Nhìn chằm chằm Chu Thanh, Trữ vương cắn răng hỏi: "Ngươi dám uy hiếp bản vương?"
Không đợi Chu Thanh mở miệng, Thẩm Lệ đã cười lạnh nói: "Uy hiếp? Nếu đã nói là uy hiếp, vậy thì phải là 50 vạn lượng, bạc thật."
"Ngươi.." Trữ vương mặt mũi xanh mét.
Thẩm Lệ phong khinh vân đạm nói: "Con của ngài bắt cóc vị hôn thê của ta từ phủ Tuyên đến kinh thành, chỉ muốn ngài xuất ra 50 vạn lượng bạc trắng đã là có lòng tốt, vị hôn thê ta còn đang bị kinh hãi đấy!"
Chu Thanh..
sao nghe thấy lời này, lại khó chịu thế nhỉ.
Thẩm Lệ nói xong, hơi dừng lại, rồi mới nói tiếp: "Trấn Sóc Quân dính líu đến việc đầu cơ trục lợi quân nhu, mà Thế tử Ninh Vương Phủ hết lần này tới lần khác lại xuất hiện ở Bình Châu chứ không phải kinh thành, sau đó không lâu lại còn bắt cóc vị hôn thê của thống lĩnh ảnh vệ đang điều tra án này.."
Cố tình kéo dài giọng, Thẩm Lệ cười nói: "Trữ vương điện hạ, ngài nói xem, sâu chuỗi sự việc này với nhau, thì sẽ tạo nên kết quả gì?"
Chu Thanh..
Ôi trời! Nếu nói uy hiếp, thì đây mới là uy hiếp khủng khiếp nhất này!
Gương mặt của Trữ vương lập tức tái đi bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Cơ mặt ông ta giật mạnh liên hồi, cắn răng nghiến lợi nhìn Thẩm Lệ, cuối cùng siết chặt nắm đấm, nói: "50 vạn lượng bạc trắng, Thẩm đại nhân cũng không sợ không mang đi được sao?"
"Không nhọc điện hạ hao tâm tổn trí, ảnh vệ có rất nhiều nhân tài."
Trữ vương bị Thẩm Lệ chặn họng, quay đầu phân phó hạ nhân: "Đi chuẩn bị."
Tùy tùng bên người ông ta tuân lệnh, lập tức thi hành.
50 vạn lượng bạc được xếp gọn gàng trong từng rương, rất nhanh đã được đặt chỉnh tề trong viện.
Nhìn lướt qua mấy cái rương bạc, Thẩm Lệ ôn nhu nói với Chu Thanh: "Tốt rồi, có thể thả người."
Chu Thanh lườm Ninh Vương một cái, thấp giọng thì thầm: "Vạn nhất ta thả người, ông ta lại đổi ý muốn giết chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, sẽ không."
Lời này của Thẩm Lệ rõ ràng là phủ nhận, nhưng Chu Thanh lại cảm thấy, hắn đang bóng gió là: Không dám!
Thẩm Lệ nói thả, Chu Thanh liền trơn tru thả người.
Sợi dây trong tay nàng vừa được nới lỏng, thân thể Ninh Vương Phi lập tức mềm nhũn mà gục xuống.
Ninh Vương vội bước lên phía trước, ôm lấy bà ta.
Chu Thanh cùng Thẩm Lệ quay người rời đi, Trữ vương nhìn theo bóng lưng Chu Thanh, tim lặng chốc lát rồi chợt mở miệng.
"Những lời ngươi nói trước đó, thật sự là thế tử nói cho ngươi biết sao?"
Chu Thanh cũng không quay đầu lại, đáp: "Ngài đoán thử xem!"
Trữ vương..
Nếu như quả thật là thế tử nói cho Chu Thanh biết, vậy có nghĩa là thế tử đã biết chân tướng cái chết của Trầm Minh Nguyệt.
Cái này..
Về sau cha con bọn họ phải đối mặt như thế nào!
Bất an cùng phẫn nộ trong lòng hóa thành nụ cười lạnh dữ tợn trên mặt, Trữ vương nói: "Chẳng qua là dung mạo của ngươi có chút giống Trầm Minh Nguyệt mà thôi, có thể trở thành vị hôn thê của Thẩm Lệ, cũng là vì Trầm Minh Nguyệt thành toàn cho ngươi."
Thẩm Lệ lập tức dừng bước chân, quay đầu nhìn Trữ vương.
Trong ánh mắt sắc bén bừng bừng sát khí.
Trữ vương khiêu khích nhìn lại.
Đã trở mặt thành dạng này, làm sao có thể không chôn xuống giữa các ngươi một cây gai chứ!
Chu Thanh kéo Thẩm Lệ, mắt cười cong cong nhìn Trữ vương nói: "Nói vậy thì ta phải cảm tạ Trầm Minh Nguyệt rồi, chờ chúng ta đại hôn, điện hạ nhớ phải mang theo con trai tới uống rượu thay Trầm Minh Nguyệt đấy."
Nói xong, liền lôi Thẩm Lệ đi.
Thẩm Lệ gắt gao nhìn Ninh Vương, sau đó theo Chu Thanh rời đi.
Vừa ra khỏi vương phủ, thân thể Chu Thanh lập tức lảo đảo, ngã về phía Thẩm Lệ, nói: "Không được rồi, ta quá kinh hãi, hai chân nhũn ra không đi được nữa, phải ôm mới được."
Thẩm Lệ hơi sửng sốt một chút, gương mặt lạnh như băng sương lúc này mới chuyển sang vẻ ôn nhu như nước.
Cưng chiều nhìn xem Chu Thanh, ấm ách nói: "Nàng phải nghĩ cho kĩ, đây là kinh thành, người người đều nhận ra ta, ta ở ngay trước mặt mọi người mà ôm nàng, thì nàng nhất định phải gả cho ta đấy."
Chu Thanh trợn trắng mắt, nói: "Phong kiến mê tín, ai nói huynh ôm ta trước mặt mọi người thì ta nhất định phải gả cho huynh chứ?"
Thẩm Lệ cắn răng, ôm lấy Chu Thanh lên, nói: "Nàng còn muốn gả cho người khác?"
Chu Thanh ôm lấy cổ Thẩm Lệ, thích ý đung đưa hai chân, nói: "Là ai coi ta làm thế thân của Trầm Minh Nguyệt?"
Cánh tay Thẩm Lệ ôm Chu Thanh lập tức cứng đờ, hắn nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Nàng không phải là thế thân cho bất luận người nào, nàng chính là nàng."
Chu Thanh cười tủm tỉm nói: "Ta có thể tin huynh không?"
Thẩm Lệ khẳng định chắc chắn: "Đương nhiên, ta có thể thề với trời."
Chu Thanh lắc đầu, đáp: "Cái này thì không cần, dù sao huynh có thề thì ông trời cũng không nghe thấy, huynh nói cho ta nghe về Trầm Minh Nguyệt là được."
Người đã chết này, chính là cửa ải cuối cùng mà nàng phải đối mặt.
Ai bảo dáng vẻ của các nàng giống như chứ.
Nghe chính miệng Thẩm Lệ nói, dù sao cũng tốt hơn là nghe người khác nói a.
"Bây giờ liền muốn nghe?"
"Ừm."
"Trầm Minh Nguyệt là đích nữ của Khanh gia Đại Lý Tự, là thanh mai trúc mã của Thế tử Ninh Vương Phủ.
Ban đầu, khi hai nhà đính hôn, Trữ vương kiệt lực phản đối, nhưng vì Thế tử quá kiên trì nên ông ta cũng đành chịu.
Đáng tiếc đính hôn không lâu, Thế tử trên đường gặp chuyện, vì cứu thế tử, Trầm Minh Nguyệt xả thân cản đao, kết quả liền mất mạng.
Nàng vừa chết, liền trở thành tổn thương vĩnh viễn trong lòng thế tử."
Chu Thanh..
Phì! Trình độ kể chuyện xưa của huynh thực sự là quá tệ a! Đây là đang kể chuyện xưa hay là đang giảng bài đấy hả!
"Người ám sát Thế tử Ninh Vương Phủ là ai?"
"Vụ án này ảnh vệ không được tham gia, toàn bộ điều tra đều trực tiếp chuyển giao từ Kinh Triệu Duẫn cùng Hình bộ sang cho Đại Lý Tự, nghe nói là một người trung thành với Huy Vương."
"Huy vương?"
"Một thân vương khác của hoàng thất, bây giờ người cũng không ở kinh thành."
Liên quan đến những người này, Chu Thanh cũng không quá hiểu rõ, ôm lấy cổ Thẩm Lệ, Chu Thanh cười tủm tỉm nói: "Vụ án này, ta cũng biết được một chút nội tình đấy, Thẩm thống lĩnh có muốn biết hay không?"
Thẩm Lệ cười hỏi: "Nội tình gì?"
Chu Thanh liền nói: "Đây là tin tức ta liều chết mới có được, rất đắt a."
Nếu không phải là đang ôm Chu Thanh, Thẩm Lệ rất muốn bóp mặt nàng một chút.
"50 vạn lượng kia, đều là của nàng, đã đủ chưa?"
Chu Thanh lập tức nói: "Lần ám sát kia, có thể chính Trữ vương là người đứng sau màn thao túng, mục đích của ông ta là gì thì khó mà nói, chỉ là kế hoạch xuất hiện biến cố, mới dẫn đến một màn như vậy."
Thẩm Lệ nhíu mày, hỏi: "Làm sao nàng biết?"
Chu Thanh nâng cằm, đáp: "Từ trong lời nói của Trữ vương mà đoán ra thôi."
Thẩm Lệ..
Ánh mắt hắn thâm thúy nhìn Chu Thanh, cánh tay ôm lấy Chu Thanh cũng bất giác siết lại thật chặt.
Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đột nhiên phải chịu kiếp nạn, bị người bắt cóc từ phủ thành một đường đưa đến kinh đô..
Đoạn đường này, không biết đã phải trải qua hoảng sợ thế nào.
Vừa nghĩ tới Chu Thanh phải chịu kinh hoảng, hắn lại không thể kịp thời cứu nàng ra, trong lòng Thẩm Lệ đau đớn như bị kim đâm.
Dù cho bây giờ hắn đã ôm được nàng vào trong ngực, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, cắn rứt như cũ.
"Lần này, đã để nàng phải ủy khuất, ta bảo đảm, đây là lần duy nhất."
Chu Thanh áp hai tay lên má Thẩm Lệ.
Gương mặt Thẩm Lệ khẽ nhúc nhích, cọ cọ vào tay nàng, mấy ngày không được nghỉ ngơi đã khiến hắn vô cùng tiều tụy, râu ria xồm xoàm cọ vào lòng bàn tay nàng ran rát.
Đáy mắt hắn vằn vện tia máu, thậm chí khóe miệng còn nổi lên cả mụn nước nhỏ.
Chu Thanh đưa tay chọc chọc cái mụn nước kia, hỏi: "Huynh vội như vậy sao?"
"Nàng nói xem?"
Chu Thanh cười tủm tỉm nói: "Phải."
Thẩm Lệ..
"Huynh ôm ta đi đâu?"
"Đến nhà ta."
Chu Thanh lập tức giật mình, nhảy xuống khỏi vòng tay Thẩm Lệ, lúc bị Trữ vương bắn giết cũng không thấy nàng kích động như bây giờ đâu.
"Nhà huynh? Ta đến nhà huynh á? Không được, không được, không được.".
Danh Sách Chương: