Chu Thanh im lặng nhìn Thẩm Tâm nói: "Bản đồ này.."
Thẩm Tâm nhe răng cười đáp: "Tẩu tẩu yên tâm, không phải ta trộm ở trong thư phòng của ca ca đâu, đây là do ta vẽ bừa đấy, không có nguyên mẫu, không có tham khảo, thuần túy là vẽ bừa."
Chu Thanh gật gật đầu. Địa đồ phổ biến ở hiện đại, nhưng ở thời cổ đại, đây được coi là bí mật quốc gia.
Hai người đang nói chuyện, thì Chu Bình lon ton chạy vào, gân giọng gầm lên: "Báo~~~tin tình báo từ tiền tuyến, đại tỷ, nhị bá đã trở về!"
Chu Thanh liền đứng dậy: "Muội hoàn thiện tấm bản đồ trang trí này thêm một chút, đến mai chúng ta sẽ mời người khởi công."
"Được, tẩu tẩu yên tâm, chỉ mất một lát là sẽ làm tốt thôi, lát ta còn đi theo tam thẩm học làm cá khô, kỹ thuật của tam thẩm thật sự rất tuyệt."
Chu Thanh ra khỏi phòng, Chu Bình đi theo bên cạnh nàng, một mặt muốn nói lại thôi mà nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh không nhịn được cười nói: "Một đứa trẻ mới sáu tuổi như đệ, chuyện gì mà lại khiến đệ xoắn xuýt thành cái dạng này!"
Chu Bình lập tức mất hứng trợn trắng mắt, đáp: "Cái gì gọi là đứa trẻ sáu tuổi, tỷ có biết nói chuyện hay không, ta đều đã sáu tuổi rồi! Lời này tỷ nói, thật giống như ta là tiểu hài tử mới năm tuổi không bằng."
Chu Thanh buồn cười cốc nhẹ lên đầu Chu Bình nói: "Ừ, sáu tuổi rồi, muốn nói cái gì? Đều sáu tuổi rồi nên đừng vòng vo nữa, cũng không phải đứa trẻ năm tuổi đâu."
Chu Bình cắn cắn môi dưới, lúc bờ môi sắp bị thằng nhóc cắn đến không còn huyết sắc, cuối cùng nó hít sâu vào một hơi, ngửa đầu dừng ánh mắt đen nhánh nhìn Chu Thanh nói: "Đại tỷ? Ta có thể đi cùng Từ tướng quân không?"
Từ Ninh Viễn muốn mang theo Chu Bình làm thân binh, chuyện này Chu Thanh đã sớm biết vào ngày lại mặt. Loại đại sự này, Từ Ninh Viễn đương nhiên sẽ không chỉ nói với một mình Chu Bình. Tất nhiên là muốn trưng cầu ý kiến người lớn trong nhà. Chỉ là Từ Ninh Viễn này.. Nàng có chút không thể đoán được.
Ông ấy hoàn toàn khác với những lão là lượt kia. Không phải vốn là bạn chơi với cha nàng. Hơn nữa, còn cầm trong tay quân quyền hùng bá một phương. Loại người này, kỳ thực không thích hợp quá thân cận với Thẩm Lệ? Đối với ai cũng đều không tốt.
Nàng cũng hỏi qua cha nàng, có phải Từ Ninh Viễn bạn cũ của ông ấy không, cha nàng lại hoàn toàn không nghĩ ra quan hệ của hai người là gì.
"Đệ muốn đi không?"
Chu Bình gật đầu như gà mổ thóc đáp: "Muốn đi! Đại tỷ, ta vô cùng muốn đi."
"Đao kiếm sa trường không có mắt."
Chu Bình phá lệ hào phóng đáp: "Trách nhiệm của nam nhi là phải bảo vệ quốc gia!"
Chu Thanh đưa tay sờ sờ đầu Chu Bình hỏi: "Ý của tam thúc tam thẩm như thế nào?"
"Cha ta nói có thể. Nam hài tử phải có chí hướng hớn! Mẹ ta thì nói muốn đi thì đi. Càng đỡ suốt ngày chọc bà nổi giận."
Chu Thanh mỉm cười: "Chờ sư huynh của đệ trở về.."
Chu Bình nhìn Chu Thanh: "Nhưng mà, mấy ngày nữa Từ tướng quân phải đi rồi, tỷ phu còn không biết lúc nào mới có thể trở về." Đáy mắt mang theo khát vọng mãnh liệt.
"Đại tỷ? Ta rất muốn tham quân."
Chu Thanh bóp gương mặt nhỏ xíu của Chu Bình, nói: "Đệ mới sáu tuổi, chứ không phải sáu mươi tuổi. Từ tướng quân muốn đi liền đi, cũng không phải là một đi không trở lại mà."
Dừng một chút, Chu Thanh thở dài nói tiếp: "Ông ấy cùng nhà chúng ta, cũng không thân thiết, đột nhiên muốn thu đệ làm thân binh, Đại sư huynh của đệ lại có chức vụ như vậy, chuyện này đại tỷ cần suy nghĩ kỹ một chút."
Không chỉ vì Thẩm Lệ và Chu Hoài Sơn, mà quan trọng là vì Chu Bình.
Đáy mắt Chu Bình thoáng ảm đạm một chút, có điều thằng nhóc vẫn khôn khéo gật gật đầu, đáp: "Được."
Nói chuyện, hai người đã đến viện của Chu Hoài Sơn, Chu Bình cũng theo Chu Thanh đi vào.
"Nhị bá phải viết bài tập, đệ đi vào làm gì?"
Chu Bình nhe răng cười, chút buồn bã tỏng đáy mắt đã tiêu thất hầu như không còn.
"Ta hỏi thăm chiến tích vừa rồi của nhị bá một chút, nghe nói một nửa phủ Đại Lý Tự khanh đã là của chúng ta."
Dứt lời, Chu Bình hoạt bát xông thẳng vào phòng Chu Hoài Sơn hô: "Nhị bá, không phải là chúng ta lại sắp dọn nhà rồi chứ!"
Chu Hoài Sơn ngồi ở trên ghế, đang cầm một bình trà nhỏ, nghiêng miệng bình trực tiếp uống trà trong bình.
Nhìn thấy hai người đi vào, Chu Hoài Sơn mặt mày hớn hở đáp: "Không tệ, chúng ta lại muốn dọn nhà!"
Chu Bình hưng phấn nằm úp sấp bên cạnh Chu Hoài Sơn hỏi: "Nhị bá, chúng ta sẽ đến ở bên chỗ phủ Đại Lý Tự khanh kia sao?"
"Cao hứng không?"
Chu Bình kích động gật đầu: "Cao hứng, nghe nói chỉ nửa viện tử thôi cũng lớn hơn nhà chúng ta rồi! Chậc, nếu toàn bộ phủ đều là của chúng ta thì tốt biết bao nhiêu!"
Chu Hoài Sơn lập tức cười to: "Người không lớn nhưng khẩu vị cũng không nhỏ, có điều, ngươi yên tâm, không đến một tháng, toàn bộ nhà của hắn sẽ là của chúng ta."
"Cha! Người nói bậy gì tước mặt Bình tử đấy!" Chu Thanh lập tức oán trách Chu Hoài Sơn một câu.
Chu Bình căn bản không để ý tới Chu Thanh, hai mắt bốc lên nhiệt quang, nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Thật sao? Nhị bá."
Chu Hoài Sơn vỗ ngực, đắc ý đáp: "Thật! Thật đến không thể thật hơn!"
"Oa!" Chu Bình lập tức nhảy lên cao ba thước: "Nhị bá cố lên, chờ dời nhà qua đó, ta muốn đào một con sông trong nhà."
Khóe mặt Chu Thanh khẽ giật một cái: "Đào cái gì?"
Chu Bình khí thế bàng bạc đáp: "Một con sông!"
Chu Thanh.. Ngươi là có hiểu lầm gì đối với sông sao!
Nhíu mày nhìn Chu Bình, thật sự khó mà đuổi kịp cái đầu sáu tuổi của thằng nhóc: "Đệ đào sông làm cái gì?"
"Luyện tập bơi lội cùng chiến đấu trên nước!"
Chu Thanh..
Không đợi Chu Thanh phản ứng với sáng ý của Chu Bình, Chu Hoài Sơn nhảy dựng từ trên ghế lên hô: "Bình tử, ý kiến hay!"
Chu Thanh chỉ biết giương mắt nhìn cha nàng.
Chu Hoài Sơn hứng thú dồi dào nói: "Đến lúc đó, đào một con sông, ta lại làm một cái thuyền tốt, trong nhà chúng ta liền có thể cảm thụ một chút thế nào là đi thuyền trên kênh, tận hưởng ca múa mỹ thực! Ha ha, đến lúc đó, sướng chết lapx già Lật Đức Hầu kia!"
Chu Bình lập tức trợn mắt trừng một cái.
"Nhị bá nói gì thế! Ta là muốn luyện tập chiến đấu trên nước, đánh trận đường thủy! Xì, người lớn các người, thật là quá xa hoa phù phiếm!"
Chu Hoài Sơn đưa tay vỗ bốp một cái vào đầu Chu Bình. Chu Bình đau đớn lập tức ôm đầu tru lên.
Trong lòng nhớ đến kiểu chiến đấu trên nước, Chu Bình chỉ lưu lại trong phòng Chu Hoài Sơn một lát liền đi.
Thằng nhóc vừa đi, Chu Thanh liền nhìn Chu Hoài Sơn gọi: "Cha?"
Chu Hoài Sơn xua tay: "Nhà cạnh chính là Vinh Dương Hầu Phủ."
Chu Thanh đã biết rồi. Lúc đó bên ngoài truyền đến tin tức, nói Chu Hoài Sơn muốn một nửa phủ Đại Lý Tự khanh, nàng liền cho người đi tìm hiểu vị trí phủ đệ Đại Lý Tự khanh. Tường viện phía đông phủ đệ này, chỉ cách Vinh Dương Hầu Phủ, một con đường.
"Cha là muốn đào một mật đạo?" Chu Thanh ngồi xuống đối diện Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn lắc đầu, đáp: "Cũng không cần, ta chỉ muốn ở gần đó một chút."
Cách bọn họ gần một chút.
Chu Thanh biết, ở gần một chút, là gần những người thân đã mất của cha nàng. Trong lúc nhất thời mũi có chút chua xót.
"Cha.". Truyện Teen Hay
Chu Hoài Sơn ngửa mặt nhìn nóc phòng, im lặng không nói chuyện.
Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn, trong lòng đau đớn như bị kim đâm, nàng hít sâu một hơi, yên lặng đặt bài tập của Chu Hoài Sơn lên bàn.
"Cha, điều chỉnh tâm tình một chút."
Chu Hoài Sơn dùng khóe mắt liếc đống bài tập trên bàn, cảm xúc vốn có chút đau buồn lập tức bị kích thích không còn sót lại chút gì.
Hắn lại một lần nữa nhảy dựng lên từ trên ghế chỉ Chu Thanh quát: "Nhân tính đâu!"
Danh Sách Chương: