Nhưng nếu không đi điều tra..
Hắn không thể chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa! Loại giày vò này, giống như lửa lớn bừng bừng đốt cháy tâm can.
Chờ lâu dù là trong nháy mắt, thì mọi chuyện đều có thay đổi a.
Siết chặt nắm tay, nện thật mạnh lên bàn, Thẩm Lệ đột nhiên đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Lý Nhị đứng phía sau lập tức đuổi theo.
"Truyền lệnh, đến Ninh Vương Phủ."
"Vâng!" Lý Nhị ý chí chiến đấu sục sôi gầm lên một tiếng.
Trước đây Chu Thanh vì sao lại bị bắt, tất cả mọi người bọn họ đều biết.
Bây giờ không riêng gì Thẩm Lệ muốn cứu Chu Thanh về, ngày tất cả ảnh vệ cũng đều muốn như vậy.
Cứ vậy, một đám đông ảnh vệ khoác công phục trên người, khí thế hùng hổ đi thẳng đến Ninh Vương Phủ.
Khiến cho bách tính kinh thành phải nhao nhao bàn luận.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ở ven đường, màn xe hơi nhấc lên một góc, lộ ra gương mặt mỹ lệ lại tiều tụy bên trong.
Thạch Nguyệt Hinh ngồi trong xe ngựa, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Thẩm Lệ đang dẫn đầu đoàn người.
Dù cho mấy ngày nay Thẩm Lệ không ngủ, râu ria xồm xoàm, nhưng bóng lưng hắn ở trong mắt Thạch Nguyệt Hinh, cũng vẫn là nam nhân đẹp nhất trên đời này.
Siết khăn lụa trong tay, Thạch Nguyệt Hinh gắt gao cắn môi.
Đây là nam nhân của nàng ta.
Tỳ nữ ngồi một bên nhìn bộ dáng Thạch Nguyệt Hinh, thở dài khuyên nhủ: "Tiểu thư, bỏ xuống đi, tiểu thư hẹn Minh Hòa công chúa cùng đi diện thánh, Minh Hòa công chúa luôn không thích trễ hẹn đâu."
Minh Hòa công chúa là con gái của Hoàng hậu, có giao tình rất sâu với Thạch Nguyệt Hinh.
Trưởng công chúa tiến cung thay nàng ta cầu thánh chỉ ban hôn lại mất tích li kì sau khi rời đi, mấy ngày nay còn không có bất cứ tin tức gì.
Nàng ta muốn đến cầu xin hoàng thượng, để cho ảnh vệ đi điều tra một chút.
Nhìn bóng dáng Thẩm Lệ dần biến mất, Thạch Nguyệt Hinh nhắm mắt hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, thả màn xe xuống nói: "Đi thôi."
Tỳ nữ vội vàng phân phó xa phu xuất phát.
"Tiểu thư, chờ bệ hạ cho phép ảnh vệ tra án, tiểu thư cùng Thẩm đại nhân liền có thể có cơ hội tiếp xúc."
Vành tai Thạch Nguyệt Hinh liền đỏ lên, trừng tỳ nữ nói: "Ta là lo lắng cho ngoại tổ mẫu của ta!"
"Vâng vâng vâng, nô tỳ hiểu mà."
Xe ngựa lộc cộc đi thẳng đến hoàng cung.
Thẩm Lệ cũng mang theo ảnh vệ đến Ninh Vương Phủ.
Đúng vào lúc này, một ảnh vệ vội vã tiến lên hồi bẩm: "Đại nhân, thuộc hạ vừa điều tra được, ngay buổi chiều hôm nay, gương mặt của Thế tử Ninh Vương Phủ bị trọng thương, bây giờ người còn đang ở trong phủ."
Trước cửa Ninh Vương Phủ, trong ánh nhìn âm trầm của Thẩm Lệ chợt lóe lên một tia sáng.
Hai hàng lông mày của hắn cau chặt, hỏi: "Bị thương ở đâu?"
"Ngay trong phủ."
"Là ai làm?"
"Bây giờ còn không biết, nghe nói ngay cả Trữ vương cùng Ninh Vương Phi cũng không biết."
Thẩm Lệ lập tức hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên.
Ảnh vệ phía sau hắn lập tức xông lên, đằng đằng sát khí xông thẳng vào Ninh Vương Phủ.
Ninh Vương Phủ.
Kiều loan cư.
Đây là lạc viện mà Thế tử Ninh Vương Phủ đặc biệt xây lên vì Trầm Minh Nguyệt.
Viện này vốn cũng không nằm trong sân của Ninh Vương Phủ, là Thế tử phái người thu mua tòa nhà lân cận Ninh Vương Phủ, sau khi sửa chữa, lại mở một cánh cửa ngầm ở góc tường.
Lúc sửa chữa, hắn chỉ nói muốn tu sửa nơi này thành một hậu hoa viên trong phủ, cũng không nói gì thêm nữa.
Về sau sửa được một nửa, chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên gác lại, chỗ này liền trở thành một viện hoang, bình thường cơ hồ không một ai đi đến bên này.
Lại không thể ngờ..
Ninh Vương Phi đi xuyên qua cánh cửa ngầm kia, nghẹn họng trân trối nhìn tràng cảnh trước mặt.
Hoang viện trong mắt mọi người, lại như một động thiên, phú quý xa hoa lãng phí, ngay cả chính viện của Ninh Vương Phủ cũng không thể so sánh với nơi này.
Giả sơn lầu các, đình đài thủy tạ, cái gì cần có đều có.
Ngay cả đường dưới chân, cũng là dùng đá cuội lớn nhỏ giống nhau như đúc lát mà thành.
Bà ta là đương gia chủ mẫu của Ninh Vương Phủ, cũng không biết trong phủ của mình lại có một nơi như thế này tồn tại.
Nơi vàng son lộng lẫy này có thể so với tẩm cung của hoàng hậu a.
Trữ vương đen mặt trực tiếp đi thẳng về phía chính phòng.
Bọn họ đột nhiên đến, lập tức kinh động đám hạ nhân trong sân.
Những hạ nhân này đều là do Thế tử Ninh Vương Phủ tự mình mua, từ khi tới đây đều không hề rời khỏi viện, hoàn toàn không biết hai người mới tới là ai.
Nhưng bọn họ nhận ra người đi theo phía sau Trữ vương cùng Ninh Vương Phi.
Đó là tùy tùng của thế tử.
Tùy tùng khoát tay chặn bọn họ lại, nói: "Đây là vương gia và Vương phi."
Một đám hạ nhân cuống quít hành lễ.
Trữ vương cùng Vương phi cũng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp tiến vào nhà.
Chu Thanh đang nằm chổng vó trên giường suy xét xem bước tiếp theo Thế tử Ninh Vương Phủ sẽ làm như thế nào, lại suy đoán Thẩm Lệ đến cùng là khi nào sẽ đến cứu nàng, chợt nghe được động tĩnh, liền ngồi dậy đưa mắt dò xét.
Vừa nhìn, liền thấy hai gương mặt đen thui khí thế hung hăng đi vào.
Chu Thanh lập tức..
Ôi mẹ của ta ơi!
Ninh Vương Phi vừa vào phòng, ánh mắt liền không chút kiêng kị đánh giá Chu Thanh, lập tức đuôi lông mày nhảy một cái.
"Trên đời này lại có người giống người đến vậy!" Ninh Vương Phi bất khả tư nghị nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh cũng chậm rãi xỏ giày xuống đất.
Trữ vương xanh mặt, nổi giận đùng đùng nhìn Chu Thanh, không thèm nói nhảm, trực tiếp hạ lệnh: "Nàng ta ám sát thế tử, bắt lại cho ta."
Trữ vương nói xong, lập tức có người tiến lên.
Chu Thanh muốn né tránh, nhưng mà người tiến lên đều có võ công cao cường, không phải Chu Thanh muốn tránh là có thể tránh a.
Dù Chu Thanh có chống cự, thì càng giãy dụa bọn họ càng dùng sức, da thịt phải chịu khổ, vẫn là chính nàng.
Bị hai tên hạ nhân gắt gao giữ chặt hai bên, Chu Thanh hết sức phối hợp hơi khom lưng.
Chỉ ngẩng đầu nhìn Trữ vương hỏi: "Nếu ngài bắt ta, thế tử tìm không thấy thì sẽ lo lắng đấy!"
Trữ vương hừ lạnh, không thèm liếc Chu Thanh lấy một lần.
"Lôi ra ngoài, loạn côn đánh chết!" Nói xong, Trữ vương quay đầu bỏ đi.
Loại nữ nhân này, ông ta có thể tự mình đến hạ sát lệnh, đã là rất cho nàng ta mặt mũi rồi.
Chu Thanh chuyển ánh mắt về phía Vương phi.
"Nhìn bộ dáng này, ngài hẳn là mẫu thân của Thế tử a! Trước kia Trầm Minh Nguyệt vừa chết, Thế tử đã trải qua khoảng thời gian như thế nào, ngài còn nhớ chứ.
Tục ngữ nói, con bị đánh mẹ đau lòng, ngài cảm thấy, Thế tử gia còn chịu được kích động lần thứ hai không?"
Ninh Vương Phi chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta nhéo mạnh một cái.
Trước kia Trầm Minh Nguyệt chết, Thế tử sống không bằng chết hơn một năm.
Loại giày vò kia..
Nhìn sắc mặt Vương phi, Chu Thanh lại nói: "Thế tử cũng biết, ta không phải là Trầm Minh Nguyệt, nhưng mà khuôn mặt của ta, lại tương tự với Trầm Minh Nguyệt, ở trong lòng hắn, ta cũng chỉ là một nơi để hắn gửi gắm tư niệm mà thôi.
Người yêu thay mình cản một đao mà chết, các người có thể hiểu được cảm giác tự trách, áy náy cùng phẫn nộ trong lòng thế tử không? Các người cảm thấy hắn đã thoát ra khỏi bóng đen tâm lý rồi sao? Nếu thật sự là như vậy, thì hắn còn mang ta tới đây làm cái gì? Các người tự tin rằng diệt trừ ta, con của các người sẽ không rời bỏ các người sao? Ngược lại, lưu ta lại, con của các người mới có thể đi ra khỏi tâm ma."
Giọng nói của Chu Thanh cực kỳ thanh lãnh.
Trong lòng Ninh Vương Phi hung hăng run lên, nhìn Chu Thanh hỏi: "Vì sao ngươi lại làm tổn thương con trai ta?"
Chu Thanh liền đáp: "Ta làm hắn bị thương lúc nào? Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao có thể đả thương hắn!"
"Vậy vết thương trên mặt con ta thì ngươi giải thích thế nào?"
"Ngài có thế bảo hai vị đại ca này buông tay ra trước, rồi ta giải thích được không?"
"Nói nhảm với nàng ta nhiều như vậy làm cái gì!" Trữ vương không nhịn được quát: "Yêu nữ mê ngôn hoặc chúng!"
Ninh Vương Phi liền nói: "Chẳng lẽ nàng nói không có đạo lý sao? Ông giết nàng, thì con ta phải làm sao? Trước kia Trầm Minh Nguyệt chết, nó làm sao mà chịu đựng nổi, ông còn không biết sao? Trước kia ông đã hành hạ nó một lần, bây giờ còn phải làm thêm một lần nữa sao?"
Chu Thanh..
Ông trời ơi! Hình như có nội tình a!.
Danh Sách Chương: