Mục lục
Truyện Chiến Thần Vĩ Đại Nhất Tần Trạm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 215

Hai vị đại tông sư dùng cơ thể so đau với nhau, âm thanh giống như sắt thép va chạm không dứt bên tai, mỗi một âm thanh đều như sấm sét bừng tinh!

Dãy núi, cây cổi xung quanh đều chịu ảnh hưởng như gió bạo cuốn sạch! Càng có một số người bị âm thanh này phá vỡ màng tai, máu chảy như mưa!

Máu tươi của hai người đan vào nhau, vấy xuống.

Tất cả mọi người bị cảnh tượng này dọa sợ, đôi mắt bọn họ nhìn chằm chằm hai bóng người, sợ bỏ qua một chi tiết! “Cơ thể Tân Tra… Sao có thể mạnh tới mức ấy chứ?” “Hiện giờ Đổng Thiện Ngũ có thể so được với võ tông, vậy mà

Tân Trạm không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn ổn định đánh lai!” Bọn họ quên tiền đặt cược của mình, chỉ muốn xem trận chiến đặc sắc này! “Bum!”

Nắm tay của Tân Trạm lại đến, anh từ bỏ Súc Địa Thành Thốn, lấy cơ thể thuần phác nhất, đụng vào Đổng Thiện Ngũ. (Súc Địa Thành Thốn Thuật, là cảm ứng địa khí, từ đó vận chuyển địa khí.)

Ngực Đổng Thiện Ngũ đã máu tươi đầm đia, chật vật không chịu nổi, nhưng ông ta không lùi bước chút nào, mỗi một quyền đều dốc hết toàn lực.

Quá đẩm của Tân Trạm bị chẩn đắc nút xương cổ tay, da tay bị xé nát, còn gãy mấy cái xương sườn!

Khác với Đồng Thiện Ngũ chính là, Tân Trạm càng đánh càng hăng, khí kinh trên người thiêu đốt giống như hỏa diễm, tư thái ý chí chiến đấu sục sôi lại càng cuốn hút mọi người. “Oa!”

Sau khi Tân Trạm đánh một quyền ra, Đổng Thiện Ngũ phun ra một ngụm máu tươi.

Cơ thể ông ta lảo đảo một cái, gần như sắp té ngã xuống đất. Quần áo trên người Tân Trạm đã rách nát, cơ thể rắn chắc trần trui trong không khí, gương mặt kiên cường giống như thiên thần.

“Còn tiếp tục đánh nữa không?” Tân Trạm xé nát góc áo trên người: “Ông đã là nó mạnh hết đà rồi.” Đổng Thiện Ngũ lau máu ở khóe miệng, mà lúc ông ta nói chuyện, máu tươi chảy từ miệng ra. “Muốn chiến, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như thế!”

Đống Thiện Ngũ hừ lạnh một tiếng, ông ta đốt hết một chút sinh cơ cuối cùng của sinh mệnh, triền đấu với Tân Trạm.

Càng về sau, hai người gần như từ bỏ phòng thủ, mỗi một quyền, mỗi một cước đều đánh vào chỗ hiểm của đối phương “Bum!”

Một quả đấm mạnh mẽ của Tân Trạm đánh trúng ngực Đống

Thiện Ngũ, gần như chi trong chớp mắt, cơ thể ông ta liền bay ngược ra ngoài, trong ngực xuất hiện dấu hõm sâu to, sau lưng lại càng nhô lên.

Cơ thể ông ta trượt mấy chục mét trên đất, cuối cùng ngã mạnh lên trên mặt đất. “Sư phụ!” Sắc mặt hai tên đồ đệ của ông thay đổi, vội vàng chạy tới ôm lấy Đồng Thiện Ngũ.

Đổng Thiện Ngũ vùng vẫy đứng dậy, đã thất bại rồi.

“Vu!”

Bóng dáng Tân Trạm giống như tên lửa, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước người Đồng Thiện Ngũ.

Lúc này đã qua nửa tiếng, nội kinh và linh khí của Đồng Thiện Ngũ đã hao hết, cơ thể của ông ta lại càng tàn phá không chịu nổi, không có khả năng tiếp tục chiến đấu rồi. “Đổng Thiện Ngũ, ông đã thua.” Tân Trạm lạnh giọng nói. Đồng Thiện Ngũ nhếch miệng, gian nan cười nói: “Đúng là… Hậu sinh khả ủy… Tôi bại bởi cậu rồi…”

Những lời này vừa nói ra, mọi người rộ lên!

Vậy mà Đổng Thiện Ngũ nhận thua rồi! Ông ta thật sự thua một vãn bối! Còn thua vô cùng thê thảm!

Cho dù Tân Trạm gãy vài cái xương sườn, nhưng Đống Thiện Ngũ thì như người máu! “Rot cuộc là ai muốn giết toi.” Tân Trạm hít sâu một hơi, nhìn về phía Đồng Thiện Ngũ. “Là nhà họ Tô sao?” Tân Trạm hỏi.

Đồng Thiện Ngũ gian nan lắc đầu, nói: “Chuyện này không liên quan tới nhà họ Tô… Người muốn giết cậu chính là… Phụt!”

Ông ta còn chưa nói xong, một ngụm máu tươi phun ra, sau đó vậy mà trên người ông ta dấy lên ngọn lửa!

Ngọn lửa này rất mạnh, dấy từ bên trong ra ngoài!

Đầu Đồng Thiện Ngũ lại càng trong nháy mắt bị ngọn lửa bao bọc, thần thức của ông ta rung động, phát ra âm thanh như rang xào đậu!

Quá trình này vừa vặn giảng co nửa giây, Đồng Thiện Ngũ lập tức thành một thây khô.

Thần thức của ông ta bị xé bỏ, hoàn toàn chết đi.

Vẻ mặt Tân Trạm không khỏi thay đổi, vậy mà trên người Đồng Thiện Ngũ có ẩn ký! Chỉ cần Đổng Thiện Ngũ dám nói tên người kia ra, ấn ký này sẽ lập tức kích hoạt!

Thái độ cẩn thận của đối phương, khiến Tân Trạm càng thêm hoài nghi.

Nếu là nhà họ Tô, bọn họ có thể quang minh chính đại làm. Nhưng đối phương làm việc cẩn thận như vậy, khiến chuyện này trở nên càng khó bề phân biệt. “Sư phụ!” Hai đồ đệ của Đồng Thiện Ngũ ôm thi thể ông ta gào rống đau đớn. “Đồng Thiện Ngu… Đã chết!” Hiện trường vô cùng yên tĩnh, bọn họ có chút không dám tin tưởng kết quả này.

Tân Trạm chỉ hơn hai mươi tuổi, đã chém giết được đại tông sư đỉnh phong, vậy thành tựu tương lai của anh, rốt cuộc sẽ đạt tới hoàn cảnh khủng bố cỡ nào?

Không thể tưởng tượng! “Tân Trạm, anh trả mạng sư phụ tôi đây!” Lúc này, đồ đệ của Đồng Thiện Ngü giống như nổi điên xông về phía Tân Trạm.

Tần Trạm tát một cái, trực tiếp tát anh ta bay ra ngoài. “Mang sư phụ của anh về Tây Sơn hậu táng đi.” Tân Trạm nhìn anh ta rất lâu, lạnh lùng nói.

Sau đó Tần Trạm không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, đi nhanh ra ngoài.

Mục Nhược Thanh dần theo phóng viên của hiệp hội võ đạo vội vàng đi tới, cô ta cầm lấy micro không ngừng nói: “Anh Trạm, xin hỏi bây giờ anh có cảm nhận gì? Sao anh có thể vượt qua thất giai mà chiến?”

Tân Trạm khua tay nói: “Bây giờ tôi mệt chết đi được, tạm thời không tiếp nhận phóng vấn.”

Nhưng đảm phóng viên này chưa từ bỏ ý định, đi theo sau không rời. “Cô không thấy anh ấy đang bị trọng thương sao?” Tô Uyên cau mày nói: “Muốn phỏng vấn, đợi vết thương của Tân Trạm đỡ hơn xong, tất nhiên sẽ cho các cô cơ hội”

Sau đó Tân Trạm và Tô Uyên, đảm Hứa Bắc Xuyên chui vào trong xe, nhanh chóng rời đi. “Thế nào, anh không sao chứ?” Tô Uyên hỏi.

Tân Trạm lắc đầu, nói: “Anh chỉ bị thương ngoài da thôi, không đáng nhắc tới, nhưng mà anh nghĩ mãi không rõ, rốt cuộc là ai muốn giết anh? Còn luôn ẩn nấp trong bóng tối ra tay với anh?”

Vấn đề này, người nào cũng không trả lời được.

Thuở nhỏ Tân Trạm ở Đạm Thành, thậm chí chưa từng rời đi, sao có thể kết thù với người ta.

Ngoại trừ nhà họ Tô, hình như không có kẻ thù nào đáng nói.

Nghĩ không rõ làm, Tân Trạm không tiếp tục nghĩ tiếp nữa, Mà trận chiến này qua đi, tất cả diễn đàn võ đạo đều hoàn toàn kinh hãi rồi.

Tân Trạm chém giết Đồng Thiện Ngũ, gần như trở thành đầu đề chính, video clip của anh lại càng đứng đầu diễn đàn võ đạo!

Cùng lúc đó, nhà họ Tô cũng chiếm được tin tức. Bây giờ cho dù là Tiêu Dĩnh Thien, cũng không có biện pháp duy trì bình tĩnh rồi.

Vẻ mặt bà ta xanh mét, lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm. “Bà chủ, bà đừng lo lắng, Tân Trạm đau với đại tông su đinh phong đã cật lực như thế, nếu gặp phải võ tông, vậy sẽ phải chết không thể nghi ngờ” Quản gia ở bên cạnh nói.

Tiêu Dĩnh Thiến lạnh lùng liếc ông ta một cái, nói: “Nếu hiện giờ Tần Trạm cũng là đại tông su đỉnh phong, tôi sẽ không thèm nhìn cậu ta một cái. Nhưng hôm nay Tân Trạm chỉ mới là cảnh giới đại tông sư cấp hai.”

Vượt qua trọn vẹn thất giai trong cảnh giới đại tông sư, chuyện này mới chân chính khiến Tiêu Dĩnh Thiến lo lắng nhất. “Nếu để cậu ta có đủ thời gian trở thành Diệp Thiên Vọng kế tiếp, không nhất định không có khả năng.” Tiêu Dĩnh Thiến hít sâu một hơi.

Nếu thực sự đến lúc đó, người muốn bảo vệ Tân Trạm tuyệt đổi không ít, cho dù nhà họ Tô muốn giết anh, chỉ sợ cũng khó khăn. “Lấy hết video clip của cậu ta, mời hộ pháp của nhà họ Tô tới quan sát” Tiêu Dĩnh Thiển ra lệnh cho quản gia.

Vẻ mặt quản gia hơi đổi, nói: “Mời… Vị hộ pháp kia sao?” “Gọi mấy vị hộ pháp vào phòng hop.” Vẻ mặt Tiêu Dĩnh Thiến lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK