Mục lục
Truyện Chiến Thần Vĩ Đại Nhất Tần Trạm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 527

Nhìn qua cái tên hội trưởng cao cao tại thượng trước mặt, Tần Trạm cười lạnh nói: “Là tôi thì như thế nào, không phải thì làm sao?”

Tam hội trưởng cũng không tức giận anh ta cười nhạt nói: “Sớm đã nghe nói hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Có rắm mau thả, đừng quấy rầy tôi uống rượu.” Tần Trạm không hề có chút thiện cảm nào với người của hiệp hội võ lâm thủ đô cho dù là hội trưởng đi chăng nữa cũng không có gì đáng nói.

Nhưng mà đối thoại này đối với những người luyện võ khác mà nói, lại là một chuyện khiếp sợ không gì sánh nổi!

Hội trưởng của hiệp hội võ lâm Thủ đô đây mới chính là người vô địch chân chính nha! Có thể xưng là chóp của giới võ lâm! Vậy mà Tần Trạm không không hề sợ hãi mà còn không cho anh mặt mũi gì cả!

Tam hội trưởng đó ẩn ẩn có mấy phần không vui nhưng anh vẫn là nhịn xuống tức giận, nói: “Tôi đại biểu cho hiệp hội võ lâm thủ đô mời cậu.”

“Mời gì? Mời tôi đi làm cha của ông à?” Tần Trạm cười lạnh nói.

Da mặt của Tam hội trưởng lập tức co lại anh hít sâu một hơi nói: “Hiệp hội võ lâm Thủ đô có tám vị hội trưởng, tôi là một người trong số đó mà bây giờ tôi muốn mời cậu trở thành hội trưởng thứ chín của hiệp hội võ lâm thủ đô.

Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người ngồi đầy phải sợ hãi!

Tần Trạm vậy mà được lời mời từ thiệp hội võ lâm thủ đô? Hơn nữa còn là để đảm nhiệm chức vị hội trưởng?!

Đây mới thật sự là vượt qua giai cấp nha! Trong lúc nhất thời không biết có bao nhiều người hâm mộ Tần Trạm!

Nếu như trở thành hội trưởng của hiệp hội võ lâm thủ đô vậy thì anh sẽ lập tức trở thành người có địa vị đỉnh cao trong thiên hạ này!

“Theo tôi được biết thì hiệp hội võ lâm thủ đô chưa từng đưa ra lời mời như vậy di.”

“Ừm, cái chức vị hội trưởng kia không phải ai cũng làm được đầu? Nào có chuyện vừa lên cảnh giới đã được làm hội trưởng?”

“Hãy ya, Tần Môn Chủ không hổ là thiên hạ đệ nhất tôi đây bội phục bội phục.”

Mọi người ai cũng thảo luận sôi nổi nhưng không ai không ghen tị với Tần Trạm.

Ngay cả Chúc Diêu trọng mắt đều lóe lên một tia kinh ngạc quang mang.

“Anh muốn tôi làm hội trưởng thứ chín của hiệp hội võ lâm thủ đô?” Tần Trạm để chén rượu trong tay xuống nhìn Tam hội trưởng.

Tam hội trưởng cười nhạt nói: “Không sai loại cơ hội như thế này rất khó có được.

“Cái chức hội trưởng này tôi không có gì hứng thú.” Tần Trạm cười nói: “Nhưng ngược lại tôi lại cảm thấy hứng thú với chức na của các người hơn đấy.”

“Woa!”

Tất cả mọi người ở hiện trường bị câu nói Tần Trạm làm kinh hãi! Cái tên Tần Trạm nay lại dám trực tiếp cự tuyệt cơ hội này? Còn ở trước mặt nhiều người như vậy nhục mạ hội trưởng?!

Sắc mặt của Tam hội trưởng bắt đầu trở nên khó coi anh ta lạnh giọng nói: “Tần Trạm, tôi có ý tốt muốn mời cậu, cậu lại không biết điều như vậy còn nói năng lỗ mãng không biết nặng nhẹ như thế!”

“Tôi không hề cảm thấy tôi nói năng lỗ mãng chỗ nào.” Tần Trạm cười lạnh nói: “Tôi nhìn cái tấm đức hạnh này của ông có phải anh là trẻ mồ côi hay không? Tìm cha cho ông, ông còn không vui sao? Tôi đây là người tốt muốn tạo cơ hội cho ông thoát khỏi thân phận trẻ mồ côi này ngược lại ông phải cảm ơn tôi mới đúng.”

“Hỗn láo!” Tam hội trưởng hoàn toàn nhịn không được nữa: “Cho thể diện mà không cần cậu thật cho rằng hiệp hội võ lâm thủ đô sợ cậu ư!”

“Cút mẹ mày đi cho ai mặt hả!” Tần Trạm giơ bàn tay lên một tia ánh sáng kim quang trực tiếp lao qua: “chát” một tiếng một bàn tay quất ngay trên mặt của Tam hội trưởng!

“Cậu!” Tam hội trưởng tức đến suýt nôn ra máu, ở trước mặt bàn dân thiên hạ, gia chủ của các thế gia anh ta lại bị người khác tát một cái vào mặt

“Suy nghĩ cân nhắc thật kỹ vào tôi cho ông thời gian là ba ngày, nếu nghĩ thông suốt rồi thì tự mình đến tìm tôi kêu tôi một tiếng ba.” Tần Trạm cười lạnh một tiếng sau đó vung tay lên trực tiếp bóp nát thần thức, thân ảnh của Tam hội trưởng ở không trung biến mất.

Đám người thấy thế trong lòng chỉ có thể thốt lên hai chữ

Đó chính là ngạo mạn! Vô cùng ngạo mạn!

Nhưng chuyện mà anh làm cũng khiến đám người bội phục không thôi, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ sớm đã lung lay còn cảm ơn trời đất rồi.

“Anh Tần Trạm có phải là hơi quá đáng không?” Mắt của Thư ký Trịnh hơi híp lại: “Để tôi nhắc nhở anh một câu, hiệp hội võ lâm thủ đô có rất nhiều bí phát và bảo bối trong số đó có bao gồm cả trấn khí Hóa Cảnh.”

“Anh đi mà Hóa Cảnh con mẹ anh!” Tần Trạm căn bản không nói đạo lý, trực tiếp tát một cái tên mặt thư ký Trịnh.

Cái tên thư ký Trịnh này chỉ là một Võ Tông nhỏ nhoi, đối mặt với Tần Trạm anh căn bản không có một chút sức lực chống trả nào.

Cái tát này giáng xuống cả người anh trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

“Tần Trạm anh nghĩ kĩ rồi!” Thư ký Trịnh cắn răng nói: “Đừng quên người quan trọng nhất của anh còn đang bị giam giữ ở ‘lao ngục! Lúc nào chúng tôi cũng có thể hành hạ cô ấy sống không bằng chết!”

Tần Trạm hơi híp mắt lại, một luồng khí lạnh lập tức ùn ùn kéo đến.

Tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm giác được một cách rõ ràng nhiệt độ trong nháy mắt hạ xuống.

“Anh dám uy hiếp tôi?” Tần Trạm bước ra một bước bỗng nhiên sút một cước đá vào bụng thư ký Trịnh.

Thư ký Trịnh lập tức vì đau đớn mà phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.

Một ngụm máu tươi thuận theo khỏe miệng của anh ta chảy ra.

Sau đó Tần Trạm đưa tay bóp lấy cổ của thư kỷ Trịnh, một bước giảm xuống liền xuất hiện ở giữa sân.

“Anh muốn làm gì!” Thư ký Trịnh kinh hoảng nói.

Anh ta vốn cho rằng Tần Trạm ít nhất cũng phải cho hiệp hội võ lâm thủ đô mấy phần mặt mũi nhưng không ngờ được đến cả Tam hội trưởng Tần Trạm cũng không cho chút mặt mũi nào!

“Mọi người, từ hôm nay trở đi người của hiệp hội võ lâm thủ đô tôi gặp một người giết một người.” Tần Trạm nắm chặt cổ thư ký Trịnh, lạnh giọng nói.

“Ai đối nghịch với hiệp hội võ lâm thủ đô thì người đó sẽ là bạn của Tần Trạm này.” Thanh âm của Tần Trạm như sấm cuồn cuộn.

Thư ký Trịnh hoảng sợ nói: “Tần Trạm anh muốn làm gì! Anh đừng làm loạn!”

Tần Trạm nhìn thư ký Trịnh cười lạnh một tiếng nói: “Anh thật đúng là một tên ngu xuẩn Thương Trụ còn không dám đến, anh mạnh miệng cái gì? Đây không phải là tự mình tìm chết à?”

Nói xong Tần Trạm giơ bàn tay lên, bàn tay xuất ra anh sáng vàng óng không ngừng ở trên mặt của thư kỷ Trịnh giảng xuống.

Ngay trước mặt mọi người cái tên thư ký Trịnh này bị đánh như con chó chết.

Dưới đài vô số người đều nhảy cẫng hoạn hô, hưng phấn hô lớn: “Hay! Đánh thật hay!

Đánh chết con chó này đi!”

Trong lòng Thư ký Trịnh không ngừng kêu khổ anh hiện tại mới phát hiện tiền Thương Trụ đó mới thật sự là người thông minh nha!

Rất nhanh, cái tên thư ký Trịnh này bị đánh cho thoi thóp chỉ còn lại chút hơi tàn. Ngay lúc Tần Trạm chuẩn bị chấm dứt mạng sống của anh ta thì Tần Trạm bỗng nhiên dừng động tác.

“Anh là tâm phúc bên cạnh hội trưởng, tôi nghĩ chuyện mà anh biết chắc cũng không ít nhở.” Tần Trạm sờ sờ cằm nói.

Nghĩ tới đây Tần Trạm liền giơ ngón tay lên một sợi thần thức bá đạo trực tiếp thăm dò vào trong đầu của thư ký Trịnh.

Vô số ký ức trong nháy mắt truyền đến đại não của Tần Trạm, Tần Trạm híp mắt không ngừng chọn lọc những tin tức này.

Rất nhanh anh liền tìm được tin tức có liên quan đến lao ngục cũng như trận phát bảo vệ lao ngục.

Đúng như Tần Trạm nghĩ nơi này bố trí không phải trận pháp gì gì đó mà là thuật phù lục!

Ở bốn phía hiệp hội võ lâm thủ đỡ đều lít nha lít nhít khắc hoạ tiết như bùa chú, ở trong khoảng hư không ẩn tàng một khoả phù lục tản ra uy lực vô tận.

“Thật đúng là thuật phù lục.” Tần Trạm nhướng mày.

Lúc đầu anh muốn cứu mẹ mình ra trước sau đó mới đi Phủ Luân Hồi, hiện tại xem ra muốn cứu mẹ của anh ra thì nhất định phải đi Phủ Luân Hồi trước học được thuật phù lục mới có thể cứu thoát mẹ.

“Ong”

Tần Trạm muốn tiếp tục dò xét tin tức khác nhưng đầu của thư ký Trịnh lại nổ tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK