Mục lục
Duy Nhất Là Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Translator: Nguyetmai

Ở nhà họ Tần, Thời Cẩn đứng thứ Sáu, không rõ mẹ đẻ.

Trong cả nhà họ Tần, Tần Tiêu Chu chỉ sợ hai người là cha và Thời Cẩn. Nhà họ Tần đông con, Thời Cẩn là người duy nhất lần đầu tiên cầm súng mà tay không hề run.

Thời Cẩn không phụ thuộc nhà họ Tần, nhưng từng là người được cha thương nhất.

Cha từng nói, Thời Cẩn là đứa giống cha nhất, đâm một dao vào, máu chảy ra đều là máu lạnh.

Thời Cẩn ấn mấy cái, nhìn con số trên máy theo dõi, lại dùng đèn pin rọi mắt Tần Tiêu Chu, giọng như nói với người xa lạ, không chút dao động, trực tiếp đơn giản: "Phổi bị tràn dịch rất nhiều, có dấu hiệu nhiễm trùng, nhịp tim không đều, sốt rất cao." Anh xoay người nói với y tá trực, "Trước tiên tiến hành trị liệu kháng nhiễm khuẩn, nếu sau năm tiếng vẫn chưa có dấu hiệu hạ sốt thì thu xếp đâm hút dịch."

Y tá trực vội gật đầu.

Thời Cẩn cúi đầu, viết ghi chép bệnh án, xong đóng bút máy, bỏ vào túi áo, xoay người nhìn Tần Tiêu Chu: "Nơi này là bệnh viện, đừng làm ồn nữa."

Tần Tiêu Chu lập tức gật đầu, lắp bắp: "Anh… anh biết rồi."

Anh ta sợ Thời Cẩn, dù bây giờ Thời Cẩn hoàn toàn khác trước đây.

Hai cái răng thứ hai thứ ba trong miệng anh đều là răng giả, hai cái răng đó bị Thời Cẩn đánh rớt năm anh ta mười hai tuổi. Anh ta không còn nhớ nguyên nhân cụ thể, dù sao là một chuyện rất vặt vãnh.

Nhà họ Tần mười mấy đứa con nhưng không mấy ai là không sợ Thời Cẩn.

Đến nay Tần Tiêu Chu vẫn không thể nào quên bộ dạng máu me của người em trai này.

Thời Cẩn ra khỏi phòng bệnh, điện thoại reo.

Anh bắt máy: "Alo."

Là Từ Thanh Bách, anh ấy trêu: "Còn ở bệnh viện à?"

Thời Cẩn đáp lại một câu phải phép: "Ừ, mới phẫu thuật xong."

"Sinh nhật em tôi, có muốn qua góp vui không?" Từ Thanh Bách hỏi đầy sâu xa.

Thời Cẩn từ chối thẳng: "Không, tôi không hứng thú."

Xưa nay anh luôn đơn độc một mình, không qua lại gì với các bác sĩ y tá trong bệnh viện, bạn chung trường Từ Thanh Bách cũng không ngoại lệ.

Từ Thanh Bách đã dự liệu được, ung dung bình tĩnh bồi thêm một câu: "Khương Cửu Sênh cũng ở đây."

Thời Cẩn nói không chút suy nghĩ: "Phiền gửi địa chỉ cho tôi."

Ha ha, biết ngay mà.

Từ Thanh Bách tranh công: "Tôi đủ chí cốt nhỉ."

"Ừ." Thời Cẩn vừa cởi áo blouse vừa trả lời điện thoại: "Tôi chuyển khoản cho cậu."

"…"

Ai thèm mấy đồng tiền thối đó của cậu!

Mười giây sau, một tin chuyển khoản được gửi tới di động, Từ Thanh Bách mở ra xem, đếm số không lập tức đổi giọng: "Khách sáo, khách sáo rồi."

Thời Cẩn cầm chìa khóa xe, rời phòng khám.

Nhà họ Từ.

Tiệc sinh nhật trôi qua một nửa, cắt bánh kem và khiêu vũ đều đã xong, tiếp theo chính là văn hóa bàn nhậu Trung Hoa, a dua nịnh hót, bắt chuyện tán gẫu, vui vẻ say sưa. Suy cho cùng, dù là giới chính trị, giới kinh doanh hay giới showbiz đều cần lôi kéo và mở rộng quan hệ.

Ba thế hệ nhà họ Từ đều ở chung trong một biệt thự, trước biệt thự là vườn cây ngoài trời, sau biệt thự trồng các bồn hoa trang trí.

Tần Tiêu Dật hết mời lại giục Tạ Đãng ra.

Tạ Đãng vốn không phải là người dễ nói chuyện, tính nhẫn nại không cao, lạnh nhạt hỏi một câu: "Chuyện gì? Nói đi."

Tần Tiêu Dật mặc lễ phục dạ hội màu đỏ, đoan trang quý phái, trang điểm rất tinh tế. Lúc nhìn Tạ Đãng, cô không thanh cao kiêu ngạo như với người khác mà dịu dàng thùy mị: "Em nhận một vai diễn, trong phim ấy em là nghệ sĩ violin, anh có thể giúp em bổ túc kiến thức không?"

Tạ Đãng đáp luôn: "Không rảnh."

Ánh mắt cô khó nén được mất mát, giọng dịu đi: "Không lâu lắm đâu, nửa ngày là được."

Tạ Đãng không phải người biết thương hương tiếc ngọc, từ xưa đã tùy hứng, nuông chiều quen thói, hễ không vui là trưng bản mặt khó ở, giọng điệu chán ghét: "Rảnh, nhưng không muốn làm, được chưa?"

Cái tính giận dỗi vô cớ này của cậu luôn thể hiện rất rõ ràng. Ghét ai là ghét thẳng, chưa bao giờ vòng vo, công khai trắng trợn làm mất thể diện người khác.

Dù Tần Tiêu Dật có chiều cậu đến mấy cũng khó tránh cảm thấy mất mặt: "Tại sao anh ghét em đến vậy?" Cô nhìn chằm chằm Tạ Đãng, hỏi rõ từng chữ, "Em có chỗ nào chướng mắt anh?"

Giọng cô cuối cùng đã có chút hung hăng và thách thức, con gái nhà họ Tần hiển nhiên khí thế mười phần.

Tạ Đãng nhẹ nhàng liếc cô, thờ ơ trưng khuôn mặt điển trai: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không hề ghét cô." Cậu ngắm nghía bàn tay mình, ừm, hơi khô, phải chăm sóc đôi tay bảo bối cho tốt mới được, lơ đãng đáp lời, "Tôi không thân với cô."

Sắc mặt Tần Tiêu Dật chợt trắng bệch.

Tạ Đãng căn bản không chờ cô nói đã quay đầu bỏ đi, phải mau chóng tìm trợ lý thôi, cậu muốn thoa kem dưỡng tay nhập khẩu, không thể để đôi tay bảo bối bị khô được!

Nháy mắt Tạ Đãng đã đi xa.

Để lại Tần Tiêu Dật ngơ ngác ngớ người tại chỗ.

Không lâu sau, Tần Tiêu Tiêu từ bên trái nhà kính bước ra đứng cạnh Tần Tiêu Dật, buông lời oán giận: "Tên Tạ Đãng này quá ngang ngược phách lối."

Tần Tiêu Dật lạnh lùng ngước mắt.

Tần Tiêu Tiêu sợ: "Em, em nói sai sao?"

"Chị còn không nỡ nói anh ấy, đến lượt em chen miệng vào sao?" Ánh mắt Tần Tiêu Dật lạnh lẽo bức người.

Tần Tiêu Tiêu cúi đầu, lúng túng nói: "Xin lỗi chị, tại em nhất thời nhanh mồm nhanh miệng."

Hai cô một người là cô Bảy, một người là cô Tám, đều là con gái nhà họ Tần, nhưng địa vị khác nhau một trời một vực. Tần Tiêu Dật do bà hai Vân Dung sinh ra, là hòn ngọc báu được cưng chiều nhất ở nhà họ Tần, còn Tần Tiêu Tiêu do ba cô ngoại tình với em gái Vân Dung sinh ra, thấp kém hơn cả những đứa con của tình nhân khác.

Có lẽ chính vì như vậy, từ hồi tiểu học cô đã khúm núm nịnh nọt Tần Tiêu Dật.

Âm nhạc xa xa vọng tới, hai chị em lúc này mới rời đi.

Đi được mấy bước, Tần Tiêu Dật chợt dừng bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm sau nhà kính, sau khi chú ý chốc lát, cô hơi mỉm cười: "Cô Khương."

Khương Cửu Sênh dựa vào nhà kính, ngón tay kẹp điếu thuốc, làn váy dài tùy ý phất phơ giữa các khóm hoa, dáng vẻ biếng nhác và thoải mái: "Xin lỗi, lỡ nghe mọi người nói chuyện rồi."

Không phải cố ý nghe lén, cô lịch sự, nhưng không áy náy bao nhiêu.

Tần Tiêu Dật mỉm cười: "Không sao."

Sau đó, hai chị em cùng rời đi.

Khương Cửu Sênh mỉm cười, đúng là một cô gái vừa thanh cao vừa có dã tâm, tính tình kiêu ngạo như vậy sao lại thích kẻ tùy hứng phóng khoáng như Tạ Đãng chứ.

Cô dụi điếu thuốc, cho vào miệng một viên kẹo cao su, lại xịt ít nước hoa mang theo bên người, ngửi thử, không còn mùi thuốc lá.

Mạc Băng sợ cô hút thuốc nhiều để lại mùi nên đã bỏ không ít công sức vào chuyện này. Từ việc chọn thuốc lá cho nữ đến nước hoa, nước súc miệng, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng theo dõi sát sao. Dù gì Khương Cửu Sênh cũng là nghệ sĩ, không thể tùy theo ý bản thân được.

Khương Cửu Sênh chỉnh trang xong, vừa xoay đi thì nghe tiếng vải rách. Cô bèn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra mảnh vải sa bên hông váy bị vướng vào cành hồng leo dưới đất.

Lễ phục hôm nay của cô là váy sa dài, rất mỏng và nhẹ, khi phất phơ có vài phần tiên khí, stylist Silian đã phối cho cô theo tạo hình tiên nữ. Giờ thì hay rồi, nó không chịu nổi gai hoa hồng, bên hông bị rách một vạt lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK