Mục lục
Truyện Chiến Thần Vĩ Đại Nhất Tần Trạm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2796

Tân Trạm khẽ lắc đầu, cũng không có ý định vạch trần tên kia. Thứ nhất, anh ấy và cả hai người kia không quen nhau nên không muốn gây chuyện một cách vô nghĩa. Thứ hai, sự tạo hình bên trong của bức tượng này rất khéo léo, rất khó để nhìn thấy trừ khi nó bị phá vỡ. Ông lão này đã tiêu không biết bao nhiêu tiền vì nó rồi, nếu để anh bắt ông ta đập vỡ nó ra, phỏng chừng sẽ bị cho rằng anh là đồ điên.

Tân Trạm không phải kẻ xấu, không phải anh cũng có hứng thú xen vào lệc của mình Người đàn ông nhận lấy tiền, không ngồi xuống mà nói: “Mọi người, lần này tôi tới đây, tôi cũng cần một loại giải độc đan ngũ phẩm để chữa bệnh cho huynh đệ của tôi, thường đi ven sông khó tránh khỏi ướt giày nếu vị đạo hữu nào có thể cung cấp hoặc điều chế ra, tôi sẵn sàng trả giá cao hoặc dùng vật đổi vật cũng được”

Tân Trạm không nói lời nào, quỷ mới biết nam nhân này đang diễn cho xong kịch tỏ vẻ bản thân thường xuyên đến nghĩa trang truy tìm kho báu hay là thật sự cần một viên thuốc.

Thấy mọi người im lặng, người đàn ông hơi thất vọng, chỉ biết ngồi xuống.

Sau đó, ông lão mua pho tượng đứng dậy lấy ra một ít chu tiên thảo, đều là bát phẩm, phẩm cấp thực sự không thấp. Ông không có yêu cầu gì khác, chỉ cần linh tệ, giá cả cũng rẻ hơn so với ở Tụ Bảo Các.

Tân Thành mua một chút tiên thảo, phần tiên thảo còn lại cũng đều được các tu sĩ khác chia nhau mua sạch.

Các tu sĩ lần lượt xuất hiện trên sân, từng người lấy ra thứ mình muốn bán, cũng bày ra đủ loại đồ vật mình muốn. Ngay sau khi các bảo vật khác nhau được lấy ra, Tân Trạm như được mở rộng tầm mắt, có những thứ thực sự kỳ lạ, chẳng hạn như cột đá trong một môn phái thượng cổ nào đó. Hoặc những quả trứng quái thú do các linh thú thượng cổ để lại, hoặc thậm chí là một số quặng tỉnh linh không rõ nguồn gốc.

Tóm lại, một số người tự hào, một số người thất vọng, một số tu sĩ thì lại rất hạnh phúc khi họ có được những gì họ cần.

Nhưng khi một nữ tử rao bán một mảnh vỡ ngọc bích, cảnh tượng lại có chút náo động.

Tuy nhiên, nữ tử này ra giá rất cao lên tới năm nghìn đồng tử kim linh tệ, tu sĩ cũng không được phép thăm dò. Chỉ nói rằng thứ này là một phương pháp tu luyện ma thuật, có thể có liên quan gì đó đến Ma Môn thời thượng cổ.

Tân Trạm lại càng không quan tâm đến thuật tu luyện.

Mặc dù ở đây có rất nhiều ma tu nhưng rất ít người có thể trả được số tiền đó.

“Vị đạo hữu này, giá năm nghìn đồng tử kim linh tệ quá cao, lại còn không thể xem nó. Chẳng phải bắt chúng tôi đánh cược sao?” Một ma tu lên tiếng nói.

“Xin lỗi đạo hữu, nội dung trong vật này không nhiều nhưng từng chữ đều rất quan trọng vậy nên tôi không thể tiết lộ cho mọi người được, tuy nhiên các bạn có thể nhờ Trương đạo hữu đảm bảo. Nếu mua mảnh vỡ này mà thấy nội dung không đúng với mô tả của tôi, tôi sẵn sàng trả lại gấp hai lần”

Người phụ nữ trông cũng bất lực chỉ có thể dùng cách này để tăng độ tin cậy. Nhưng rất nhiều ma tu vẫn lắc đầu, ngươi nói từng chữ đều đắt giá thì có nghĩa lý gì, nếu mua về mà phát hiện thứ không có ý nghĩa gì thì chẳng phải mất toi năm nghìn đồng tử kim linh tệ sao, đây là một tổn thất không hề nhỏ.

“Đạo hữu, ngươi có chắc vật này là mảnh vỡ tiên thuật của ma tôn không? Chỉ cần ngươi dám chắc, ta liền nghiến răng mua” Chỉ còn lại có một tên tu sĩ trọc đầu vẫn là không chịu từ bỏ.

“Tôi chắc chắn” Nữ tử gật đầu.

“Được rồi, ta mua thứ này”

Tên tu sĩ trọc phú kia vẻ mặt điên cuồng, hiển nhiên hắn cũng rất coi trọng đồ vật của ma tôn. Nhưng sau đó tu sĩ lại phải đau đầu bởi vì nữ tử kia rất kiên trì, chỉ muốn tử kim linh tệ, không cần những vật phẩm khác, kết quả là hắn đành bán vài thứ cho mọi người xung quanh góp tiền lại để trả nhưng vẫn bị thiệt không ít.

Người đàn ông đó cũng không hài lòng với giá của món đồ lắm, việc cứ dừng tại đó. Nhìn thấy thời gian đã bị trì hoãn rất nhiều, Trương Lão đứng dậy nói: “Đạo hữu, hay là người cứ gom linh tệ trước đi, dù sao cũng có những đạo hữu khác muốn giao dịch, cho nên ngươi không thể lãng phí quá nhiều thời gian”

Tên tu sĩ trọc cũng lo lắng gãi gãi đầu: “Trương đạo hữu tôi biết đã làm lãng phí thời gian của mọi người, xin hãy cho tôi thêm vài phút. Nếu không gom đủ thì thôi vậy” Hắn không biết rời đi buôn bán còn mất bao lâu, nếu như nữ tử đi khỏi hắn biết phải tìm ở đâu? Trong các giao dịch riêng tư, hắn ta không yên tâm về bên kia, và bên kia cũng không yên tâm cho mình được. Nghĩ đến đây tên tu sĩ trọc khẽ nghiến răng.

Hắn ta vẫy tay một cái, một bộ xương cốt đột nhiên xuất hiện trên gian hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK