Chương 1101
Những nơi mà nó xoay quanh, thì ngọn lửa lập tức biến thành thực thể, giống như lồng giam bao vây các trưởng lão và đám người Triệu Hạo Thiên.
Chỉ có Tân Trạm trong khoảnh khắc rồng lửa bay lên đã kịp dùng thuật dịch chuyển càn khôn lùi về sau, bay ra bên ngoài lồng giam.
“Mấy người cầm cự ở đây, tôi đi tìm cơ quan then chốt của trận pháp.”
Để lại kiếm cho trưởng lão tin cậy để người đó tiếp tục điều khiển thiên ngục, Triệu Tấn Dục chợt bay ra chạy về nơi ở của mình sau núi.
Mà tất cả trung tâm của các trận pháp sau núi đều ở đây cả.
Sắc mặt của Triệu Hạo Thiên và mọi người khẽ biến, đánh vào thành lồng rực lửa, nhưng lửa nóng lại càng nóng hớn, trông thế mà lại cứng không gì bằng, trong chốc lát không thể phá vỡ.
Cứ như vậy, bọn họ đành trơ mắt nhìn Triệu Tấn Dục bay về phía xa.
“Tên nhãi, ngăn hắn lại”Triệu Hạo Thiên hét về phía Tân Trạm, bây giờ bọn họ đành đặt hy vọng lên người Tân Trạm.
Nếu trận pháp không bị phá hoại thì bọn họ vẫn có thời gian giải quyết mấy tên trưởng lão này, nếu mọi chuyện bị phơi bày thì những trưởng lão của Vấn Đạo Tông sẽ kéo đến.
Đến lúc đó bọn họ bị chắn đánh trước sau, thì hỏng rồi.
Tân Trạm hơi híp mắt, anh cũng biết không thể để Triệu Tấn Dục đóng trận pháp lại, thân người anh chợt lóe đuổi theo Triệu Dục.
“Lũ ôn tạp, chết đi”
Triệu Tấn Dục hét lớn bay sát đất, chín mươi chín thanh kiếm Nam Kha bay ra, hóa thành một trận gió lốc quanh người ông ta.
Trường kiếm múa lượn, giống như hàng trăm nghìn con đom đóm, những phạm nhân thấy vậy muốn bay đến ngăn cản thì bị lưỡi kiếm sắc bén chém đứt, mất mạng ngay tắp lự.
Diệp Thành cầm trường đao, đứng dậy định ngăn cản Triệu Tấn Dục nhưng lại bị uy lực mạnh mẽ của Ngự Kiếm Quyết trong nháy mắt đẩy lui, đao trong tay cũng gấy nát.
Lúc này Triệu Tấn Dục thi triển Ngự Kiếm Quyết khiến không ai có thể đánh lại ông ta, bất cứ ai ra tay đánh lại cũng sẽ bị đánh đến tan xương nát thịt.
“Chỉ cần lão đánh nát trận pháp thì các người đều phải chết”
Thấy trận pháp càng ngày càng có nguy cơ tan rã, Triệu Tấn Dục hừ lạnh một tiếng, đánh lui Hắc lão và yêu thú đầu trâu.
Nhưng ngay lúc đó một thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt Triệu Tấn Dục, nguyên khí đánh ra cưồn cuộn khiến trường kiếm bên người Triệu Tấn Dục bị chấn động không ít, thân thể không kiềm được mà ngừng lại đôi chút.
“Lại là nhãi con cậu sao, lần trước không giết người là do mệnh cậu tốt, lần này lại đến cản trở lão sao?” Triệu Tấn Dục nhìn chăm chằm Tân Trạm.
“Tôi lại cảm thấy lần trước mệnh tốt là ông, nếu không người chết là ông rồi”
Tân Trạm nhàn nhạt nói: “Hơn nữa với kiếm quyết này của ông xem ra chỉ là ông mới lĩnh ngộ được qua loa bên ngoài, kiếm này trên tay ông thì quá đáng tiếc rồi”
“Nhóc con, gan dạ lắm, bây giờ lão sẽ dùng kiếm quyết này chém bay đầu cậu để cậu bớt nói vài câu”
Đối với việc lĩnh ngộ kiếm thuật, Triệu Tấn Dục đã tự mình nghiên cứu suốt nhiều tháng trời, tự cho răng đã hoàn toàn hiểu rõ, sao có thể chịu được sự sỉ nhục của Tân Trạm.
Ông ta trợn mắt, đưa tay chỉ một cái.
Bên trong chín mươi chín chuôi kiếm Nam Kha đột nhiên một nửa phi kiếm lao ra, tựa như một đạo kiếm rồng mang khí thế cuồn cuộn kinh người hướng về phía Tân Trạm.
Sắc mặt Tân Trạm bình tĩnh, kiếm trong tay tỏa ánh sáng rỰC rỡ.
Trước chỉ có mình anh ngự kiếm thuật, anh cũng rất hiếu kỳ thuật này trong tay Triệu Tấn Dục sẽ có được uy lực thế nào.
Lúc này giữa không trung, tựa như ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng hết trên người Tân Trạm.
Bọn họ căng thẳng nín thở, nếu Tân Trạm thua, Triệu Tấn Dục phá được trận pháp thì bọn họ gặp phiền phức lớn.
Khiến mọi người vô cùng lo sợ.
Đoàng đoàng!
Triệu Tấn Dục bản từng chuôi kiếm Nam Kha ra, nhìn vô cùng ác liệt nhưng Tân Trạm lại chuyển động kiếm trong tay khiến những chuôi kiếm đó bay ra xa.
Kiếm chiêu trước đó vô cùng lợi hại của Triệu Tấn Dục, trước mặt Tân Trạm tựa như không gây được chút uy hiếp nào.
Tân Trạm một chuỗi động tác liền mạch, không bị ảnh hưởng.
“Quả nhiên, kiếm pháp này của ông kém quá xa, không xứng với thanh kiếm tốt như vậy” Tân Trạm khinh miệt nói.
“Láo toét! Lão không xuất ra bản lĩnh thật sự, cậu còn nghĩ mình mạnh lắm sao”
Triệu Tấn Dục quát một tiếng, lần nữa vung tay, lần này toàn bộ chín mươi chín chuôi kiếm Nam Kha hóa thành lưu hồng, bắn tới phía Tân Trạm.
Lần này với lượng phi kiếm tăng lên, Tân Trạm dường như cố hết sức, cuối cùng theo những thanh kiếm kia rơi xuống, đâm vào phía trên Thần Lực Vương giáp, rơi xuống đất.
Bụi mù bay khắp nơi, bóng người Tân Trạm bị bao phủ bên trong, sống chết không rõ.
“Lão còn tưởng cậu mạnh lắm, hóa ra chỉ là một kẻ to miệng”