Nghỉ ngơi ba tháng. Như vậy cũng ngang với việc bãi nhiệm ông ta! Dù có không bãi nhiệm, chờ ông ta trở lại, vậy thì vị trí Hình Bộ Thượng Thư này, cũng đã là của người khác. Mà người khác này, bất kể là thuộc phe của Trấn Quốc Công, hay là phe Nhị Hoàng Tử, hoặc phái bảo Hoàng (phe Hoàng đế), thì cũng chắc chắn không phải là ông ta.
Nỗi sợ hãi điên cuồng sinh sôi trong lòng Hình Bộ Thượng Thư như cỏ dại, đè nén thật chặt lục phủ ngũ tạng của ông ta.
"Bệ hạ.."
Không đợi Hình Bộ Thượng Thư lên tiếng, Chu Hoài Sơn đứng một bên đã lạnh lùng nói: "Trước kia, 8 người con trai của Vinh Dương Hầu cũng không chống đỡ được bị người diệt môn cả nhà, ngươi có mấy đứa con có thể đỡ được bị tru diệt cửu tộc a. Hôm nay, từ lúc ngươi tiến vào ngự thư phòng cho đến bây giờ, mỗi một câu nói, nếu nghiêm túc so đo, thì đều là tội khi quân. Tội khi quân, chính là phải diệt cửu tộc đấy. Như thế nào? Ngươi ghen tỵ với Vinh Dương Hầu à?"
Diệt cửu tộc, khi quân! Từng tiếng từng tiếng chẳng khác nào những nhát chùy nện thẳng xuống đầu Hình Bộ Thượng Thư. Những lời ông ta nói hôm nay cơ hồ đều là nói dối, nếu nghiêm túc tính toán, hoàn toàn chính xác có thể coi là tội khi quân.
Hình Bộ Thượng Thư chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, cổ họng cuộn lên mùi tanh ngọt. Ông ta bị kéo ra khỏi ngự thư phòng như thế nào, lại từng bước từng bước rời khỏi hoàng cung ra sao, chính ông ta cũng không biết rõ.
Hình Bộ Thượng Thư vừa rời đi, ánh mắt của tế tửu Quốc Tử giám liền hướng về phía thái hậu đang nằm trên đất. Không sai. Vừa rồi thái hậu ngã xuống đất ngất đi, cũng không hề có ai lập tức tiến tới đỡ bà ta dậy, hoàng thượng thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Mà nội thị tổng quản từ đầu đến cuối cúi đầu cụp mắt, giống như đang ngủ gật vậy. Tình hình này rất giống như, người đang nằm bất tỉnh trên đất kia không phải là thái hậu một nước mà chỉ là.. một đống thịt đeo đầy vàng ngọc! Lại còn là đống thịt già! Phì phì!
Trong ngự thư phòng, không khí nhất thời vô cùng ngưng trọng đè ép tới mức làm người không được thoải mái.
Trầm mặc không biết bao lâu, tế tửu đại nhân chỉ cảm thấy chân của mình sắp tê cứng cả rồi, thì hoàng thượng cuối cùng cũng mở miệng.
"Thịt muối ngươi vừa ăn là thịt gì thế?"
"Thịt dê, thịt dê hành tây, bên trong còn bỏ chút hạt tiêu, ăn rất ngon, thật sự."
"Được, lần sau tiến cung, cũng mang cho trẫm một ít nhé."
"Mang một ít làm gì? Ngài thực có can đảm ăn sao?"
"Bảo ngươi mang thì ngươi liền mang, sao lại nói nhảm nhiều như vậy!"
"Xùy, thảo dân tuân chỉ."
Tế tửu đại nhân.. Hai người các ngươi thảo luận chủ đề này ở đây, thật sự thích hợp sao?
Ọc ọc! Bụng Tế tửu đại nhân lại vô thức sôi lên ùng ục.
Hoàng thượng cùng Chu Hoài Sơn nghe thấy liền đồng thời bật cười. Không khí trong ngự thư cũng vì việc này mà hòa hoãn lại.
Hoàng thượng tựa lưng vào ghế, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi tế tửu: "Ngươi tiến cung, là có chuyện gì?"
Tế tửu đại nhân.. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại ngài mới nhớ tới việc hỏi ta có chuyện gì à?
Khóe miệng co giật mấy lần, kèm theo trong tiếng bụng sôi lên òng ọc, tế tửu đại nhân nhắm mắt nói: "Thần tới, chính là muốn xin chỉ thị của bệ hạ, chủ bút chép kinh Phật chúc thọ Thái Hậu nương nương vẫn là Dương Nhiên sao ạ?"
Hoàng thượng cười đáp: "Ừm, vẫn là Dương Nhiên, dù sao lúc này mà đột nhiên thay người, người khác sẽ cảm thấy trẫm có ý kiến với Hình Bộ Thượng Thư."
Tế tửu đại nhân.. Ngài không có ý kiến với Hình Bộ Thượng Thư! Một chút cũng không có! Chỉ là phạt ông ta nghỉ ngơi 3 tháng mà thôi!
Chờ tế tửu đại nhân cùng Chu Hoài Sơn ra khỏi ngự thư phòng, nhẫn nhịn một hồi lâu, tế tửu đại nhân cuối cùng đã quá sức chịu đựng, lập tức quay sang hỏi Chu Hoài Sơn: "Ngươi và bệ hạ, quen thân lắm sao?"
Chu Hoài Sơn mờ mịt không hiểu nhìn ông ta.
Tế tửu đại nhân liền nói: "Ta cảm thấy, dáng vẻ bệ hạ nói chuyện với ngươi, giống hệt như đang nói chuyện với bạn cũ lâu năm, rất thân thiết, cũng rất tùy ý."
Chu Hoài Sơn im lặng suy nghĩ một lúc mới đáp: "Đoán chừng là, dung mạo của ta tương đối vui mừng a."
Khóe mắt Tế tửu đại nhân lại run rẩy một hồi, làm thế nào cũng không ngờ Chu Hoài Sơn lại đưa ra một câu trả lời như vậy.
Vui mừng? "
Chu Hoài Sơn nghiêm mặt, gập đầu đáp:" Ừm, vui mừng. "
" Rất nhiều người cũng có dáng dấp vui mừng, thế nhưng ta cũng không thấy bộ hạ đối xử với bọn họ như với ngươi đâu. "
" Ta và bọn họ không giống nhau. "
" Không giống chỗ nào? "
Chu Hoài Sơn liền dừng chân, xoay người nhìn tế tửu đại nhân, nói:" Ngài nhìn kỹ ta đi. "
Tế tửu đại nhân cũng dừng bước, xoay người, nhìn chằm chằm vào mặt Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn lập tức nói:" Không phải nhìn mặt, nhìn xuống! "
Tế tửu đại nhân chuyển ảnh mắt về phía ngực Chu Hoài Sơn.
" Nhìn xuống. "
Tế tửu đại nhân nhìn xuống bụng Chu Hoài Sơn.
" Nhìn xuống nữa. "
Tế tửu đại nhân dời mắt xuống.. Ách! Xuống chút nữa nhìn, tựa hồ không quá phù hợp.
Tế tửu đại nhân quyết nhìn về phía vạt áo bào của Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn lập tức rên lên:" Không phải xuống thấp như vậy, ở đây này. "
Chu Hoài Sơn chỉ vào bên hông cách rốn khoảng một ngón tay. Tế tửu đại nhân lập tức đưa mắt nhìn theo, liền thấy hai hàng chữ, một trái một phải, thêu trên y phục của Chu Hoài Sơn.
Bên trái: Đại Cát Đại Lợi.
Bên phải: Ngày ngày ăn gà.
Thấy tế tửu đại nhân đã nhìn được, Chu Hoài Sơn liền cười hì hì, nói:" Con người ta tương đối xem trọng chuyện này, cả người từ đầu tới đuôi đều lộ ra một cỗ vui mừng hớn hở, cho nên bệ hạ nhìn thấy ta tâm tình tốt lên là rất bình thường, ai mà không muốnĐ Cát Đại Lợi mỗi ngày ăn gà kia chứ. "
Tế tửu đại nhân.. Ông ta cảm thấy hình như mình đã bị đói quá rồi, nếu không tại sao lại cảm giác đầu óc không đủ nhanh nhẹn thế nhỉ! Thậm chí ông ta còn cảm thấy, nghe không hiểu Chu Hoài Sơn đang nói cái gì!
Đến khi đã cùng Chu Hoài Sơn đi ra ngoài cung, nhưng trong đầu Tế tửu chỉ có tám chữ: Đại Cát Đại Lợi, ngày ngày ăn gà.
" Cái kia, ngươi thật sự cảm thấy, bệ hạ đối xử với ngươi khác với mọi người, là bởi vì cái này sao? "Đi đến cửa cung, tế tửu đại nhân mở miệng lần nữa.
Chu Hoài Sơn liền gật gật đầu:" Trừ cái này thì không có nguyên nhân khác đâu, ta cũng không có nhiều hơn người khác cái chân, cái tay nào mà. "
Tế tửu đại nhân vẫn không thể nào hiểu nổi. Ước chừng là vì đói rồi.
Ông ta giơ tay vỗ vỗ vai Chu Hoài Sơn, ý vị sâu xa thở dài, nói:" Hôm nay nghỉ một ngày đi, ngày mai lại đi đọc sách. "
Chu Hoài Sơn nghe đến đây, tâm tình vừa có chút suy sụp, lập tức liền kích động đến suýt chút nữa đã tung ra một quả rắm.
Tế tửu đại nhân nói xong, quay đầu lên xe ngựa. Đại Cát Đại Lợi, ngày ngày ăn gà, thực sự là bởi vì cái này? Sao Vậy ông ta nên thêu cái gì đây? Đại Cát Đại Lợi, ngày ngày ăn cá sao? Không được, quá khuôn sáo cũ kỹ. Vậy thì, cát tường như ý, ngày ngày.. ngày ngày làm gì chứ?
Tế tửu đại nhân ôm theo cái bụng đói cùng một đống suy nghĩ rối rắm rời đi, Chu Hoài Sơn đưa mắt nhìn xe ngựa của tế tửu đại nhân biến mất khỏi một khúc quanh mới sung sướng chuẩn bị đi bộ về nhà.
" Sơn ca! "
Chu Hoài Sơn đang chuẩn bị nhấc chân rời đi, chợt nghe thấy tiếng hô gọi ro to ở ngay phía trước. Theo âm thanh nhìn lại, lập tức pháy hiện Vương Cẩn đang điên cuồng phất phất tay với hắn như một tên ngốc.
Chu Hoài Sơn lập tức đi qua.
" Sao ngươi lại tới đây? Ngươi trốn ra ngoài như thế nào? "
Vương Cẩn dò xét trên dưới Chu Hoài Sơn một lượt, thấy hắn cũng không có gì khác thường, mới cười đáp:" Trèo tường ra ngoài."
Danh Sách Chương: