Editor: Nguyetmai
Tay Khương Cửu Sênh còn cầm điếu thuốc chưa châm lửa. Cô im lặng thật lâu, sau đó khẽ nói: "Hai bệnh nhân tai nạn giao thông mới được đưa tới, là ba mẹ của Mạc Băng."
Cửa bỗng bị mở ra.
Mạc Băng vịn vào tường, cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Cô hít sâu một hơi, hỏi: "Sênh Sênh, cô vừa nói gì?"
Khương Cửu Sênh đỡ lấy cô, mỗi một chữ đều tràn đầy trịnh trọng: "Chị hãy nghe cho kĩ đây, Mạc Băng, chị không thể gục ngã được, chị còn phải ký tên phẫu thuật cho bác trai bác gái nữa. Chị nhất định phải mạnh mẽ lên cho em."
Cô gần như không đứng vững, thân thể lảo đảo suýt ngã, nhưng vẫn cố chống chọi. Hai tay cô níu chặt áo Khương Cửu Sênh, đôi môi trắng bệch bị cắn chảy máu.
"Sênh Sênh."
Giọng cô run rẩy, toàn thân cũng run lẩy bẩy. Cô dùng sức giữ chặt tay Khương Cửu Sênh như níu kéo một cọng rơm cứu mạng: "Có thể nhờ Thời Cẩn mổ chính được không?" Cô nghẹn ngào, đôi mắt đỏ quạch, nước mắt lại không rơi một giọt: "Nhờ anh ấy cứu ba mẹ chị đi, nhờ anh ấy giúp chị đi."
Giọng nói gần như van xin.
Phải tuyệt vọng đến cỡ nào mới không thấy được một chút sức sống trong mắt cô như thế này chứ?
Khương Cửu Sênh nắm chặt tay cô, ra sức gật đầu: "Ừ ừ, là Thời Cẩn, là anh ấy mổ chính. Tay nghề của anh ấy rất tốt, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Mạc Băng đỏ mắt, cũng gật đầu theo. Chân cô mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Lâm An Chi ngồi bên cạnh cô. Cô không khóc, anh lại rơi lệ đầy mặt.
Trong phòng giải phẫu, đường sóng điện tâm đồ trên màn hình hiển thị bỗng giảm mạnh, phát ra tiếng báo động dồn dập.
Mí mắt của bác sĩ gây mê co giật: "Động mạch của bệnh nhân chảy máu quá nhiều, nhịp tim giảm mạnh, huyết áp không đến sáu mươi."
Dưới đèn phẫu thuật, Thời Cẩn vẫn chưa ngẩng đầu lên, trán đầy mồ hôi. Anh nâng tay lên: "Nhíp."
Bác sĩ trợ lý lập tức đưa nhíp cho anh.
Động tác của Thời Cẩn càng ngày càng nhanh. Y tá trưởng đứng bên cạnh vô cùng căng thẳng, vội lau mồ hôi cho bác sĩ mổ chính.
"Kẹp cầm máu." Giọng nói Thời Cẩn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Bác sĩ Thôi vừa đưa kẹp cầm máu, bác sĩ gây mê bên cạnh máy đo điện tim vội kêu lên: "Tim người bệnh ngừng đập rồi!"
Nhân viên y tế trong phòng phẫu thuật đều hít sâu một hơi.
Người bệnh bị tai nạn giao thông, màng tim bị tổn thương, vỡ động mạch chủ, lượng xuất huyết quá lớn, phẫu thuật cực kì khó, xác suất thành công chưa đến 10%.
Trong quá trình phẫu thuật, tim bệnh nhân đột nhiên ngừng đập.
Gần như hết hy vọng rồi…
Thời Cẩn vẫn không ngừng lại, tốc độ khâu càng ngày càng nhanh: "Tăng lượng truyền dịch."
Bác sĩ Thôi lập tức làm theo.
Thời Cẩn lại nói: "Hồi sinh tim."
Tạm dừng khâu để hồi sinh trái tim cho người bệnh.
Lặp lại hơn mười lần, sóng điện tâm đồ trên màn hình vẫn không có bất cứ động tĩnh nào. Bác sĩ Thôi không khỏi sốt ruột: "Tim vẫn không đập."
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, chỉ có Thời Cẩn vẫn bình tĩnh như thường. Anh đeo khẩu trang, lông mi dài rũ xuống tạo thành bóng mờ dưới mắt, trên găng tay vô trùng dính đầy máu. Anh tiếp tục điều khiển đâu ra đấy: "Giữ tuần hoàn nhân tạo."
"Kích điện."
"260 volt."
"Ba lần."
"Tiếp tục."
"300 volt, tiếp tục."
Trong phòng phẫu thuật chỉ còn giọng nói của Thời Cẩn, mỗi một chữ đều thong thả, như một vị thần chúa tể của sự sống còn, tất cả những sự xoay vần, khởi đầu và kết thúc đều nằm trong sự khống chế của anh. Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, anh vẫn sừng sững bất động, con ngươi hơi đỏ lên mang theo chút bạo tàn, nhưng lại vẫn tao nhã, lịch lãm đến tận cùng.
"Bác sĩ Thời, khôi phục nhịp tim rồi!" Bác sĩ gây mê vui sướng kêu lên.
Thời Cẩn thản nhiên tiếp tục: "Kẹp kim."
Bác sĩ Thôi lập tức đưa lên, trái tim thảng thót lo lắng giờ mới yên tâm được một chút.
"Dao mổ đầu tròn."
"Kẹp cầm máu."
Trong tiếng truyền dịch tí tách, giọng nói của Thời Cẩn thong dong nhẹ nhàng, bình thản như ném một hòn đá nhỏ vào mặt hồ tĩnh lặng.
Ba giờ sau, mẹ của Mạc Băng được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu. Bác sĩ mổ chính là chủ nhiệm Ngô của khoa Ngoại Tổng quát.
Chủ nhiệm Ngô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với người nhà bệnh nhân: "Phẫu thuật rất thành công, có thể chuyển tới phòng bệnh thường."
Người nhà bệnh nhân cũng mặc đồ bệnh nhân, gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay. Cô bình tĩnh đến lạ thường, chỉ có ánh mắt là đầy vẻ thê lương. Cô nói: "Cảm ơn."
Mẹ của Mạc Băng được chuyển vào phòng bệnh thường. Minh Dao đang ngồi trông bà.
Mạc Băng đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật khoa Ngoại Tim mạch.
Màng tim của ba cô bị tổn hại, xuất huyết nhiều, do Thời Cẩn mổ chính. Cuộc phẫu thuật kéo dài tám giờ. Khi Thời Cẩn bước ra từ phòng phẫu thuật thì trời đã tối rồi.
Trên áo phẫu thuật vô trùng của anh còn dính máu.
Cổ tay Mạc Băng vẫn đang truyền nước, khoác áo lông thật dày bên ngoài bộ đồ bệnh nhân, tóc ngắn qua vai, khuôn mặt gầy gò chỉ lớn bằng bàn tay trắng bệch như tờ giấy.
Khương Cửu Sênh cũng ngồi bên cạnh cô.
Mạc Băng hỏi: "Ba tôi sao rồi?"
Thời Cẩn nhìn thoáng qua Khương Cửu Sênh, mày vẫn chưa giãn ra: "Vẫn đang trong thời kỳ nguy hiểm, trong vòng hai mươi tư giờ có khả năng sẽ xuất hiện biến chứng." Anh tạm dừng một chút, giọng nói trầm xuống: "Xin hãy chuẩn bị tinh thần trước."
Mạc Băng hơi lảo đảo, đỡ tay Khương Cửu Sênh, không nói một lời.
Lâm An Chi đứng ở rất xa đằng sau, nhấc chân lên rồi lại lùi về, lặp đi lặp lại, nhưng từ đầu tới cuối không dám đến gần. Anh còn có tư cách gì nữa đây…
Mười bảy giờ sau, Thời Cẩn báo bệnh tình nguy kịch lần thứ nhất.
Mạc Băng ngồi chờ bên ngoài phòng ICU một tấc không rời. Khương Cửu Sênh ở bên cô, cũng không nói một lời. Chẳng qua cách một khoảng thời gian, cô sẽ gọi y tá lại đây đổi bình nước trên giá truyền dịch cho Mạc Băng.
Cô ngồi yên thật lâu, bỗng gọi một tiếng nhẹ bẫng: "An Chi."
Lâm An Chi lập tức đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống nhìn cô: "Anh đây."
Cô cúi đầu, nói như nỉ non, hoặc là đang tự thì thào: "Đều do em làm hại."
"Không phải." Lâm An Chi dùng sức lắc đầu, cầm chặt tay cô: "Không phải em, không liên quan gì tới em cả."
Mạc Băng như thể không nghe thấy vậy. Cô tiếp tục cúi đầu lẩm bẩm, giọng nói uể oải nhẹ như tiếng gió thổi trong không trung: "Trước vụ tai nạn, em có gọi điện thoại cho mẹ. Vốn mẹ đang nghỉ phép với bố, bởi vì không yên lòng tụi mình nên đổi máy bay tới Giang Bắc." Cô ngước mắt lên, nước mắt cuối cùng không nhịn được rơi lã chã: "Đều tại em, đều là tại em."
Lâm An Chi hoảng loạn lắc đầu, nỗi tuyệt vọng dần bao phủ ánh sáng trong mắt, khoảnh khắc trở nên điêu tàn thê lương. Anh mở miệng, giọng nghẹn ngào: "Không trách em. Đều là lỗi của anh, là anh sai rồi."
"An Chi." Mạc Băng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh, nói: "Chúng ta chấm dứt đi."
Hai mươi bảy giờ sau phẫu thuật, cha Mạc Băng khôi phục ý thức, thoát ly giai đoạn nguy hiểm. Sau đó cô gục ngã, ngủ suốt hai ngày. Đến khi tỉnh lại, đầu óc cô hốt hoảng, gầy tới mức không ra hình người.
Đám phóng viên ngồi phục ngoài cổng bệnh viện hôm đó và Truyền thông Thiên Vũ đều bị kiện lên tòa án với tội cố ý gây thương tổn.
Khương Cửu Sênh thông báo rõ, Mạc Băng bị thương, tạm dừng tất cả hoạt động.
Trên mạng, tin tức về vụ ảnh đế Lâm An Chi ngoại tình với người quản lý hàng đầu Mạc Băng vẫn hot như cũ. Đến giờ ba đương sự vẫn chưa phát biểu ý kiến gì.
Ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện, Lâm An Chi đến công ty Hoa Nạp.
Ngoài văn phòng chủ tịch, thư ký nói: "Tổng giám đốc Ôn, Lâm An Chi đến ạ."
Ôn Thư Ninh ngồi ngay ngắn trên ghế xoay, tư thái thanh thản như đã đoán trước, không hề kinh ngạc chút nào. Cô ta đứng dậy, đi đến trước sofa rồi ngồi xuống: "Cho anh ấy vào đi."
Lâm An Chi vào văn phòng, cửa bị đóng lại.
Ôn Thư Ninh ngẩng đầu, nhếch môi cười: "Em biết anh sẽ trở về mà."
Anh mặc đồ đen, tóc dài hơn một chút, che khuất ánh mắt: "Mấy tên phóng viên kia là cô tìm đến đúng không?"
Anh vừa lên tiếng, giọng nói vừa khô vừa khàn, lạnh thấu xương như băng đá.
Ôn Thư Ninh ngang nhiên đáp: "Đúng."
Vai Lâm An Chi bỗng cứng đờ. Anh ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt cực kì âm u.
"Ôn Thư Ninh." Anh nhanh chóng đi tới: "Mày đi chết đi."
Vừa dứt lời…
Anh lấy một con dao ra từ trong áo khoác, nhào lên, đôi mắt đỏ ngầu đâm mạnh vào bụng Ôn Thư Ninh.
Bầu trời hoàng hôn có màu đỏ cam nhàn nhạt. Phía Tây, mặt trời đỏ rực lặn một nửa dần dần trốn sau đường chân trời. Gió đêm mang theo dòng khí khô nóng, chân trời có mây, như thể sắp có gì đó thay đổi.
Khương Cửu Sênh mở cửa, bước vào phòng bệnh.
Ba Mạc Băng còn chưa tỉnh, nằm chung phòng bệnh với vợ. Bà Vân đã ngủ. Mạc Băng ngồi trên xe lăn trước cửa sổ, ngắm chiều tà bên ngoài tòa nhà. Ánh nắng chiều rơi trên khuôn mặt cô nhuộm màu đỏ rực, mới khiến cô trông có sức sống hơn.
Khương Cửu Sênh đi tới: "Mạc Băng."
Cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ: "Ừ."
Khương Cửu Sênh nói: "Lâm An Chi vào tù rồi."
Cô im lặng.
Một lúc sau, cô khẽ nói: "Ờ."
Cô dời mắt, đẩy xe lăn đến trước giường bệnh của ba, dùng khăn lau tay cho ba mình. Vừa cúi đầu, nước mắt đã rơi vào trong chậu nước.
Ngoài cửa sổ, khí trời bỗng thay đổi, mây đen vần vũ.
Trời mưa mấy ngày liên tục. Đến mùa mưa, các thành phố phương Nam luôn ẩm ướt. Mưa phùn liên miên mãi không ngớt.
Mạc Băng vẫn ở bệnh viện. Một tuần sau, Khương Cửu Sênh bắt đầu làm việc. Người quản lý đã thay đổi, là Hồ Minh Vũ thư ký riêng của Vũ Văn Xung Phong. Hồ Minh Vũ từng có kinh nghiệm làm người quản lý nên tạm thời làm thay Mạc Băng.
Thị phi trên mạng vẫn không ngừng không nghỉ. Chuyện Truyền thông Thiên Vũ khởi tố báo chí cũng bị người trong và ngoài giới bàn luận xôn xao. Mọi người không biết tình hình thật sự, không có ảnh chụp, cũng không có camera. Suốt quá trình kiện cáo đều giữ bí mật với bên ngoài. Tóm lại, khí thế của họ như muốn đập chết đám phóng viên kia vậy.
Dù sao thì nhà họ Vũ Văn cũng có uy tín danh dự, muốn giấu chút tình huống thực tế thì dù báo chí truyền thông có muốn đào bới thế nào đi nữa cũng chẳng kiếm được tin tức hot nào. Vì vậy, họ dời sự chú ý, tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía người quản lý hàng đầu của Thiên Vũ.
Trong một buổi liên hoan phim, có phóng viên hỏi Khương Cửu Sênh về Mạc Băng.
"Sênh Sênh, về người quản lý của cô…"
Khương Cửu Sênh ngắt lời người đó, trong con ngươi vốn không có chút cảm xúc chợt xuất hiện tia sáng: "Muốn hỏi chị ấy có phải là kẻ thứ ba không chứ gì?"
Phóng viên ngượng ngùng ngậm miệng, luống cuống vì áp suất bỗng hạ thấp.
Khương Cửu Sênh lại như thể không nhìn thấy sự lúng túng của phóng viên vậy, nhấn mạnh từng từ từng chữ: "Không phải." Cô cất cao giọng, nhìn thẳng vào ống kính: "Hôm nay có nhiều truyền thông như vậy ở đây, tôi xin phép mượn ống kính của mấy người để nói một câu. Người quản lý của tôi không chen chân vào tình cảm của bất cứ kẻ nào cả. Sau này, nếu không có bằng chứng, ai dám bịa đặt một câu thì chúng ta hẹn gặp nhau trên tòa."
Tất cả mọi người ở đây đều câm như hến, đèn flash lóe sáng liên tục, chiếu sáng Khương Cửu Sênh đứng trên thảm đỏ, đôi mắt hoa đào lạnh lùng diễm lệ xán lạn như sao trời.
Sau hôm đó, dần có tòa soạn báo gặp tai họa. Phòng làm việc của Khương Cửu Sênh liên tục đăng vài đơn kiện bảo vệ quyền lợi, trực tiếp giải quyết bằng pháp luật.
Đề tài về Mạc Băng bị giảm bớt sự chú ý hơn nhiều. Chẳng qua vẫn có không ít anh hùng bàn phím chạy theo công kích. Ảnh chụp Mạc Băng và Lâm An Chi ra vào chung cư và bệnh viện vẫn còn lan truyền trên internet, ngôn luận "con giáp thứ mười ba" vẫn không thể giảm bớt được.
Sau đó, weibo chính thức của Thiên Ngu bác bỏ tin đồn, thẳng thắn mối quan hệ giữa Mạc Băng và Lâm An Chi. Chỉ có hai chữ: Anh em.
Đằng sau còn kèm theo ảnh chụp chung của hai người thời niên thiếu, ảnh gia đình, cùng với chứng minh sổ hộ khẩu.
Tin tức này vừa được đăng tải, mấy tài khoản weibo vip xịn cùng với lều báo lúc trước đã từng công kích Mạc Băng là kẻ thứ ba đều nói lời xin lỗi. Nhưng, đã muộn rồi.
Khương Cửu Sênh đưa từng người một lên tòa án, kiện tới cùng.
Nửa tháng sau, thời tiết trở nên quang đãng. Bệnh tình của cha mẹ Mạc Băng hầu như đã ổn định, còn cần ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng. Nhưng hai ông bà lại khăng khăng chuyển viện về Phi Thành. Mạc Băng cũng về cùng họ. Ngoài Khương Cửu Sênh ra, cô không nói cho bất cứ ai cả.
Hôm đó, trời rất âm u, chỉ có Khương Cửu Sênh đến tiễn cô.
Nhà ga người đến người đi, Mạc Băng không cho cô tiễn xa mà đỗ xe ở một góc yên lặng. Cô không mang theo gì cả, hành lý của cô còn đang để ở chung cư của Lâm An Chi. Cô nói không cần, nhờ Minh Dao vứt đi.
Gió quá lớn khiến quần áo bị thổi tung bay. Mạc Băng gầy hơn nhiều, như thể chỉ cần một cơn gió là đủ để thổi bay cô vậy.
Khương Cửu Sênh đeo kính đen và khẩu trang, không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt cô: "Chị có còn trở về nữa không?"
Mạc Băng cười với cô: "Dĩ nhiên rồi."
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Khương Cửu Sênh im lặng rất lâu, cuối cùng lại chỉ nói ba chữ: "Em chờ chị."
Mạc Băng bước tới ôm cô, giọng nói nhẹ bẫng bay trong gió: "Sênh Sênh, cảm ơn cô." Muốn cảm ơn rất rất nhiều. Nhưng vào khoảnh khắc chia ly này, cô lại không biết phải cảm ơn như thế nào.
Con người Khương Cửu Sênh ấy, nếu bạn móc trái tim mình ra cho cô ấy, cô ấy sẽ lấy hết tấm lòng chân tình của mình ra để đáp lại. Có thể làm bạn với cô ấy là sự may mắn. Mạc Băng nghĩ, có lẽ cô sẽ không gặp được người nào tốt hơn Khương Cửu Sênh.
"Về nhà rồi thì đừng nghĩ gì cả." Khương Cửu Sênh vỗ vai cô: "Quên hết đi, nhé?"
"Không thể quên được." Gió quá lớn, khiến đôi mắt Mạc Băng đỏ hoe. Cô buông tay ra, lùi về sau mấy bước rồi nói: "Khi nào chị không còn khóc nữa thì chị sẽ trở về."
Dứt lời, cô vẫy tay với Khương Cửu Sênh, hòa vào trong đám đông.
Nhà ga người đến người đi, ai nấy đều bước đi vội vã, gió thổi vạt áo tung bay. Trời âm u, trên mặt đất không thấy bóng người. Hơi ẩm mùa mưa còn chưa tan hết, không khí còn mang theo hơi lạnh.
Sắp chia tay rồi mới phát hiện ra rằng còn có rất nhiều điều chưa nói. Nhìn những người qua đường xa lạ, cô bỗng cảm khái vô hạn.
Vào nhà ga, mẹ Mạc Băng ngồi trước giường nắm tay chồng, gọi Mạc Băng đến bên cạnh: "Bảo bối của mẹ, không cần phải hận ai cả, cũng không nên trách ai hết. Đời còn dài, chỉ cần còn sống là được, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả."
Mạc Băng gối đầu lên đùi mẹ, khóc thành tiếng.
Khương Cửu Sênh ngồi vào trong xe, tháo kính đen xuống, ánh mắt đỏ hoe.
Thời Cẩn ôm má cô: "Em khóc à?"
"Không phải, do gió thổi thôi." Khương Cửu Sênh nhíu mày, nhìn biển người chen lấn: "Khó chịu."
Anh ôm cô vào lòng, không nói gì cả mà vỗ lưng cô.
Sau khi bình ổn cảm xúc, Khương Cửu Sênh mới hỏi Thời Cẩn: "Sao không có tin tức Lâm An Chi vào trại tạm giam vậy? Ai đã phong tỏa?"
Thời Cẩn nói: "Ôn Thư Ninh."
Ôn Thư Ninh bị Lâm An Chi đâm một nhát, không trúng nơi yếu hại, nhưng cũng bị lột một lớp da, nằm nửa tháng trong bệnh viện. Vốn tưởng rằng đã ăn dao rồi thì cũng nên kết thúc, nhưng chuyện này lại bị giữ kín như bưng.
Khương Cửu Sênh không khỏi bất ngờ: "Cô ta vẫn chưa hết hy vọng à?"
Thời Cẩn gật đầu: "Cô ta là kẻ điên." Người nhà họ Ôn mà nổi điên thì cũng không ai ác bằng.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn: "Nếu không phiền toái lắm thì có thể giúp anh ta một lần được không?"
Lâm An Chi quá để ý đến Mạc Băng. Chuyện đã đến nước này rồi thì không thể lý trí được nữa. Cô sợ Lâm An Chi ra trại tạm giam rồi sẽ lại kéo Ôn Thư Ninh cùng chết thêm lần nữa.
"Sênh Sênh, anh không thích nhúng tay vào chuyện của người khác." Khương Cửu Sênh đang định nói thế thì thôi, nhưng Thời Cẩn lại nói: "Nhưng kẻ khiến em không vui, anh cũng rất chán ghét."
Trại tạm giam thành phố Giang Bắc.
Cách một bức tường thủy tinh, Lâm An Chi râu ria luộm thuộm, trông rất chán chường. Anh mặc đồ tù nhân, gầy yếu suy sụp đến mức không ra hình người. Đôi mắt chết lặng, nhưng lại có hai đốm lửa càng cháy càng mạnh mẽ.
Anh nhìn chằm chằm vào người đối diện như một con thú hoang cuồng bạo, không biết khi nào sẽ đập vỡ thủy tinh, nhào tới xé nát cổ đối phương vậy.
Sau khi bị trọng thương, sắc mặt Ôn Thư Ninh còn mang theo vẻ bệnh trạng, mặt cắt không còn giọt máu, đối lập hoàn toàn với màu son trên môi. Cô ta nhếch môi như cười như không: "Không giết chết được tôi, có phải anh thấy rất đáng tiếc không?"
Lâm An Chi đá ghế, quay đầu bỏ đi. Không cần phải vòng vo nữa, anh chỉ muốn giết chết cô ta thôi.
Ôn Thư Ninh thong thả nói: "Mạc Băng đã từng đến tìm tôi."
Anh bỗng dừng lại.
Người đằng sau ngước mắt lên, chậm rãi nói tiếp: "Cô ta nói cả đời này anh và cô ta đã không thể ở bên nhau được nữa, bảo tôi rút đơn kiện về."
Lưng anh cứng đờ, khẽ run rẩy, tay siết chặt thành nắm đấm, cắn răng tới mức ngửi thấy mùi tanh ngọt trong miệng.
Người đàn ông như một cái xác không hồn, nhưng chỉ cần nhắc tới vết chu sa trong lòng là lại sống lại. Ôn Thư Ninh đứng dậy, đè phần bụng hơi đau đớn. Vết thương vừa đau vừa ngứa, trái tim cũng vừa đau vừa ngứa như có một con dao đang cứa nhẹ.
Chỗ nào cũng không thoải mái.
Cô ta chống người, cất cao giọng nói qua lỗ trên tường thủy tinh cách âm: "Tôi có thể rút đơn kiện, nhưng anh phải đính hôn với tôi."
Lâm An Chi nghe vậy quay đầu lại, đôi mắt mang theo sát khí cùng với xâm lược như một con thú dữ: "Không sợ chết à?"
Ôn Thư Ninh ngênh đón ánh mắt nóng rực của anh: "Tôi cảm thấy anh sẽ không làm thế nữa đâu." Cô ta mỉm cười, vừa kiêu ngạo vừa tùy ý: "Có dám đánh cược một lần với tôi không?"
Cô hiểu người đàn ông này. Dồn anh ta vào đường cùng, nội tâm của anh ta sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Họ là một loại người.
Lâm An Chi lạnh lùng cười nhạo: "Đồ điên."
Đúng, họ đều là đồ điên.
Ôn Thư Ninh không phản đối mà thuận theo lời anh nói tiếp: "Trước kia tôi cũng không phát hiện ra mình sẽ điên cuồng đến vậy đâu. Thậm chí, trước khi phát hiện ra sự tồn tại của Mạc Băng, tôi đã nghĩ rằng sẽ để cho anh lừa tôi suốt đời." Cô ta mỉm cười, môi đỏ như lửa: "Lâm An Chi, chính anh đã tạo ra tôi bây giờ. Tôi không muốn bị lừa nữa, tôi muốn trói anh lại."
Ngoài việc muốn mạng của cô ta ra, anh vẫn còn thứ anh muốn, đây chính là lợi thế của cô ta. Chỉ cần anh còn có dục vọng thì dù là thù hận hay là dã tâm cũng được, nếu anh không thể buông xuôi thì cô ta sẽ có thể giữ chặt lấy anh.
Cô hỏi anh: "Anh dám không? Chơi một ván với tôi."
Không phải là muốn trả thù sao?
Vậy thì cùng chết đi, hãy quấn quýt bên nhau cả đời đi.
Buổi chiều, lại có người đến trại tạm giam.
Cảnh sát phụ trách đăng ký gặp phạm nhân vừa kiểm tra tin tức vừa hỏi: "Gặp ai."
Triệu Đằng Phi, đội phó đội hình sự đích thân dẫn người tới, nói: "Lâm An Chi."
Lại là Lâm An Chi.
"Đã hết số lần thăm tù Lâm An Chi hôm nay rồi. Bảo anh ta mai lại đến đi."
Triệu Đằng Phi đến gần, che miệng: "Là cậu Sáu nhà họ Tần."
Cậu Sáu nhà họ Tần, tên tuổi quá lớn, nhất là trong đồn cảnh sát. Đó là đối tượng chú ý trọng điểm bị tô đậm, có thể ngăn lại sao? Không thể!
Đồng chí cảnh sát lấy đơn đăng ký ra: "Hôm nay là cơn gió quỷ quái nào thổi vậy? Sao tự dưng lại thổi cả người nhà họ Tần đến?"
Triệu Đằng Phi cười he he. Anh cũng không biết gần đây có cơn gió nào thổi nữa, đội trưởng Hoắc của bọn họ cùng với tên Thời Cẩn nhìn kiểu gì cũng giống Ma vương kia càng ngày càng thân nhau, cứ như thể xưng anh xưng em cấu kết với nhau làm việc xấu vậy.
Bởi vì người đến thăm là Thời Cẩn nên họ cố ý tạo điều kiện hơn một chút, mở một phòng gặp mặt riêng, còn cho một tách trà, là trà Thiết Quan Âm tốt nhất trong trại.
Thời Cẩn ngồi ngay ngắn, tư thái thảnh thơi: "Anh có muốn ra ngoài không?"
Lâm An Chi không có phản ứng gì.
Thời Cẩn nâng tách trà lên nhấp một ngụm: "Có muốn trả thù không?"
Anh lập tức ngẩng đầu lên.
Ừm, còn biết trả thù là được rồi.
Thời Cẩn rất thong thả, như thể không quan tâm tới những thứ xung quanh, không có cảm xúc gì cả, anh nói thêm: "Không chỉ là ba mạng người nhà họ Lâm mà còn có con của anh nữa, cùng với…"Anh hơi ngước mắt lên, con ngươi dịu dàng như sao lạnh tan chảy, từ tốn nói: "Ba mẹ của Mạc Băng."
Con ngươi của Lâm An Chi trừng lên: "Ý anh là gì?"
"Ôn Thư Ninh theo dõi ba mẹ của Mạc Băng đã ba tháng rồi. Vụ tai nạn giao thông đó… không phải là ngoài ý muốn."
Thời Cẩn vừa dứt lời, con mắt của Lâm An Chi lập tức trợn lên, tràn đầy tơ máu. Anh siết chặt nắm đấm mạnh tới mức phát ra tiếng rôm rốp.
Sát khí đầy mình, chỉ muốn giết người.
E rằng sau khi ra ngoài, người này cũng không đủ kiên nhẫn để bàn bạc kĩ hơn. Sênh Sênh nhà anh quả là không liệu sai. Sau khi bị kích thích, rõ ràng Lâm An Chi càng thiên vị những thủ đoạn dã man trực tiếp, ví dụ như kéo kẻ thù chết chùm rồi giết người phóng hỏa vân vân… hơn là việc lập kế hoạch tỉ mỉ, dùng thủ đoạn hợp pháp để trả thù.
Thời Cẩn thản nhiên hỏi: "Muốn giết cô ta sao?"
Lâm An Chi cắn răng, hỏi lại: "Chẳng lẽ cô ta không đáng chết sao?"
Đáng chết thì đáng chết, nhưng ai bảo kẻ đáng chết thì nhất định phải giết chết? Muốn đối phó với kẻ điên thì đương nhiên là phải điên hơn kẻ đó rồi.
Thời Cẩn ném hai chữ một cách nhẹ bẫng: "Ngu xuẩn." Giọng anh lười nhác, không hề dao động, trong veo lại có một chút lẫm liệt, tao nhã nhẹ nhàng như người đứng ngoài cuộc vậy: "Cách tốt nhất không phải là giết người, mà khiến đối phương muốn chết mà không chết được, lại còn không làm bẩn tay mình."