Hít sâu một hơi, Chu Thanh bảo trì tâm tính nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
"Cha, nếu như người biết mình đang ngồi tù, thì sao lại không lo lắng chút nào như thế, người không sợ sẽ không ra ngoài được sao?"
Chu Hoài Sơn lập tức khinh miệt liếc Chu Thanh một cái.
"Không ra ngoài được?" Nói rồi, Chu Hoài Sơn xua tay, một mặt chắc chắn, đè giọng, nói từng chữ: "Không có khả năng!"
Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn nâng cằm lên, bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Nếu như Học Chính đại nhân không đến, ta có thể không ra ngoài được, nhưng mà, Học Chính đại nhân nếu đã tới, ta nhất định sẽ được thả ra."
"Vì cái gì?"
"Con có biết thế nào gọi là Học Chính không? Đó là quan chủ quản phần khoa khảo của các tỉnh, những người này, cũng đều là học bá từ Hàn Lâm Viện đi ra!"
Điểm này, Chu Thanh đã nghe Từ Phong nói, chỉ hơi gật đầu một cái.
Chu Hoài Sơn tiếp tục nói: "Những tên học bá này, trước kia lúc đọc sách, cũng đứng hàng đầu, trong lòng rất có cảm giác ưu việt, hơn nữa tiến vào Hàn Lâm Viện còn có thể đào tạo chuyên sâu lên làm Học Chính, thì đều có phe phái làm chỗ dựa, căn bản xem thường hạng người giống như Chu Viễn!"
Chu Thanh sờ cằm một cái.
Nàng quả nhiên là đoán đúng.
Trước khi xuyên qua, Chu Hoài Sơn chính là Hầu gia.
Mặc dù ăn chơi là lượt, nhưng chưa ăn qua thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy a, một người tràng diện gì cũng đều từng nhìn thấy như hắn, chắc chắn có cái nhìn cùng thái độ độc đáo đối với vụ án này.
Huống chi, kể từ sau khi vị Học Chính kia đến, biểu hiện của Chu Hoài Sơn liền phá lệ không phù hợp với sự trung thực của nhân vật thiết lập a.
Chuyện khác thường tất có điểm kì quái.
"Cho nên?"
"Cho nên Học Chính này nếu như cùng một hạng với Chu Viễn tới đây để hại ta, vậy mục tiêu của hắn, chắc chắn không phải ta, ta chỉ là một cái bàn đạp giúp hắn đạt được mục tiêu mà thôi!"
Bị xem như bàn đạp, nhưng vẻ mặt của Chu Hoài Sơn lại rất kiêu ngạo.
"Nếu ta đoán không lầm, mục tiêu chân chính của hắn, là Hồ Vi Nhạc, hoặc chính là người phục dùng Hồ Vi Nhạc kia.
Hẳn là Hồ Vi Nhạc ngăn cản con đường của hắn, hắn muốn lợi dụng ta xong rồi đến lượt Hồ Vi Nhạc.
Chỉ cần Hồ Vi Nhạc không bị hắn kéo xuống nước, thì ta sẽ không có chuyện gì.
Nếu như Hồ Vi Nhạc bị kéo xuống nước, vậy thì người đứng sau lưng Hồ Vi Nhạc nhất định sẽ cứu ông ấy rồi thuận tiện cứu ta luôn.
Đương nhiên, nếu như là ta oan uổng Học Chính đại nhân, kỳ thực hắn là người tốt, vậy hắn sẽ trả lại sự trong sạch cho ta."
Chu Thanh..
Xì! Cha nghĩ tốt thật đấy!
"Vậy ta nên làm sao bây giờ?"
Chu Hoài Sơn lại trợn trắng mắt, đáp: "Cái gì mà làm sao bây giờ, đương nhiên là mua gà nướng tiêu cay đưa vào cho ta a, mặt khác, thịt dê bánh bao cùng cá tiêu cay tam thẩm con làm cũng đưa tới một ít, chuẩn bị một ngày ba bữa cơm thật tốt cho ta."
Chu Thanh..
"Ta cũng không cần đi điều tra cái gì sao?"
"Điều tra cái rắm! Nếu con đi điều tra, không chừng vừa hay rơi xuống cái bẫy của bọn họ.
Bọn họ bắt ta chính là vì câu con cá Hồ Vi Nhạc này.
Đã bị xem như mồi câu, thì chỉ cần chúng ta bất động, đến lúc đó lo lắng suông chính là bọn họ!"
"Vậy vạn nhất cha đoán sai thì sao? Vạn nhất người ta chính là đơn thuần muốn thay Chu Viễn thu thập cha thì sao?"
Chu Hoài Sơn liền cười thần bí, nhìn trái ngó phải, thân thể nhích lại gần Chu Thanh, đáp: "Nếu ta đoán sai, thì tội danh của ta cũng không phải là tử tội, nhiều nhất là ở trong lao thêm mấy ngày, nhưng mà, danh tiếng xấu liền không thể khoa khảo."
Không thể khoa khảo, cũng không cần đi học.
Đây cũng không phải là ta không chịu học đâu đấy nhé.
Mà là ta không thể học a!
Chu Thanh suýt chút nữa bị lời này của Chu Hoài Sơn chọc cho bùng nổ tại chỗ.
Có phải đây mới là trọng điểm của người không hả! Vì không muốn đọc sách, mà cam nguyện ngồi tù? Đầu óc của người cũng quá gập ghềnh rồi.
Từ trong lao đi ra, đầu óc Chu Thanh vẫn còn có chút choáng váng.
Chu Hoài Sơn phân tích đạo lý rõ ràng, nàng rốt cuộc là nên nghe Chu Hoài Sơn hay là vẫn nên cố gắng đi thăm dò một chút chân tướng nhỉ?
Cất tâm tư, Chu Thanh nhấc chân đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa nhà lao, đã thấy Từ Phong cách đó không xa đi tới.
"Như thế nào, Chu cô nương, Hoài Sơn huynh thế đã nói gì?"
Những lời kia của Chu Hoài Sơn, Chu Thanh đương nhiên không dám nói cho người khác biết.
Nhân vật thiết lập của cha nàng sẽ sụp đổ.
Phiền muộn nghiêm mặt lắc đầu, đáp: "Cũng không nói cái gì, chỉ khẳng định bản thân trong sạch, bên ngài thì sao?"
Từ Phong thở dài lắc đầu, nói: "Ta không gặp được Huyện lệnh đại nhân, thôi, Chu cô nương về trước, ta chờ một lát xem sao, có tin tức gì ta sẽ lập tức đi nói cho các ngươi biết."
"Đa tạ Từ chưởng quỹ!" Chu Thanh thành tâm thực lòng cảm tạ.
Từ Phong thực sự là quý nhân của bọn họ.
Trước đây cha nàng chép sách, chính là do Từ Phong cho cơ hội, về sau cha nàng tham khảo cũng là Từ Phong cho danh ngạch khảo thí.
Cùng Triệu Đại Thành lên lôi đài, Từ Phong còn kiếm lời cho cha con nàng bảy trăm lượng bạc.
Bây giờ cha nàng bị bắt, người ta lại cùng bận trước bận sau..
Người tốt a!
Yên lặng niệm một câu người tốt một đời người bình an, Chu Thanh quay đầu về nhà.
Lúc nàng về đến nhà, Chu Bình đang đứng ở cửa chờ đợi, vừa nhìn thấy nàng, liền bạch bạch bạch chạy lên phía trước.
"Đại tỷ, Lý Nhất nói, Trung Thúc đi nhập hàng, hắn đi tìm Trung Thúc rồi."
Chu Thanh ừ một tiếng.
Đang khi nói chuyện, Triệu thị đi ra, đỏ mắt nói: "Thanh nha đầu, nhị ca ở đó thế nào rồi?"
"Cha ta nói muốn ăn cá hầm tiêu cay người làm, bảo người nấu cho ông ấy một chút."
Triệu thị..
lau nước mắt, một mặt mơ hồ nhìn về phía Chu Thanh: "Hả?"
Chu Thanh cười khổ nói: "Ông ấy còn muốn ăn gà nướng tiêu cay."
Triệu thị..
A? Nếu nàng nhớ không lầm, thì nhị ca không phải là bị bắt vào nhà lao sao?
Chu Thanh kéo tay Triệu thị đi vào nhà, lựa lời nói cho Triệu thị nghe những gì Chu Hoài Sơn nói.
"Ta cảm thấy cha ta nói có đạo lý, tam thẩm cũng đừng quá lo lắng, người cứ làm cho ông ấy chút đồ ăn, ta thừa dịp trời còn sáng xem có thể đi nghe ngóng chút tình hình của mấy học sinh kia không."
Nghe Chu Thanh nói xong, Triệu thị vẫn có chút mơ màng không phân rõ đông tây nam bắc, ngơ ngẩn gật đầu một cái, đáp: "Được, vậy ta đây liền đi làm."
Chu Bình nói: "Đại tỷ, ta cùng tỷ đi tìm mấy học sinh kia, huyện thành lớn như vậy, vạn nhất có người xấu thì sao."
"Không cần, đệ ở nhà chờ đi."
Chu Thanh sờ sờ đầu Chu Bình, cười nói: "Trị an ở đây rất tốt, lấy đâu ra người xấu chứ."
"Chỉ cần tâm thành, chắc là có thể gặp phải đấy." Chu Bình mở to đôi mắt đen nhánh nói.
Chu Thanh..
Chu Dao đưa tay vỗ bốp một cái lên đầu Chu Bình: "Nói bậy bạ gì đó!"
Một tay xách cổ Chu Bình sang một bên, Chu Dao nhìn Chu Thanh nói: "Đại tỷ đừng để ý đến hắn, đại tỷ muốn đi điều tra mấy học sinh kia sao, ta bồi đại tỷ đi."
"Tỷ cũng không biết võ công, ta đi còn có thể bảo hộ đại tỷ." Chu Bình ủy khuất ba ba giải thích.
"Không cần, ta mang theo Lý Nhị đi, nhiều người ngược lại không tiện."
Dừng một chút, Chu Thanh đang muốn đi ra ngoài, chợt nghĩ tới một chuyện, lại nói: "Các ngươi lát nữa bồi tam thẩm đưa cơm cho cha ta, nhớ kỹ phải mang cho ông ấy hai quyển sách, nói cho ông ấy biết ngày mai ta sẽ vào nhà lao kiểm tra, nếu ông ấy không thuộc, thì ăn bữa trước liền không có bữa sau."
Chu Dao..
Chu Bình..
Đại tỷ, tỷ thật hung ác! Nhị bá đều đã như vậy, tỷ vẫn còn lấy chuyện ăn cơm đến bức ông ấy đọc sách.
Chu Thanh..
Các ngươi cho là ta nguyện ý sao! Khó khăn lắm mới chịu khó đọc sách chăm chỉ, đừng có vì ngồi nhà lao mà quên hết những sách đã đọc trước đó! Thực sự là phiền lòng a!
Thở dài một hơi, Chu Thanh quay đầu đi ra ngoài.
Đổi một bộ nam trang, mang theo Lý Nhị thẳng đến Vương gia thôn cách huyện thành gần nhất.
Gió lạnh sắc như dao, thổi vào mặt vô cùng đau rát, nhưng nàng không có thời gian, cũng không có tâm tư cảm thụ hàn phong vô tình này a..
Danh Sách Chương: