Chương 1400
Bỗng nhiên con ngươi của Tân Trạm co rút lại, tay mắt anh nhanh lẹ, một tay đè lên tay Diệp Thành, thu thanh kiếm vàng này về.
Xoạt một tiếng, mây gió cuốn ngược.
Ngay lúc Tân Trạm kéo chuôi kiếm lại, tất cả những hiện tượng lạ trong đất trời dường như không tồn tại, trong chớp mắt biến mất không còn tung tích.
“Ngây người cái gì, mau thu lại đi!” Tân Trạm khẽ quát.
Sau khi thanh kiếm vàng này bị máu của Diệp Thành làm cho kích hoạt thì anh không thể nào thu hồi nó vào không gian chứa vật nữa.
“Được” Diệp Thành cũng phản ứng kịp, tay chân luống cuống thu vật này lại.
Ba người đều căng thẳng, vừa rồi tình huống trên trời kia nhất định sẽ rất gây chú ý. Nếu bị người khác phát hiện thanh kiếm vàng có vấn đề thì phiền toái to rồi.
Quả nhiên, ngay lúc ba người đi ra hẻm nhỏ.
Trên bầu trời như có tiếng sấm rần xé gió vang lên.
Mấy bóng người từ phương xa bay tới, chớp mắt đã lơ lửng trên khu vực này. Bọn họ không hề cố ky quy định cấm bay trong cổ thành Đông Hoàng. Thần thức càng không hề khách sáo đảo qua mỗi tu sĩ.
Có vài tu sĩ đối mặt với loại thần thức như khiêu khích này có vẻ tức giận.
Nhưng cảm nhận được những người này có tu vi rất mạnh, mặt cũng hơi biến sắc, cúi đầu giả vờ như không biết.
“Này, ba thằng nhóc các cậu biết ở nơi này từng xảy ra hiện tượng kì lạ gì không?”
Trong đó có một lão già, đôi mắt giống như chim ưng. Sau khi ông ta đi tuần tra chỗ này thì đột nhiên bay tới, quát hỏi ba người Tân Trạm.
Trong lòng Tân Trạm run lên, khí tức tu vi của lão giả này vô cùng cuồng loạn. Dù cho lúc vô tình thả ra áp bức, đều giống như núi cao cho người ta cảm giác nặng nề, tu vi này ít nhất cũng là Thần cảnh cấp tám trở lên.
“Tiền bối, chúng tôi vừa mới cảm nhận được thiên địa biến hóa vô cùng đáng sợ, xin hỏi tiền bối nơi này vừa xảy ra chuyện gì.” Tân Trạm giả vờ không biết mà nói.
“Cậu hỏi tôi?”
Lão già cau mày, ánh mắt lạnh thấu xương. Ông ta cách nơi đây gần nhất, là người đầu tiên đuổi tới, ông ta cảm thấy nơi này là nơi phát ra điều dị thường nhất.
Mà vị trí ba người Tân Trạm cách nơi ông cảm ứng gần nhất.
Ba người này thật sự không biết hay đang lừa mình.
Có thể tạo ra thiên địa dị tượng này, nhất định là bảo vật xuất thế.
Cho dù ba người này có cũng nhất định sẽ nói láo không có.
“Giao túi trữ vật của mấy người ra đây, lão phu muốn kiểm tra một chút” Ông lão nhìn về phía Tân Trạm, ra lệnh.
Tân Trạm biến sắc.
Ông lão này, vậy mà lại ngang ngược như thế.
Trong túi trữ vật của mỗi tu sĩ đều có bí mật của mình, cho nên kiểm tra túi trữ vật của người khác gần như là một loại sỉ nhục.
Hơn nữa, dù cho kiếm kim kia trong tay bọn họ, ông lão này có tư cách gì đòi lấy chứ?
“Tiền bối, cái này không ổn đâu” Râu quai nón nhíu mày nói.
“Hừ? Cậu dám chất vấn tôi”
Đôi mắt ông lão trở nên lạnh lẽo, một sự uy nghiêm giống như hổ gầm, đánh về phía thân thể Râu quai nón.