Nếu như thời gian có thể quay lại thì tốt biết bao.
Ngày đó, đêm đó, hắn nhất định bảo trì lý trí tỉnh táo cơ trí, nhất định sẽ không thu cái tên học bá khốn kiếp kia làm đồ đệ a.
Nhìn Chu Thanh, Chu Hoài Sơn bi thương lăn lê bò toài khắp giường.
Chu Thanh vỗ bàn một cái, nói: "Hôm nay ta đã nói cả rồi đấy, từ mai trở đi, nếu Thẩm Lệ mà nói với ta một câu ngươi không chịu phối hợp, ngươi xem ta thu thập ngươi thế nào!"
Chu Hoài Sơn tuyệt vọng gục đầu.
"Ta là cha ngươi! Ngươi muốn cùng ngoại nhân khi dễ ta sao?"
Chu Thanh thật sự rất muốn chụp cho hắn một cục gạch a.
"Ngươi tốt nhất tin tưởng ta nói là làm."
Vì phòng ngừa bản thân dưới cơn xúc động mà làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, Chu Thanh quẳng ra câu nói này rồi quay đầu đi ra.
Để lại Chu Hoài Sơn một mình yên lặng hối hận trong phòng.
Hắn cho là hắn tự nhiên kiếm được một gã sai vặt, không ngờ..
lại mời tới một tiên sinh!
Ảo não tuyệt vọng Chu Hoài Sơn thương tâm ước chừng thời gian một chén trà, sau đó hỏa tốc ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu thị dậy thật sớm làm cơm, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm ăn xong liền xuất phát.
Thôn phụ cận đều đã từng đến bán cả rồi, may mà có xe la, bọn họ dự định đi đến mấy thôn xa hơn một chút.
Thẩm Lệ đã đến từ rất sớm.
Lúc tới, trong tay còn xách theo hai tảng thịt heo, giao cho Triệu thị.
Đây là hắn dùng tiền Chu Thanh chia cho mua của đồ tể trong thôn.
"Tam thẩm, ta ở một mình, đun nấu cũng không thuận tiện, người xem, có thể tiện tay cho ta góp gạo ăn chung được không?"
Triệu thị cười ha hả đáp ứng: "Chuyện này thì có gì không thể, ngươi quá khách khí."
Cùng Triệu thị hàn huyên phút chốc, Thẩm Lệ tiến vào nhị phòng.
Vì có thể để cho Chu Hoài Sơn thi đậu đồng sinh, Thẩm Lệ muốn tiến hành kiểm tra sư phó một chút.
Kết quả kiểm tra..
Chu Hoài Sơn ngoại trừ chữ viết bá khí uy vũ, còn lại trình độ học hành, thì không khá khẩm hơn Chu Bình bao nhiêu.
Qua Trung thu không bao lâu là sẽ thi, đối mặt với Chu Hoài Sơn, Thẩm Lệ chỉ cảm thấy áp lực cực lớn.
Nhưng hắn đã đáp ứng Chu Thanh.
Đã đáp ứng, thì nhất định phải làm được.
Không có cách nào, chỉ có thể ủy khuất Chu Hoài Sơn ngày đêm học hành cực khổ.
Chu Bình không ngờ đại sư huynh của hắn lại có học vấn cao thâm như thế, sau khi Thẩm Lệ bắt đầu phụ đạo bài tập, Chu Bình vô cùng kính nể nâng khuôn mặt nhỏ, hết sức chuyên chú lắng nghe.
Có hắn ở bên cạnh, da mặt Chu Hoài Sơn có dày hơn nữa, cũng không dám quá mức a.
Lại thêm việc Thẩm Lệ giảng bài, vui vẻ hài hước, tứ thư ngũ kinh được hắn nói ra rất thú vị dễ hiểu, Chu Hoài Sơn nghe còn cảm thấy hấp dẫn, mỗi tội thời gian học tập quá dài.
Ròng rã một ngày nghe Thẩm Lệ dạy học, buổi tối Thẩm Lệ viết Phong Tự, hắn lại phải chép sách, hơn nữa còn là không thể lười biếng.
Chu Thanh cầm cây gậy nhỏ ngồi ở bên cạnh hắn nhìn chằm chằm, phàm là lười biếng, cây gậy trong tay Chu Thanh sẽ trực tiếp quất lên cánh tay hắn.
* * *
Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã đến trước Trung thu một ngày.
Chu Viễn ở thư viện gửi lời nhắn về, nói kì nghỉ định kì Trung thu sẽ không về nhà, muốn theo đồng môn đi du lãm kiến thức mấy ngày, hỏi xin trong nhà năm lượng bạc.
Trung thu cũng là thời điểm ngày mùa đang vội thu hoạch.
Năm nay trong tay nhị phòng, tam phòng có chút tiền, mướn thêm mấy người, chỉ tốn ba ngày công phu liền thu xong lương thực.
Đại phòng cùng chính phòng vốn cũng định mướn người, mặc dù thuê không nhiều, nhưng cũng chỉ tốn ba, năm ngày cũng có thể dẹp xong, có điều bây giờ lập tức không còn năm lượng bạc, chỉ có thể từ bỏ việc thuê người, tự mình xuống ruộng.
"Cha, hôm nay người xem thế nào đi."
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, Chu Hoài Hải không phải xuống ruộng, ngày đầu tiên làm chưa đầy một canh giờ đã cảm thấy mệt đến mức mạng cũng không còn rồi.
Thở hồng hộc ngồi trên bờ ruộng, Chu Hoài Hải chỉ mây đen trên đỉnh đầu, nói: "Đây là muốn trời mưa a."
Chu Hoài Hải vừa nói xong, không đợi Chu lão gia tử đáp lại, bỗng nhiên gió lớn nổi lên bốn phía.
Cuồng phong phần phật, cuốn tung cả cỏ khô đất vàng, cơ hồ trong nháy mắt, trời đất mù mịt một mảnh, không còn nhìn rõ thứ gì.
"Cha!"
Trong cơn gió lớn, Vương thị hoảng sợ la lên.
Lúa mạch bọn họ cắt còn chưa được buộc lại, gió lớn vừa thổi, tất cả lúa đã cắt đều bị cuốn đi.
Tôn thị gấp gáp giậm chân, muốn nhảy lên cướp lúa về, nhưng sức người làm sao đọ nổi với sức trời.
Gió càng thổi càng lớn, trên trời mây đen cũng càng ngày càng nặng, đang giữa trưa mà bầu trời lại tối tăm như lúc nửa đêm.
Sấm sét vang dội, trời sắp mưa tầm tã.
"Cha, gió này thổi đến người đứng còn không vững a." Chu Hoài Hải ngồi xổm trên mặt đất không dám đứng dậy.
"Ta trở về thôi, loại khí trời này, có cố gắng thu lương cũng không được bao nhiêu, đừng cố gắng không là bị thổi lên trời mất."
Chu lão gia tử nhìn qua mảnh ruộng còn rất nhiều lúa mạch chưa kịp thu hái, trong lòng đau đến nhỏ máu.
Những năm qua, có lão Nhị lão Tam xuống đất, lúa nhà ông đã sớm thu xong từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ..
"..."
Chu lão gia tử đang do dự, Vương thị chợt hét thảm một tiếng, một cơn gió mạnh cuốn nàng ta bay đi, may là có Chu Hoài Hải ở bên cạnh, kịp thời kéo lấy nàng ta.
Mắt thấy như thế, Chu lão gia tử đành phải nặng nề thở dài, nói: "Về nhà trước đã."
Chu Hoài Hải thở phào một hơi, nhấc chân liền đi.
Tại Chu Gia.
"Nhị bá, gió lớn như vậy, đại tỷ không sao chứ?" Chu Bình đứng dưới mái hiên, vẻ mặt buồn thiu.
Chu Hoài Sơn nhìn bầu trời đen thui, nói: "Không được, ta phải đi tìm Thanh nha đầu."
"Để ta đi." Sắc mặt Thẩm Lệ không dễ nhìn hơn Chu Hoài Sơn, âm trầm, lo lắng.
"Tam thúc cũng không có ở đây, vạn nhất trong nhà có chuyện gì, có sư phó dễ đối phó hơn, ta đi tìm người."
"Trong nhà có thể có chuyện gì, có thể quan trọng hơn khuê nữ ta sao." Chu Hoài Sơn trợn mắt nhìn Thẩm Lệ, quay đầu vào nhà cầm áo tơi.
Thẩm Lệ đến cùng vẫn ngăn Chu Hoài Sơn lại.
"Sư phó, hai người chúng ta cũng chạy đi một hướng tìm, thì có khác gì một mình ta đi đâu, mưa gió lớn như vậy, nếu như trên đường người lại có chuyện gì ngoài ý muốn, ta biết ăn nói thế nào với Thanh nhi."
Lòng nóng như lửa đốt, Chu Hoài Sơn cũng không chú ý cách gọi Thanh nhi kia của Thẩm Lệ.
"Sư phó nghe ta, ta đi tìm, nhất định sẽ đem người bình an trở về."
Nói rồi, cũng không cầm áo tơi, Thẩm Lệ quay đầu chạy ra ngoài.
Hắn cũng không lập tức đi tìm Chu Thanh, mà là lên phía sau núi, chọn năm thủ hạ có công phu tốt nhất, sau đó mang theo cùng xuất phát.
Mưa rào xối xả, ào ào rơi xuống, chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất liền bùn sình khó mà tiến lên.
Chu Hoài Lâm nhảy xuống xe, kéo la tiến lên, đời này, hắn đều chưa từng thấy qua cơn mưa lớn như vậy.
"Tam thúc, ta trước tiên tìm một nơi tránh mưa đi đã." Chu Thanh ngồi trên xe la, lau nước mưa trên mặt, lớn tiếng nói: "Phía trước hình như có một cái miếu hoang."
"Được, Thanh nha đầu cháu ngồi cho vững."
Chu Hoài Lâm lôi kéo xe la đội mưa tiến lên, miếu hoang cách đó không xa, thế nhưng đường lầy trơn trượt rất khó đi, đi ước chừng mất gần nửa canh giờ mới đến.
"Mưa này thật là lớn a, tam thúc." Vừa vào miếu, Chu Thanh lập tức vặn bớt nước trên y phục xuống.
Chu Hoài Lâm đứng ở cửa miếu, trên mặt có vẻ u sầu nồng đậm: "Mưa này, nhất thời nửa khắc sợ là không dừng được, chúng ta không thể quay về, cũng không biết trong nhà như thế nào, phòng ở của chúng ta, chỉ sợ không chịu được cơn mưa này."
Mấy ngày trước Chu Thanh có nhắc đến việc phải sửa lại nóc nhà, Chu Hoài Lâm lại nói mùa này không có mưa to, chờ hết bận Trung thu rồi sửa.
Bây giờ..
Chu Hoài Lâm lo lắng bồn chồn, trong cơn hoảng hốt hắn nhìn thấy bên ngoài có người đang tiến đến.
Chu Hoài Lâm thu lại tâm tư, ngưng thần nhìn ra bên ngoài: "Thanh nha đầu, cháu xem nơi đó có phải là có người không?"
Chu Thanh quay đầu nhìn sang, đập vào mắt đã thấy Vương Cường từ trong màn mưa đi tới.
Chu Thanh..
Trùng hợp như vậy?.
Danh Sách Chương: