Chương 1288
“Không sao, sao trông các người lại chật vật như vậy?”
Tần Trạm lắc đầu, anh đã phát hiện ngoài cơ thể dính một chút hơi thở của Thanh Long, chắc hẳn là có chút máu của Thanh Long đã nhập vào vết thương của anh khi anh không ngừng chiến đấu với móng vuốt của rồng.
Loại hơi thở này, khi Thanh Long tiếp tục nuốt chửng, nó sẽ sớm biến mất.
“Cậu vừa mới đi ra, còn chưa biết, lần này Hỏa Vũ Tông gây chuyện lớn rồi”
Lúc này vẻ mặt của Văn Đại Sơn thay đổi liên tục, sau đó mới định thần lại, nói cho Tần Trạm biết chuyện xảy ra bên ngoài Đăng Tiên Trì.
“Đòn tấn công phía trên quá lợi hại. Những đệ tử áo đen đó phóng ra một biển lửa, chúng ta không cản lại được. Nhiều người đã bị thiêu cháy, thậm chí chết cháy. Về sau Trác sư huynh truyền âm cho tôi, để bọn tôi xuống đây thông báo cho cậu.”
“Cực Hỏa Tông và Nhiếp Vân, bọn họ hôm nay làm khó rồi”
Nghe xong, Tần Trạm thoáng kinh ngạc.
Anh cũng không nghĩ tới, đối phương quả quyết như vậy, mình vừa trở về đã không nhịn được động thủ.
Nhưng rồi anh hừ lạnh một tiếng.
Họ có đến cũng không sao, những ân oán trước đây cũng nên trả lại.
“Các người ở lại đây, hiện tại đừng đi ra ngoài, việc còn lại giao cho tôi”
Tần Trạm nói xong, thân hình như mũi tên đã lên dây, đột nhiên tăng tốc đến cực điểm đi hướng lên trên.
Bọn người Văn Đại Sơn ở phía sau, thần sắc có chút rối rằm.
Lúc này, bầu trời trên Đăng Tiên Trì.
Trên người ba vị trưởng lão có rất nhiều vết thương, hơi thở cũng có phần rối loạn.
Lãnh Uyên Thư sắc mặt tái nhợt, trên vai bị một thanh kiếm xuyên qua, tràn đầy máu.
Bao gồm cả Trác Cư, đám người Hỏa Vũ Tông có thần sắc vô cùng khẩn trương, chật vật.
Bọn họ đều bị Cực Hỏa Tông áp chế, dần dần bị đồn vào một góc, lúc này chỉ dựa vào hơi thở của Đăng Tiên Trì do Lãnh Uyên Thư hóa thành một kết giới, thoáng ngăn cản công kích, tự mình nghỉ ngơi.
Nhưng nhìn kết giới lung lay liên tục bị tấn công, hiển nhiên là không chống đỡ được lâu.
Một khi bình phong này bị phá vỡ, họ không còn đường nào để đi, chỉ có một con đường chết.
Điều này khiến trong lòng mọi người thấy tuyệt vọng.
Đã lựa chọn Lãnh Uyên Thư bên này, Nhiếp Vân sẽ không bỏ qua cho bọn họ, lúc này đã sơn cùng thủy tận, e là không có kỳ tích.
“Các vị, đã suy nghĩ kỹ chưa ? Chờ bọn người Lãnh Uyên Thư xong đời, cục diện này coi như thay đổi”
Không phải các người đã cùng Cực Hỏa Tông tấn công kết giới sao?
Nhiếp Vân đùa cợt. Lúc này ông ta nhìn xuống dưới, những trưởng lão và đệ tử không tham gia vào trận chiến có thái độ do dự.
Để lấy được đại quyền của Hỏa Vũ Tông đương nhiên cần có người giúp đỡ, cho nên ông ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt, mà từ đó chọn ra những người có thể dùng được.
Mà những phái trung gian này, nhất định sẽ có người thích hợp.
Đám người phía dưới nghe vậy, sắc mặt biến hóa một trận, không ngừng suy tư.
“Xem tình huống này, đám người Lãnh Uyên Thư không có cơ hội rồi” Một vị trưởng lão nói.
“Dù sao thuộc hạ ở dưới cũng không giống như vậy, chỉ bằng là đầu hàng Nhiếp Vân”
Nhưng cũng có một số người nhíu mày, bọn họ mặc dù sợ chết, nhưng việc đáng xấu hổ là đi theo đám phản nghịch này khiến bọn họ có chút bất đắc dĩ”