Mục lục
Truyện Chiến Thần Vĩ Đại Nhất Tần Trạm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 797

“Cậu không giết tôi là có mưu đồ gì chứ?” Đạo sĩ Khúc sửng sốt một chút, ông ta đứng lên, mang sắc mặt âm tình bất định mà nói.

“Ông cảm thấy là tôi muốn làm gì nào?” Tần Trạm tràn đầy hứng thủ mà hỏi lại ông ta.

“Ha ha, đơn giản là muốn ép hỏi tôi về phương pháp chế tác hình nhân chứ gì.”

Đạo sĩ Khúc mang vẻ mặt thách thức mà nói: “Bảo cậu đừng nghĩ tới nữa, cậu đã hủy đi ba phần tâm huyết của tôi rồi, phương pháp luyện chế này tôi có chết cũng sẽ không giao cho cậu đâu.”

“Hơn nữa, cậu cũng đừng nghĩ phải nghiêm hình tra khảo tôi.” Đạo sĩ Khúc vén áo bào lên, nhất thời để lộ cơ thể của mình. Dưới ánh trăng, các bộ phận trên thân thể ông ta không có máu thịt, rõ ràng đều là các loại vật liệu nổi tiếp nhau.

Tân Trạm có chút bội phục ông ta, ông đạo sĩ này thật đúng là một kẻ điên cuồng luyện chế, bản thân mình mà cũng đều luyện thành hình nhân rồi.

“Thấy rồi chứ, bất kể là tra tấn hay là hạ độc thì tất cả cũng đều vô dụng, muốn giết thì nhanh lên một chút đi.” Đạo sĩ Khúc hừ lạnh nói, tựa như thấy chết không sờn.

“Vậy chẳng phải là ông mang theo đồng kiến thức đó mà đi vào quan tài sao?” Tần Trạm nói.

“Vẫn luôn có phương thức thay đổi chứ nhỉ, nếu không thì vừa rồi ông đã có thể tự nổ rồi.”

“Cũng không phải không có.”

Đạo sĩ Khúc nhìn hình nhân của Tân Trạm kia, ông ta lộ ra vẻ hâm mộ, suy nghĩ rồi nói: “Cậu gọi vị tiền bối đã chế tác ra hình nhân này đến đi, tôi muốn hỏi ông ta một vài thứ, chỉ cần tôi vừa lòng, vậy thì tôi có thể cho cậu mấy thứ vật liệu này.”

“Hỏi thì có tác dụng gì chứ, không phải là ông đã biết mình chết chắc rồi sao?” Tần Trạm cười nói.

“Tiểu bối như cậu thì biết cái gì chứ?”

Đạo sĩ Khúc ngẩng đầu nhìn bầu trời, mang theo một cổ điên cuồng mà nói: “Đạo sĩ Triều Văn đã chết rồi, tôi đã dành cả đời để luyện chế hình nhân, nhưng vẫn còn có rất nhiều chỗ chưa hiểu thông được, chỉ cần có thể hiểu rõ được mấy thứ này, tôi chết cũng không tiếc.”

Tần Trạm nhìn bộ dạng của Đạo sĩ Khúc, có chút hiu quanh, lại có chút mê mẩn, xem ra người này thật đúng là một kẻ điên hoàn toàn trầm mê vào việc luyện khí.

“Vậy thì thật trùng hợp, vị đại sư mà ông muốn tìm kia, đang ở ngay trước mắt ông.” Tần Trạm cười nói. Đạo sĩ Khúc sửng sốt một cái, ông ta nhìn quanh bốn phía, rồi sau đó cười lạnh mà nói: “Chắc là cậu sẽ không nói là cậu đó chứ.”

“Đoán đúng rồi, chính là tôi.”

“Nói khoác mà không biết ngượng Đạo sĩ Khúc xì một tiếng, mang vẻ khinh miệt mà nói: “Chỉ dựa vào cậu, tuổi vẫn còn nhỏ, e rằng thuật luyện chế là cái gì cũng chưa hiểu rõ được, còn loại chế tác này nữa.”

Đạo sĩ Khúc còn chưa nói xong thì đã nhìn Tần Trạm vung tay lên, lấy các loại vật liệu ra.

Tân Trạm cũng lười giải thích cho ông ta hiểu, hai tay anh làm việc thần tốc, rất nhanh đã tạo ra một cánh tay của hình nhân.

Lời nói của Đạo sĩ Khúc im bặt lại, ông ta giống như là con vịt chết bị nằm lấy cổ, ông ta trừng mắt, tựa như nhìn thấy quỷ mà chỉ vào Tân Trạm.

“Cậu, cậu…” Tuy rằng Tần Trạm chỉ là bày ra một đoạn cánh tay mà thôi, nhưng Đạo sĩ Khúc đã thâm nhiệm thứ này cả đời rồi, chỉ với vài động tác thì ông ta đã có thể nhìn ra Tần Trạm thật sự cao thủ luyện chế hình nhân.

“Bây giờ tin rồi chứ?” Tần Trạm nói.

“Hình nhân thất phẩm kia, thật sự là do cậu luyện chế ra. Đạo sĩ Khúc vẫn có chút hoài nghi.

Dù sao thì luyện chế ra một bộ phận cũng vẫn có sự khác biệt rất lớn với việc luyện chế ra cả hình nhân.

“Vậy chúng ta đánh cuộc đi, thế nào?” Tần Trạm cười tít mắt mà nói.

“Nếu như tôi ở ngay trước mắt ông, lại tạo ra một hình nhân giống hệt như vậy, vậy thì sau này ông cứ ở lại Tần môn, làm trưởng lão của Tần môn, thế nào?”

Không ai ngại cao thủ của mình nhiều, huống chi là cao thủ hình nhân cực kỳ hiếm thấy trong giới võ đạo.

Tần Trạm đã có suy nghĩ này trong đầu từ lâu rồi, một khi Tần môn hợp thành đại quân hình nhân, quan tâm gì tới nhà họ Đống hay là Vấn Tông đột kích, anh chỉ vung tay lên, hơn cả trăm cả ngàn hình nhân siêu phàm tiến lên, ai dám thắng tiến lên nữa chứ.

Trường hợp kia chỉ là tưởng tượng thôi thì cũng đều cảm thấy hùng tráng chấn động rồi.

“Được, nếu như tác phẩm này thật sự đúng là do cậu làm, vậy tôi đây làm việc cho cậu cũng không mất mặt” Đạo sĩ Khúc lại rất rõ ràng, ông ta gật gật đầu.

Tần Trạm cũng không do dự, anh trực tiếp lấy ra hàng loạt vật liệu luyện khí bên trong không gian dự trữ ra, sau đó hai tay anh bắt đầu luyện chế rất nhanh.

“Không cần luyện nữa đâu, tôi phục rồi.”

Nửa tiếng sau, Đạo sĩ Khúc nhìn thấy hình nhân đã đầy đủ như nguyên mẫu, ông ta hoàn toàn quỳ rồi.

“Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên” Đạo sĩ Khúc khó nén rung động, ông ta cực kỳ bội phục Tân Trạm.

Nhìn xem người ta, mới trẻ tuổi như thế mà đã đạt được thành tựu vượt xa cả mình về phương diện hình nhân, ông ta còn có gì không chịu phục nữa cơ chứ.

“Nếu như ông ở lại, vậy phương pháp chế tạo hình nhân siêu việt hoàn mỹ này, tôi đều có thể truyền thụ cho ông” Lời nói của Tần Trạm lại làm cho máu huyết của Đạo sĩ Khúc gia tốc, cảm xúc dâng trào.

“Cậu không sợ sau khi tôi học xong thì sẽ vượt qua cậu sao?” Đạo sĩ Khúc kinh ngạc mà nói, trong một nhóm người này, rất nhiều cao thủ đều là của mình mình quý.

Ông ta một đường đi tới, phần lớn đều là dựa vào bản thân khổ tâm nghiên cứu ra. Mà Tân Trạm, đồng ý truyền lại phương pháp cơ mật nhất cho ông, sao ông ta có thể không kích động cho được chứ.

Tân Trạm cười mà không nói, nhưng anh đã cho thấy hết thảy.

Đạo sĩ Khúc thở sâu một hơi rồi nói: “Thôi bỏ đi, bây giờ hay là cậu đừng truyền cho tôi vội, tôi vừa mới đến, lấy việc làm gương, không có mặt mũi nào nhận được thứ này, tục ngữ nói lâu ngày thấy lòng người, chờ cho tới khi tôi có biểu hiện tốt thì cậu lại truyền cho tôi cũng không muộn. Tân Trạm có chút bất ngờ, không nghĩ tới Đạo sĩ Khúc còn rất có cốt khí, như vậy xem ra, ngược lại đối phương sẽ thật tình thật lòng mà ở lại Tân môn rồi.

Tình huống giống như Đạo sĩ Khúc, ngoại trừ dùng thật tâm đổi lấy thật tâm ra, thật đúng là không có cách nào khác để ở lại, dù sao thì ông ta lại cũng không sợ chết, thậm chí bản thân mình cũng đã luyện thành hình nhân luôn rồi, ngay cả nô ấn cũng đều không thể thi triển được nữa.

Sau đó, Đạo sĩ Khúc lấy một ít thành phẩm thất bại do mình chế tác ra, đưa cho Tân Trạm để tìm nguyên nhân.

Tất nhiên cái này Tần Trạm không biết, nhưng Vô Tự Thiên Thư biết, Tần Trạm để cho đối phương hóa giải đạo cụ, sau đó Vô Tự Thiên Thư sẽ cho ra đáp án hoàn mỹ.

Thường xuyên qua lại, Đạo sĩ Khúc càng bội phục Tân Trạm hơn, một vài nghiên cứu không ra gì ở trong quá khứ, Tần Trạm xem xem các chỗ hóa giải là đã có thể vạch ra vấn đề, điều này cũng khiến cho ông ta vô cùng kích động, càng thêm sùng bái Tần Trạm hơn nữa.

Tân Trạm và Đạo sĩ Khúc trao đổi một phen, cũng phát hiện ra mình hoàn toàn là nhặt được báu vật rồi. Phải biết rằng với hình nhân, cũng không chỉ có một loại hình nhân loại nhỏ hình chiến đấu, còn có hình phòng ngự, hình tọa kỵ thậm chí là hình theo dõi, những thứ này Đạo sĩ Khúc đều đã có đọc lướt qua rôi.

Điều này cũng có nghĩa là, Tân Trạm đều có thể chuyển hóa thành bản vẽ hình nhân hoàn mỹ. Cuối cùng, lúc Đạo sĩ Khúc nhìn thấy Tân Trạm vung tay lên, hàng loạt hàng loạt các loại vật liệu luyện khí không cần tiền, dường như là độc nhất, các loại hào quang gần như là chơi mù con mắt, ông ta hoàn toàn chịu phục rồi.

Đạo sĩ Khúc lệ rơi đầy mặt, lại muốn quỹ với Tân Tram roi.

Những năm gần đây, bản thân mình vì một bộ vật liệu luyện khí mà mệt như chó vậy, bây giờ đến lượt cậu Tân Trạm này, đầy đủ các loại thì không nói, còn đa năng nữa chů.

Đãi ngộ này, cho dù bây giờ Tần Trạm có xua đuổi ông ta đi thì ông ta cũng sẽ không đi đâu Tân Trạm trực tiếp bỏ mặc mặc kệ Đạo sĩ Khúc lại đây, anh rời khỏi sân nhỏ.

Lần này quay về Tần môn, Tần Trạm sẽ không ở lại quá lâu, thời gian rất là quý giá.

Sự kiện thiên kiêu sắp mở rồi, trận đại chiến hết sức căng thẳng. Bất kể là bảy đại thánh khí kia, Trương Tuấn Nghĩa, thậm chí là nhà họ Đổng, nhà họ Phong, nhà họ Tào đều tạo áp lực quá lớn cho Tần Trạm.

Đến đúng lúc, đến Vạn Luyện Tông tiếp nhận lần truyền thừa tiếp theo.

Chỉ có điều trước khi đi, Tần Trạm còn có một việc cần phải xác định.

Ngọn núi phía sau Tân môn, bên ngoài một cái sân thanh tĩnh, Tân Trạm dừng cước bộ lại.

Phòng ốc ở nơi này thuộc về Trịnh Mặc.

Từ lúc Trịnh Mặc liên hợp với Phạn Thiên Hội đánh lén mình, sau khi bị mẹ để lại nô ấn khó phai thì Trịnh Mặc vẫn luôn bảo vệ Tân Trạm.

Cho đến lần trước đại chiến với Đổng Thiên Lâu, Trịnh Mặc bị cha mẹ Đống đánh bị thương, từ đó cho đến nay anh ta vẫn luôn bế quan.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK