Chương 1244
“Không ổn, Tam Trưởng Lão sắp bị ngọn hỏa độc này thôn phệ rồi!”
Lúc này, tuy quỷ phách đã chết, nhưng toàn thân của Tam Trưởng Lão cũng biến thành màu đỏ đậm, giống hệt như một con cua luộc. Hỏa độc tràn ngập trong cơ thể, khiến ông cảm giác như mình đang bị đốt chín.
Da thịt ông bắt đầu khô lại rồi rạn nứt, quần áo và tóc tai cũng bốc cháy, cơ thể của Tam Trưởng Lão lắc lư qua lại, gần như không thể duy trì tư thế xếp bằng được nữa.
“Thằng nhóc thối kia, cậu còn đứng ngây ra đó hả?” Lão Hắc thấy Tân Trạm vẫn nheo mắt đứng đó nhìn, không khỏi tức giận hét lên.
Tân Trạm hoàn toàn không để ý tới lời của hai người bọn họ, anh chỉ đang nhìn chằm chằm vào luồng khí bên ngoài cơ thể Tam Trưởng Lão.
“Đừng có vội, hỏa sát chân chính còn chưa ra đâu”
“Hỏa sát? đây chỉ là độc của đan dược, sao lại tạo ra dạng ý thức như hỏa sát được?”
Lãnh Uyên Thư hoảng sợ, sắc mặt của Lão Hắc cũng thay đổi, có vẻ như đang có chút chột dạ.
“Tông chủ, cô xem, người này chính là muốn hại chết Tam Trưởng Lão, nói không chứng thằng nhóc này chính là nội ứng mà Nhiếp Vân phái tới, cô mau để lão đây xử lý đi, nếu không sợ rằng không kịp mất!”
Lãnh Uyên Thư nhíu mày nhìn bộ dạng đau đớn của Tam Trưởng Lão, nhất thời không nói được gì.
Lão Hắc thấy thế, đôi mắt trở nên lạnh lẽo, bay thẳng tới chỗ Tam Trưởng Lão đánh xuống.
“Đừng lo lắng, để tôi áp chế hỏa độc giúp anh!’ “Ông dám!”
Tân Trạm cười lạnh một tiếng rồi bước ra một bước, vung tay tạo chưởng đón đòn của Lão Hắc.
Tân Trạm lui về sau ba bước, còn Lão Hắc trực tiếp đụng vào tưởng.
“Tông chủ, ngài cứ thế mà nhìn Tam Trưởng Lão bị đốt thành tro bụi sao?” Lão Hắc nhìn chăm chằm Lãnh Uyên Thư nói.
Lúc này da thịt toàn thân của Tam Trưởng Lão đã bắt đầu ứa máu, thân thể lung lay không ngồi vững được nữa phải lấy tay chống đất.
Lãnh Uyên Thư thở dài, lắc đầu nói: “Dùng người thì không nghi ngờ, nếu đã nghi ngờ thì không dùng người. Tân Trạm nếu như dám mưu hại Tam Trưởng Lão, tôi nhất định sẽ đi tính sổ với anh ta, nhưng bây giờ, bất cứ ai cũng không đừng quấy rầy anh ta”
“Cô!” Lão Hắc tức giận tới mức nói không nên lời.
Lúc này trong đại điện bỗng xuất hiện một tiếng nổ lớn, sau đó một tiếng rít gào vang lên, một ngọn lửa màu đỏ bốc lên ngùn ngụt trên đầu của Tam Trưởng Lão.
Ngọn lửa này giống như cơ thể người, trên vị trí của cái đâu có hai ngọn lửa màu đen trông như đôi mắt.
Con hỏa sát này dường như chưa phát dục hoàn toàn, cả cơ thể chỉ có một số phần là hỏa diễm thuần khiết, còn đa số đều là đục ngầu.
Nó giống như bị người đang ngủ mà bị đánh thức, tức giận gào lên một tiếng sau đó cúi đầu muốn quay về cơ thể của Tam Trưởng Lão.
“Hỏa sát! Hỏa độc kia thật sự dưỡng ra hồn phách!”
Cơ thể mềm mại của Lãnh Uyên Thư run lên, cô kinh ngạc đến hoảng hồn.
Cô lúc này mới hiểu vì sao mặc dù cơ thể của Tam Trưởng Lão sắp bị thiêu rụi rồi mà Tân Trạm vẫn đứng đó không ra tay.
Chẳng lẽ Tân Trạm đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của hỏa sát?
Nhưng điều này thật sự quá khí tin!