Chu Hoài Sơn nhếch miệng cười cười.
"Trước kia không đi, không phải là vì phải liều mạng học tập sao, bây giờ thì khác rồi, cả ngày ròng rã học ở Quốc Tử giám, buổi tối cũng phải tiêu khiển một chút chứ."
Vương Cẩn lập tức phụ họa nói: "Đúng vậy! Đại Thành huynh, ngươi không biết các phu tử ở Quốc Tử bi3n thái thế nào đâu! Mỗi ngày, nếu không tìm cho mình chút thú vui để xả hơi vậy sẽ học thành loại học bá ngu ngốc kia đấy!"
Triệu Đại Thành liền cười nói: "Nói thế nào cũng là người đọc sách, dù có tiêu khiển, cũng không thể đến những chỗ như thế, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay."
Vương Cẩn lập tức bật cười ha hả: "Đại Thành huynh, ngươi vẫn quan tâm chút mặt mũi này sao? Vậy xem ra ngươi cũng không phải là một công tử là lượt đứng đắn rồi! Lại nói, chúng ta là đến nghe khúc, chứ không phải đi chơi gái. Chúng ta đây là cao nhã."
Nói xong, Vương Cẩn đứng dậy rót rượu cho Triệu Đại Thành nói: "Bây giờ có nói ngươi cũng không hiểu, chờ đến mai đi Hồng Tụ phường ngươi sẽ hiểu thôi. Vị Oánh Nhi cô nương kia, mặc dù có chút hơi già, nhưng mà bộ dáng vẫn rất khá, nếu không thì sao có thể xưng là đầu bài kia chứ! Những năm trước, mấy người nhóm cha ta vẫn đến để nghe đàn! Bây giờ cha ta già rồi, hành động không thuận tiện lắm, nói thế nào, cây gậy chuyền đến tay ta cũng phải nhận lấy a! Sinh mệnh không ngừng, nghe hát không nghỉ!"
Đang nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị người một cước đá văng. Ầm một tiếng vang dội.
Chu Hoài Sơn lập tức giương mắt nhìn sang. Một nam tử uống say khướt, ngã trái ngã phải lảo đảo đi tới. Hai tay người nọ để trần, trước ngực, bả vai đều có sẹo, mỗi một bước đi, vết sẹo trên người lại rung động tới rung động đi, nhìn thì không quá dữ tợn, nhưng cũng đủ làm người ta phải cảnh giác.
Vương Cẩn lập tức đứng lên, quát hỏi: "Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Lăn ra ngoài!"
Nam tử say lảo đảo hai bước, tiến vào phòng khách, trở tay đóng cửa lại, tựa vào cánh cửa, dùng đôi mắt say khướt liếc Chu Hoài Sơn, khóe miệng chợt dâng lên một nụ cười dữ tợn.
"Phòng này, lão tử muốn dùng, các ngươi lập tức cút ra ngoài cho lão tử."
Sắc mặt Vương Cẩn tối sầm, đi ra khỏi bàn.
Mới đi được một bước, nam tử say kia đã nói: "Tên thư đồng của ngươi đã ngủ ngay tại cửa ra vào, đoán chừng phải non một canh giờ nữa mới tỉnh lại. Như thế nào? Muốn so chiêu với lão tử một chút sao?"
Từ tình hình này xem ra, hắn là chuyên môn tìm tới cửa.
Vương Cẩn bật cười, nói: "Chắc hẳn đấy không phải là ngày đầu tiên ngươi tới kinh đô, vậy mà lại không biết đại danh Cẩn gia của ngươi sao! Ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút xem, danh hào tiểu bá vương kinh đô của Cẩn gia có phải là bỏ tiền mua không?"
Nói rồi, Vương Cẩn vung quyền nhắm thẳng vào mũi nam nhân kia. Một quyền này của Vương Cẩn không hề có chiêu thức gì, nhưng lại đủ ác. Xem ra hắn chính là một tuyển thủ chuyên đánh nhau ẩu đả trên đường.
Nhưng mà hán tử say kia cũng không phải hạng xoàng, ngay lúc Vương Cẩn vung nắm đấm tới, hắn liền trực tiếp dùng bàn tay cứng như thép của mình túm lấy cổ tay Vương Cẩn. Hơi dùng sức. Két! Vẻ mặt tiểu bá vương kinh thành vừa rồi còn hung ác, ập tức xanh mét như tàu lá.
Vương Cẩn gào lên một tiếng thê thảm, nửa người nghiêng sang một bên, mắng: "Bà nội nhà ngươi! Thế mà lại dám động thủ với ta, ngươi có biết ta là ai không hả?"
Hán tử say không thèm để ý tới Vương Cẩn, vặn ngửa cổ tay Vương Cẩn rồi dùng sức hất ra, trực tiếp ném mạnh Vương Cẩn sang một bên, sau đó lảo đảo đi về phía Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn không nhìn hắn, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn thẳng Triệu Đại Thành.
Bàn tay đặt trên bàn của Triệu Đại Thành siết chặt thành nắm đấm, rồi buông ra, rồi lại nắm chặt. Ngay khi nam tử say đi đến trước mặt Chu Hoài Sơn, Triệu Đại Thành liền đưa tay cầm lấy bình rượu bên cạnh, dùng sức đập mạnh lên thành ghế. Bình rượu bị đập nát vụn, rượu đổ ra lênh láng, hắn cầm nửa bình rượu vỡ trong tay, đứng bật dậy. Vừa vặn, nam tử say đã đến ngay trước mặt hắn.
Kẻ nọ liếc mắt nhìn, hoàn toàn không thèm để Triệu Đại Thành vào mắt, quát: "Lăn!"
Triệu Đại Thành giơ bình rượu, trực tiếp đâm về phía hán tử kia.
Tên kia đưa tay ra cản, kết quả không biết là do bình rượu nặng hay là vì cái gì, vậy mà lại không thể ngăn được. Cứ thế, bình rượu trong tay Triệu Đại Thành trực tiếp đâm vào mặt hán tử.
"..."
Một tiếng hét thảm vang tận mây xanh.
Hán tử say bị Triệu Đại Thành hung hăng dùng bình rượu chọc thẳng vào mặt, sau khi tru lên một tiếng, trong tay hắn liền xuất hiện một con dao găm sắc bén, trực tiếp vung về phía Triệu Đại Thành
"Mẹ nhà ngươi!" Triệu Đại Thành chửi nhỏ một câu, lách mình né tránh.
Lúc này nam nhân kia không còn chút dấu hiệu đang say nào, hung ác lao thẳng về phía Chu Hoài Sơn đang ngồi bên cạnh Triệu Đại Thành. Chu Hoài Sơn cứ như vậy bình chân như vại ngồi ở đó, động cũng không thèm động.
"Muốn giết ta? Vậy thì cứ giết thôi, đời trước ta đã chết biệt khuất rồi, đời này cũng không muốn sống nữa." Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Thanh âm không lớn, Vương Cẩn chắc chắn không nghe rõ, nhưng lại đủ để Triệu Đại Thành nghe thấy rõ ràng.
Chu Hoài Sơn dùng khóe liếc Triệu Đại Thành. Chỉ thấy Triệu Đại Thành khẽ giật mình, hốc mắt đỏ bừng trong thoáng chốc, lập tức vung quyền đập thẳng vào lưng hán tử kia. Cùng lúc đó, dưới chân hắn cũng quét ngang một cái.
Phanh! Hán tử say bị một cước của Triệu Đại Thành làm cho ngã lăn trên mặt đất.
Không đợi người nọ có cơ hội th ở dốc, Triệu Đại Thành xoay người túm lấy cái ghế bên cạnh đập thẳng vào lưng hắn. Hán tử say lại lần nữa phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
Triệu Đại Thành nhấc chân dẫm lên mặt nam nhân kia, mặt của hắn vừa mới bị bình rượu đâm trúng, còn đang bị thương, giờ lại bị Triệu Đại Thành giẫm mạnh, nhất thời đau đến tê tâm liệt phế.
"Nói, ai phái ngươi tới?"
Hán tử say vội xin tha: "Ông nội tha mạng, ông nội tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, uống rượu quá nên mù mắt ạ."
Triệu Đại Thành dùng thêm chút sức. Hán tử say lại hét thảm một tiếng.
Vương Cẩn ôm lấy cánh tay bị trật khớp, một mặt đau đớn tới gần, nói: "Cái đó, Đại Thành huynh, ngừng chút đã được không? Trước tiên giúp huynh đệ.."
Không đợi Vương Cẩn nói xong, Triệu Đại Thành nhìn Chu Hoài Sơn một cái, mắt thấy Chu Hoài Sơn cúi đầu nhìn hán tử say, Triệu Đại Thành hơi do dự một chút, sau đó quay đầu cầm lấy cánh tay hắn, khẽ vặn lại vị trí cũ. Mặc dù đã vặn lại khớp tay, có thể hoạt động lại, nhưng vẫn đau đớn như cũ.
Vương Cẩn tức giận đạp mấy cước vào lưng hán tử kia, chửi: "Mẹ nó, còn dám nói là không có người chỉ điểm? Không có người chỉ điểm mà còn dám phế tay của lão tử à? Ngươi có mấy lá gan hả! Lão tử là ai, ngươi dám nói không biết không?"
Hán tử say vội nói: "Vừa rồi là ta say rượu không nhìn rõ ràng, Cẩn gia, ta sai rồi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi."
"Mẹ nhà ngươi!" Vương Cẩn ngồi xuống, túm lấy tóc người nọ, dùng lực kéo.
Triệu Đại Thành nhấc chân ra, đầu hán tử liền bị Vương Cẩn kéo lên: "Lão tử hỏi ngươi một lần nữa, là ai phái ngươi tới?"
Hán tử say cũng rất cứng miệng, một mực chắc chắn không có ai sai hắn tới, là do hắn uống rượu làm càn mà thôi.
"Đánh rắm, ngươi uống nhiều rượu mà còn có thể làm cho thư đồng của lão tử hôn mê ở bên ngoài à? Ngươi coi lão tử là kẻ ngu sao? Bây giờ hỏi ngươi, là cho ngươi chút mặt mũi, ngươi đừng có mà không biết điều."
Chu Hoài Sơn vẫn luôn im lặng nãy giờ, lúc này khẽ khom người chống khuỷu tay vào đầu gối nói: "Là Dương Nhiên!"
Danh Sách Chương: