Mục lục
Truyện Chiến Thần Vĩ Đại Nhất Tần Trạm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 550

Tâm pháp tu đạo chân chính? Nghe câu nói như thế, mọi người không khỏi có chút không rõ.

Cái gì gọi là tâm pháp tu đạo chân chính?

Tần Trạm không hề giải thích, anh nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Các vị, hiện tại tôi sẽ truyền thụ khẩu quyết của tâm pháp tu đạo cho mọi người.” Vừa dứt lời, thanh âm của Tần Trạm đột nhiên xuất hiện ở trong chính đầu họ.

Sau đó, từng lời khẩu quyết của tâm pháp quanh quẩn ở trong đầu bọn họ. Tần Trạm cũng không cho rằng mình kém hơn so với tám gia tộc lớn. Bọn họ có, Tần Trạm cũng có, truyền thừa mà bố anh lưu lại cũng không kém cỏi so với bất kỳ gia tộc gì.

Bọn họ có được một đám con cháu tu đạo, Tần Trạm cũng có thể tự mình chế tạo ra một đám.

Huống chi, Tần Trạm còn có một ưu thế. Đó chính là thân thể huyết mạch Kim Huyền kết hợp với Nước Bàn.

Điều này đối với Tần Trạm mà nói, có thể nói là sự phối hợp mà trời đất tạo nên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Tần Trạm tốn suốt cả một ngày trời, truyền tâm pháp tu hành cho hai mươi người này.

Sau đó, Tần Trạm nhìn mọi người nói: “Từ giờ trở đi, các vị hãy lưu tại Nước Bàn tu hành. Tôi yêu cầu các vị ở trong vòng ba tháng, bước vào cảnh giới Võ Tông.”

“Ba tháng?”

Mọi người phía dưới đều không khỏi há to miệng. Tuy nói rằng bọn họ chỉ cách cảnh giới Võ Tông có một bước thôi, nhưng một bước này rất có khả năng sẽ ngừng tận mấy chục năm! Mà hiện tại Tần Trạm lại bắt bọn họ ba tháng trong vòng phải bước vào Võ Tông? Điều này quả thật là chuyện không tưởng!

“Ba tháng sau, người thất bại sẽ bị trục xuất khỏi đội ngũ. Câu nói kế tiếp của Tần Trạm càng làm cho mọi người chấn động.

Có người muốn khuyên nhủ cái gì, nhưng bị Tần Trạm phất tay ngắt lời.

Linh khí nơi này dày ngoài tưởng tượng, mà bọn họ chỉ cách Võ Tông có một bước, hơn nữa về sau còn có Tần Trạm giảng đạo mỗi ngày, thời gian ba tháng cũng không coi là hà khắc.

Những ngày kế tiếp, mỗi ngày Tần Trạm đều sẽ triệu tập mọi người, truyền thụ cho bọn họ kinh nghiệm tu đạo của mình. Dùng nó làm kinh nghiệm để tránh cho bọn họ đi sai đường.

Trừ bỏ thời gian giảng đạo mỗi ngày, thời gian còn lại Tần Trạm cũng đang bế quan tu hành.

Mà bên kia, Nhà họ Phong. Thương Trụ đang hết sức cung kính ngồi trước nặt một ông già.

Ông già này chính là gia chủ của Nhà họ Phong! Đồng thời, ông ta cũng là một vị Đại Võ Tông đỉnh cấp, chỉ cách cảnh giới Hoá Cảnh có một bước thôi.

“Thưa ông Phong, đây là khốn cảnh mà Hiệp Hội Võ Giả ở kinh đô gặp phải hiện giờ.” Thương Trụ thêm mắm dặm muối kể lại những việc đã xảy ra.

Sau khi ông chủ Phong nghe xong, ông lạnh nhạt nói: “Ông nói cái người tên Tần Trạm này là con cháu của nữ ma đầu kia?”

“Đúng vậy!” Thương Trụ vội vàng gật đầu nói: “Người này nếu mà trưởng thành lên, hậu quả thật là không dám tưởng tượng!”

Ông chủ Phong dửng dưng nói: “Thân thể vàng kim, cho dù có đưa mắt khắp Tu Tiên giới, cũng thật là hiếm có.”

“Ông chủ Phong, chúng tôi từng muốn mượn sức gã. Nhưng thực đáng tiếc, người này tính tình cao ngạo, không thể thuần phục được.” Thương Trụ thở dài nói: “Ngay cả Tam hội trưởng cũng bị gã đó thoả mạ.”

Ông chủ Phong yên lặng hồi lâu. Sau đó, ông phất tay nói: “Gọi Phong Mặc tới.”

“Dạ vâng.” Một tỳ nữ bên cạnh ông chủ Phong hơi khom người.

Sau đó liền thấy một người thanh niên mặc áo trắng, phong độ nhẹ nhàng từ nơi không xa đó đi đến.

“Bái kiến gia chủ.” Phong Mặc hơi hơi khom người nói.

Ông chủ Phong phất tay nói: “Để Phong Mặc đi cùng với ông”

“Bái kiến cậu Phong.” Thương Trụ vội vàng khom người nói.

Phong Mặc nhìn gã một cái, không nói gì.

Phong Mặc này là người duy nhất rời đi khoảng không gian nhỏ này, hơn nữa anh đã từng nghe qua câu chuyện về Trần Thành, và còn rất là kính nể.

“Ông chủ Phong, ngài hãy đi tìm người khác đi.” Bởi vậy Phong Mặc trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.

“Vì sao?” Ông chủ Phong dường như khó hiểu.

Phong Mặc dửng dưng đáp: “Theo con được biết, Tần Trạm cũng không phải ác đồ gì hết. Hơn nữa, con còn cảm thấy anh ta rất chính trực”

“Chính trực? Cậu Phong, vậy thì cậu có thể đã lầm to rồi. Gã ta đang tu hành tà thuật đấy!” Thương Trụ vội vàng nói.

Đôi mày của Phong Mặc nhíu lại, cười lạnh nói: “Tà thuật? Lời nói bịp bợm của nhà ông lừa gạt thế nhân thì thôi, chẳng lẽ hiện tại còn muốn gạt tôi cơ à?”

Sắc mặt Thương Trụ biến đổi, gã xấu hổ nói: “Cậu Phong, ngài…ngài đây là có ý gì?” “Theo tôi được biết, Tần Trạm cũng không ăn hiếp kẻ yếu. Người anh ta giết đều là loại người quyền quý.” Phong Mặc hừ nhẹ nói: “Còn tội danh mà bọn Hiệp Hội Võ Đạo Thủ Đô các người đổ cho anh ta, tôi cũng rõ ràng, ông cũng đừng phí lời nữa!”

Mặt già của Thương Trụ tức khắc đỏ lên, ông ta vốn không nghĩ tới Phong Mặc chẳng những không đáp ứng, còn quở trách ông ta một hồi.

“Gia chủ, về việc giết Tần Trạm, ngài hãy tìm người khác đi.” Sau khi Phong Mặc bỏ xuống những lời này, quay đầu liền đi.

Đối với thái độ của Phong Mặc, ông chủ Phong dường như cũng không tức giận, ngược lại còn có vẻ vui mừng.

“Quản lý Thương Trụ, ông cũng thấy rồi đấy, người Nhà họ Phong tôi trời sinh đã biết phân biệt phải trái. Tôi cũng hết cách.” Thái độ của ông chủ Phong đột nhiên quay ngoắt: “Nếu không ông hãy đi hỏi các thế gia khác đi.”

“Ông chủ Phong, tôi…”

“Tiễn khách.”

Thương Trụ còn muốn nói gì, lại bị Nhà họ Phong chủ phất tay ngắt.

Thương Trụ không còn cách nào, đành phải chật vật rời đi Nhà họ Phong.

Sau đó, Thương Trụ lại đi tới một thế gia khác: Tào gia.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Trong nháy mắt, Tần Trạm ở Nước Bàn đã suốt một tháng.

Trong suốt một tháng này, Tần Trạm ở dưới cổ thụ bẩm sinh, một bên ngộ đạo, một bên tu hành.

Trong thời gian một tháng, Trần Trạm thành công bước vào cảnh giới Đại Võ Tông nhị phẩm. Nhưng sau khi bước vào Đại Võ Tông nhị phẩm, thực lực của Tần Trạm tức khắc dừng lại trì trệ không tiến tới, vô pháp tinh tiến nửa bước. Cho dù ở dưới cổ thụ bẩm sinh cũng không có tác dụng.

Tần Trạm kết thúc bế quan, anh nhíu mày nói: “Mạnh mẽ bế quan, thực lực tinh tiến đã đến cực hạn. Dù có tiếp tục bế quan tiếp, cũng sợ là không chiếm được bất luận bổ ích gì.”

Lần đột phá lúc trước là khi đối mặt với sinh tử. Lúc này có thể đột phá một bậc, Tần Trạm đã cảm thấy rất là thỏa mãn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Trạm quyết định tạm thời rời đi Nước Bàn. Anh tổn thời gian hai tháng, dùng tinh huyết của mình luyện ra hết một viên đạn dược này đến viên đan dược khác.

Chỉ cần là đệ tử ăn đan dược ở Tần Môn, đều sẽ bị Tần Trạm đưa tới Nước Bàn cho tu hành tu hành.

Động tác như thế, tất nhiên khiến cho Hiệp Hội Võ Đạo Kinh Đô chú ý.

Sau khi trở về từ tám gia tộc lớn, Thương Trụ vẫn luôn đang chờ đợi người họ Tào ra mặt. Nhưng mà chớp.

mắt đã qua đi hai tháng, người họ Tào nhưng vẫn chưa từng xuất hiện.

“Tên Tần Trạm này, nó rốt cuộc muốn làm gì” Thương Trụ lạnh mặt nói.

“Theo tôi được biết, tuy rằng Nước Bàn kia linh khí rất dày, nhưng tốc độ tu hành thì lại rất chậm, thậm chí sẽ bị áp chế ở một cấp bậc không thể tinh tiến được.” Lý sự Hữu nhíu mày nói: đích Tần Trạm làm như vậy, chẳng phải là hoàn toàn ngược lại?”

“Không đúng.” Lúc này, sắc mặt lý sự Hữu biến đổi.

“Thân thể vàng kim này được coi là có thể khắc chế tất cả vật âm tà. Có lẽ Tần Trạm tìm được cơ duyên gì đó ở Nước Bàn!”

Nghe được lời này, sắc mặt TRỢ Trụ hơi đổi.

Ông ta yên lặng thật lâu, sau đó híp mắt nói: “Tôi muốn phái người lẻn vào Tần Môn, giám thị mỗi cử động của Tần Trạm”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK