Chương 1259
Lão Hắc ngẩng đầu nhìn chằm chằm mũi kiếm kia, ngực có chút bồn chồn.
Thủ đoạn như vậy, thật sự là một chiêu giả sao?
“Ông đang làm gì vậy, vì sao không lùi!”
Ngay lúc ông ta còn đang hoài nghi, một tiếng hét tức giận của Lão gầy truyền vào thần thức.
“Không phải ông không cho tôi nhúc nhích hay sao?” Lão Hắc kinh sợ, khó có thể tin hỏi.
“Tôi nói khi nào.”
Lão Hắc nhất thời lấy làm kinh hãi.
Nếu như điều đó không phải Quỷ Lửa đại nhân nói, vậy thì tiếng nói trong thần thức hồi nấy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Ngu xuẩn, ông trúng ảo thuật rồi, mau lui lại, kiếm này đỡ không được đầu”
Lão Hắc quá sợ hãi, lão trong nháy mắt hiểu rõ ra.
Nhưng ông lão không nghĩ ra, vì sao Tân Trạm biết mình đang liên lạc với Quỷ Lửa, nghe đối phương sai bảo.
Hơn nữa lúc này muốn lùi, cũng đã quá muộn.
Ông lão nhìn kiếm quang từ trên trời giáng xuống, con ngươi càng lúc càng lớn.
“Ap Lão Hắc rống giận, miễn cưỡng trốn thoát nguyên khí hình dây thừng, nhưng lại không thể né tránh mũi nhọn của thanh kiếm.
Ở phía không xa, Lãnh Uyên Thư và bốn tay sai của Cực Hỏa Tông đều bị ánh sáng của thanh kiếm này hút vào, một lúc sau mọi người đều lùi lại và quên mất việc chiến đấu.
Và trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Ánh sáng chói lóa phát ra từ thanh kiếm kia cứ thế chém vào người của Lão Hắc.
Lão Hắc hét lớn lên, cả người tỏa ra một luồng không khí màu đen tối mịt mù với ý định cản trở tầm nhìn.
Nhưng khi Tân Trạm hấp thụ hết toàn bộ linh khí vào trong, cộng thêm tiên khí của Túy Tinh Chỉ Lực thì khiến luồng không khí miễn cưỡng kia vỡ toang như thể miếng ngọc yếu đuối vậy.
Ánh sáng phát ra từ thanh kiếm chém thảng về phái Lão Hắc.
Cuối cùng, một tiếng nổ lớn vang lên.
Thanh kiếm chém xuống khiến Lão Hắc lún sâu vào trong nền đất.
Cả khu vực xung quanh trở nên rung lắc dữ dội, nền đất không ngừng sụp đổ và có rất nhiều mạch nước ngầm phun lên, kèm theo đó còn xuất hiện nhiều vết nứt.
Trong rừng sâu, những ngọn núi biến thành cái hố lớn bỗng chốc lún sâu hơn ngàn mét.
Khói bụi bốc lên ngút trời khiến cả khu vực đều bị bao phủ bởi lớp bụi dày đặc.
Sâu thảm dưới mặt đất thì Lão Hắc đang gào thét thảm thiết, khoảnh khắc cuối cùng khi ánh sáng của thanh kiếm biến mất, lão ta đã biến thành một đống tro tàn.
Thứ còn lại chỉ là một ngọn lửa màu đen, chỗ lão ta vốn dĩ đang đứng cũng bốc cháy ngùn ngụt.
Tân Trạm bước lên nắm lấy ngọn lửa trong lòng bàn tay, anh mặc kệ sự đau đớn từ ngọn lửa đen phản kháng mang đến mà đã dùng tiên khí để phong ấn và quăng nó vào trong không gian chứa vật.
“Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi!”
Sau khi thu thập được ngọn lửa đen, Tân Trạm nhíu mày khi thấy Lãnh Uyên Thư đứng đó ngơ ngác nên một tay nắm lấy cô ta và bay lên bầu trời.