu hiểu rõ, bác sĩ Khoa Ngoại tim mạch đã nói thế thì hiển nhiên anh sẽ chăm sóc bệnh nhân cẩn thận.
Sau phẫu thuật, Tạ Đãng được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tình trạng của cậu không tệ lắm nên Chủ nhiệm Triệu để bệnh nhân chuyển phòng, còn dặn dò các bác sĩ và y tá trực ban đặc biệt chú ý.
Lúc này, trời đã hửng sáng, bầu trời bên ngoài cửa sổ bắt đầu sáng dần.
Khương Cửu Sênh sợ sức khỏe ông không chịu đựng nổi, khuyên nhủ: “Thầy, có em và Thời Cẩn ở đây lo liệu, thầy đi nghỉ một lúc đi ạ.”
Tạ Mộ Chu lắc đầu, chống gậy ba toong đi về phía phòng chăm sóc đặc biệt: “Thầy đi thăm Đãng Đãng.”
Suốt đêm, không một ai chợp mắt.
9 giờ sáng ngày thứ hai, Thời Cẩn còn có ca phẫu thuật nên anh quay về bên Khoa Ngoại tim mạch.
Khoảng 9 giờ rưỡi, Hoắc Nhất Ninh cũng đến vì vụ án của Tạ Đãng. Tuổi tác Tạ Mộ Chu đã cao, Khương Cửu Sênh sợ thân thể ông không trụ nổi nên khuyên ông lánh đi, chỉ có cô và quản lý của Tạ Đãng là Tống Tĩnh ở lại.
“Trong hẻm nhỏ không có camera, trên mặt đường còn hằn rõ dấu vết tăng tốc độ, có lẽ không phải bỏ trốn thông thường sau khi xảy ra tai nạn.”
Không phải bỏ trốn thông thường sau khi xảy ra tai nạn, thế thì có khả năng là mưu sát rồi.
Hoắc Nhất Ninh bổ sung thêm: “Ngoài ra, camera bên ngoài cửa quán rượu có ghi lại hình ảnh Tạ Đãng và một người đi cùng cậu ta nữa.”
Nói đến đây, Tống Tĩnh đột nhiên nhớ ra: “Tôi quên mất.” Thần sắc cô hoàn toàn biến đổi: “Còn có Phó hội trưởng fanclub nữa.”
Lúc cô nhìn thấy Tạ Đãng thì cậu đã nằm trong vũng máu, gương mặt bê bết máu, cô sợ hãi mất hồn mất vía, cả đêm lại bận trước bận sau, cho đến bây giờ Tạ Đãng còn chưa qua khỏi cơn nguy kịch nên cô hoàn toàn quên mất còn có một người đồng hành.
Khương Cửu Sênh nhìn Tống Tĩnh: “Mặc Bảo?”
Cô gật đầu: “Đúng vậy, nửa tiếng trước khi xảy ra tai nạn, cô ấy còn ở cùng Tạ Đãng.” Cô cố gắng lục lại trí nhớ: “Lúc đó tôi vô cùng hoảng hốt, không để ý nhiều, nhưng mà, khi tôi có mặt ở hiện trường thì không thấy cô ấy đâu cả.”
Vậy người có thể đi đâu được chứ?
Hoắc Nhất Ninh nói: “Tại hiện trường, ngoài những vết máu của Tạ Đãng, còn kiểm tra thấy vết máu của người thứ hai, có lẽ là của cô ấy.” Anh liền hỏi Tống Tĩnh: “Khi cô đến đó có phát hiện điều gì bất thường không?”
Tống Tĩnh bình tĩnh suy nghĩ một hồi: “Tôi chỉ nhìn thấy Tạ Đãng nằm trong vũng máu, máu loang khắp nơi, cửa xe mở toang.” Cô dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc: “Đúng rồi, trên mặt đất còn ba viên gạch, trên đó cũng nhuốm máu.”
“Máu trên viên gạch không phải của Tạ Đãng, nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ mấy viên gạch ấy là hung khí đã tấn công người bạn đó của Tạ Đãng, hơn nữa lượng máu không hề nhỏ, e rằng,” Hoắc Nhất Ninh dừng lại một hồi: “Lành ít dữ nhiều.”
Cả người Khương Cửu Sênh đổ đầy mồ hôi lạnh, cô ngồi ở đó không nói tiếng nào.
12 giờ trưa, ca phẫu thuật của Thời Cẩn kết thúc. Anh gọi điện cho Hoắc Nhất Ninh xong liền quay về phòng làm việc. Khương Cửu Sênh ngồi trên ghế, trầm tư suy nghĩ, sắc mặt không được tốt, hộp cơm trên bàn cũng không động được mấy miếng.
Anh bước tới nhưng cô không hề phát hiện ra.
“Em đừng lo.”
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu.
Thời Cẩn nắm lấy tay cô: “Cô ấy vẫn chưa chết.” Anh giải thích: “Nếu cô ấy chết thật rồi thì cũng không cần thiết phải đưa người đi như thế.” Đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể, vậy thì rất có khả năng Đàm Mặc Bảo vẫn còn sống.
Khương Cửu Sênh nhíu chặt lông mày: “Mặc Bảo nhất định là đã tận mắt trông thấy hiện trường nên bọn chúng mới giết người diệt khẩu.”
Cô cũng có thể đoán được vài phần, chắc là chưa kịp giết người diệt khẩu thì có người đến, nên tiếp theo đó tốt nhất chỉ có thể bắt người đi thôi.
Đàm Mặc Bảo bị thương nặng, đối phương lại có sát tâm, bất luận thế nào thì cô ấy cũng lành ít dữ nhiều.
Cả người Khương Cửu Sênh mồ hôi lạnh ướt sũng, rét run lên. Cô dựa vào Thời Cẩn, thần sắc uể oải.
“Đừng sợ hãi, anh sẽ đi tìm cô ấy.” Thời Cẩn cúi người, kéo cô vào trong lòng mình, nhẹ giọng vỗ về: “Anh giúp em đi tìm, nhất định sẽ tìm thấy cô ấy.”
Tạ Đãng đã hôn mê một ngày một đêm nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Ba của Tạ Đãng, thầy Tạ Mộ Chu trong lòng nóng như lửa đốt, ăn không ngon, ngủ không yên, ngày ngày trông coi trong phòng bệnh, thường xuyên gọi bác sĩ. Ông nhìn Tạ Đãng nằm bất động ở đó, cả người toàn ống dẫn thì sợ hãi vô cùng, không cho bác sĩ rời đi, lại khóc lóc bảo bác sĩ cứu lấy con trai bảo bối của ông ấy.
Chủ nhiệm Triệu của Khoa Ngoại thần kinh đã nói với ông, thường xuyên nói chuyện với bệnh nhân, kích thích ý thức của cậu ấy thì cậu ấy sẽ nhanh tỉnh lại hơn.
Buổi sáng ngày thứ hai, Tạ Mộ Chu mang Bánh Trôi đến. Nó không được phép vào phòng bệnh nên ông buộc nó ngoài cửa, còn mình ngồi trong phòng nói chuyện với Tạ Đãng.
“Đãng Đãng à.”
Đôi mắt Tạ Mộ Chu đỏ ửng, ông mặc một bộ quần áo vô trùng ngồi phía đầu giường: “Sao con vẫn còn chưa tỉnh lại?”
Tạ Đãng nằm ở đó, một chút phản ứng cũng không có, cậu đeo mặt nạ oxy, đầu vẫn bị băng bó, sắc mặt trắng bệch chẳng khác gì màu của lớp gạc, thiết bị giám sát bên cạnh kêu tít tít.
“Con mau mở mắt nhìn khuôn mặt tiều tụy của ba đi. Ba lo lắng đến chết mất thôi, mà con – cái thằng vô lương tâm này vẫn còn chưa chịu tỉnh lại!”
“Con còn không chịu mở mắt ra thì ba sẽ đạp cho con một phát đấy.” Nói đến đây Tạ Mộ Chu nghẹn ngào, vô cùng thê thảm đáng thương: “Ba đã từng tuổi này rồi mà con còn dọa ba đấy à. Con nói xem, ba mãi mới có được một mình con, con lại là độc đinh, vậy mà con nhẫn tâm để ông già này đau lòng ư?”
Tạ Mộ Chu sắp khóc đến nơi rồi: “Con mà có mệnh hệ gì thì một mình lão già này với con chó biết sống sao đây?”
Con chó ngoài cửa: “Gâu”! Biết sống sao!
Người nằm trên giường vẫn không phản ứng, đầu ngón tay không động đậy chút nào.
Tạ Mộ Chu buồn bã đến mức hốc mắt nóng cả lên: “Con mở mắt ra mà xem đầu ba đã bạc trắng rồi, sau này mà cùng con ra ngoài có khi bị nhận thành ông con mất.”
Tuổi ông vốn đã cao lại còn bị tên tiểu tử này dọa đến mức một ngày như già thêm mười tuổi. Đợi nó khỏe rồi, ông phải đá cho nó vài phát mới hả giận… Hay là thôi đi, ông chẳng nỡ xuống tay, có khi mắng một trận là xong.
Tạ Mộ Chu vừa rơm rớm nước mắt vừa mắng: “Tên tiểu tử chết tiệt, nhanh chóng tỉnh lại đi.” Còn không tỉnh lại thì ông sắp khóc thật rồi.
Tạ Đãng vẫn không có chút phản ứng nào.
Thầy Tạ Mộ Chu đã hết lời: “Bánh Trôi, gọi anh Đãng đi, gọi anh mau chóng tỉnh dậy.”
Bánh Trôi ngồi ngoài cửa, lập tức gọi một tiếng: “Gâu!”
Như sợ cậu không nghe thấy, nó lại rướn họng gọi thêm một câu: “Gâu!”
Anh Đãng, ẳng ẳng ẳng…
Bánh Trôi đói lắm rồi!
Thầy Tạ Mộ Chu nước mắt giàn giụa vòng quanh nắm lấy tay Tạ Đãng: “Con xem, Bánh Trôi cũng không còn sức lực nữa rồi kia kìa. Bởi vì con nằm đây, ba không cho Bánh Trôi ăn mấy bữa rồi, chỉ đưa hai cái bánh bao. Con mau tỉnh dậy cho chó ăn đi, không thì Bánh Trôi sẽ chết đói mất.”
“Gâu!”
Anh Đãng à!
“Gâu!”
Bánh Trôi đói đến gầy rộc đi rồi!
Bên ngoài cửa phòng, Khương Cửu Sênh và Vũ Văn Xung Phong cùng đến. Bánh Bao đang kêu gào thảm thiết nãy giờ, nó muốn thu hút sự chú ý, tốt nhất là nên đưa cho nó cái bánh bao hay cái gì đó.
“Tí nữa tao đưa mày đi ăn nhé.” Khương Cửu Sênh vuốt ve đầu Bánh Trôi rồi bước vào phòng bệnh.
Ẳng ẳng ẳng… vẫn là Khương Cửu Sênh tốt nhất!
Bánh Trôi cảm động sắp khóc.
“Thầy ơi, thầy đi ăn cơm trước đi, con ở đây trông coi được rồi.”
Tạ Mộ Chu đồng ý, cơm nhất định vẫn phải ăn, nếu không, con trai bảo bối của ông còn chưa tỉnh lại thì ông đã ngã xuống rồi.
Vũ Văn Xung Phong đứng trước giường bệnh, quan sát Tạ Đãng, ánh mắt trầm tư một hồi, bất chợt phun ra một câu: “Thật là xấu xí, mái tóc bị cạo sạch rồi.”
Tạ Mộ Chu vừa định rút tay đứng dậy thì đột nhiên sững người, cúi đầu nhìn vào đầu ngón tay của Tạ Đãng.
Hơi run rẩy nhẹ rồi.
Lại rung động nữa.
“Động, động rồi!” Tạ Mộ Chu xúc động đến mức nước mắt tuôn trào, quay lại gọi toáng lên: “Bác sĩ, bác sĩ! Mau đến đây, Đãng Đãng nhà tôi tỉnh rồi!”
Khương Cửu Sênh nhấn vào thiết bị liên lạc trên giường bệnh, nhìn về phía Tạ Đãng, lông mi cậu động đậy, chầm chậm mở ra, lim dim rồi khép lại.
Tạ Mộ Chu vui sướng tột cùng, rướn người về phía đầu giường, áp mặt lại gần: “Đãng Đãng, là ba, ba của con đây.”
Tạ Đãng đeo mặt nạ thở oxy, dường như muốn nói điều gì đó, cậu giơ tay định gỡ nó xuống.
Nhưng không được gỡ ra, Tạ Mộ Chu giữ chặt tay cậu lại, ghé lại gần để nghe cậu nói: “Con muốn nói gì? Muốn nói gì hả, Đãng Đãng?”
Miệng cậu động đậy, lúc mở lúc đóng.
Tạ Mộ Chu không nghe rõ, lại gần thêm chút nữa: “Con muốn nói gì?”Tạ Đãng trợn mắt tức giận, giọng nói khàn đặc phát ra từ lồng ngực, từng chữ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi: “Ai, Cạo, Tóc, Của, Con!”