Chương 1389
Thứ này hẳn là rất quý giá, nhưng bởi vì mình lại khiến luyện đan thất bại.
Hồ Phong không nhịn được nổi lên một ít lòng hiếu thắng, ông ta dù sao cũng một bó tuổi, không thể để thua một thằng nhóc được.
Tân Trạm ngược lại không ngạc nhiên, khi đó Hồ Phong là dược tôn cấp năm, Băng Nguyên đan là đan dược có cấp bậc cao nhất mà ông ta có thể luyện chế ra, cộng thêm nhiều năm hoang phế như vậy, một lần đã thành công sợ là còn khó hơn so với việc ra cửa nhặt được Quả Lôi Nguyên.
Tuy nhiên, Hồ Phong vẫn lại thất vọng, hai lần sau đều là thất bại.
“Lần này nhất định sẽ thành công”
Hồ Phong bất chấp tất cả, lần này điều động toàn bộ thần thức của mình.
Vù vùi Tân Trạm chỉ cảm thấy trên cầu khơi thông thần thức truyền đến từng đạo khí tức thần thức vô cùng cô đọng, xem ra lần này Hồ Phong hoàn toàn nghiêm túc.
“A, đây là chuyện gì đang xảy ra?”
Nhưng khi thần thức tràn ngập vào trong thức hải của anh tăng lên đến một cấp độ, Tân Trạm cũng lần đầu tiên phát hiện ra ấn ký cha anh lưu lại phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, hoàn toàn dung hợp với thần thức của anh.
Màu vàng kim này chạy dọc theo cầu khơi thông thần thức, không ngừng củng cố cây cầu hư ảo, phát ra ánh sáng vàng nhạt mờ ảo.
“Đó là tác dụng của ấn ký cha tôi lưu lại”
Tân Trạm vô cùng kinh ngạc, trong nháy mắt chợt hiểu ra.
Chẳng trách anh và Hồ Phong phối hợp luyện chế đan dược lại thuận lợi đến như vậy, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày đã gần như có thể đạt tới cảnh giới muốn gì được nấy.
Anh trước đây còn chưa phát hiện ra nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như ánh sáng vàng này đưa đến tác dụng không nhỏ.
Nếu không phải lần này Hồ Phong dốc hết sức ra tay, Tân Trạm sợ räng khó mà phát hiện được.
Nếu không có vật này, cho dù anh có thể phối hợp thành công với Hồ Phong cũng tuyệt đối không có tốc độ nhanh như vậy.
Tâm trạng Tân Trạm có chút phức tạp, mặc dù anh chưa từng nhìn thấy cha.
Nhưng mỗi khi gặp phải rất nhiều nguy hiển gian nan trên con đường tu luyện này, anh đều dựa vào những thứ cha anh để lại để vượt qua cửa ải khó khăn.
“Ba mình rốt cuộc là ai?”
Cho dù đi tới thế giới này, Tân Trạm vẫn không tìm được quá nhiều manh mối.
Nhưng anh cũng tin rằng khi anh tiến gần hơn đến trung tâm của lục địa này, sớm muộn gì anh cũng có thể tìm ra được manh mối của cha mình.
Ít nhất hiện tại nhìn đến cái ấn ký kỳ diệu này, cha anh tuyệt đối không chỉ là tu sĩ cảnh giới Phân Thần, thế thì sẽ là cái gì đây?
Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, thậm chí là cao hơn…
“Tân Trạm, cậu thế nào, có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Hồ Phong thấy Tân Trạm có hơi sững sờ liền ân cần hỏi.
“Tôi không sao, tiếp tục đi”
Tân Trạm hít một hơi thật sâu, thu hồi những suy nghĩ lung tung hỗn loạn.
Mặc dù anh vô cùng tò mò, nhưng cho dù tu vi của ba anh là gì đều cách anh quá mức xa xôi, anh vẫn nên làm đến nơi đến chốn, từng bước một tiến lên.
Luyện chế Băng Nguyên đan cấp năm, Tân Trạm và Hồ Phong gặp phải khó khăn chưa từng có trước đây.
Hồ Phong lần này không có sai lầm, nhưng Tân Trạm lại xảy ra không ít vấn đề.