"Cha, mở cửa!"
"Ta không mở!"
"Mở cửa!"
"Không mở!"
Chu Thanh đứng ở ngoài cửa phòng Chu Hoài Sơn, trầm mặt gõ cửa.
"Cha có bản lãnh thì ở bên trong cả đời đi, đừng có ra nữa! Lát nữa chúng ta ăn cơm cha cũng đừng có ra! Hôm nay ta mua được ở huyện thành rất nhiều đồ tốt trở về!"
Chu Hoài Sơn trong phòng..
Lưng tựa cánh cửa, nháy mắt cân nhắc một phen.
Mở cửa, tối đa cũng chỉ bị khuê nữ mắng một trận, nàng cũng không thể động thủ đánh cha mình được.
Không mở cửa, tổn thất chính là đồ ăn ngon a.
Cho nên..
Cái này còn có gì để suy tính nữa!
Chu Hoài Sơn quay người lập tức mở cửa.
Ngũ quan chen thành một đoàn, bày ra bộ dáng đáng thương nhìn Chu Thanh, yếu ớt nói: "Khuê nữ ta sai rồi."
Chu Thanh hung hăng trừng Chu Hoài Sơn.
"Cha khuyến khích Bình tử làm chuyện xấu, bây giờ Bình tử bị đánh, cha cứ như vậy nhìn sao?"
Chu Hoài Sơn..
"Không nhìn, chẳng lẽ ta cũng đi đánh nó? Loại chuyện này ta làm không được a!"
Chu Thanh..
Một luồng khí nóng lập tức xông lên đỉnh đầu.
Nhìn sắc mặt Chu Thanh không đúng, Chu Hoài Sơn lập tức giữ chặt cánh tay nàng, nói: "Bình tĩnh một chút khuê nữ, bình tĩnh một chút."
"Ta bình tĩnh cái rắm! Cha không thể chơi trò khác được sao? May y phục cho gà, cho heo, có phải là cha rảnh đến điên rồi không!"
Chu Hoài Sơn tội nghiệp nói: "Ta đây không phải là đang suy nghĩ con đường phát tài cho nhà mình sao."
Chu Thanh..
Phát tài? Dựa vào việc may xiêm y cho heo sao? Ngươi gạt quỷ hả!
"Thật sự, khuê nữ, trước khi ta đến đây, chỗ chúng ta ở ấy, những nhà có tiền đều cho chó mèo nhà nuôi mặc quần áo váy vóc, Đại Hoàng nhà ta nuôi, y phục ước chừng phải đầy ba cái rương lớn đấy." Chu Hoài Sơn nói đầy chân thành.
Điểm này, Chu Thanh tin tưởng.
Dù sao ở thế giới kia của nàng, mèo chó cũng có thể mặc quần áo a.
Nhưng mà! Tin điều này không đại biểu rằng nàng cũng tin tưởng Chu Hoài Sơn làm như vậy là vì phát tài.
Chu Thanh dùng ánh mắt quái gở nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn, ánh mắt kia, phảng phất giống như một thầy chủ nhiệm đang phán xét một đứa học trò ngỗ ngược vậy.
Chu Hoài Sơn..
Đầu vai một suy sụp, ủ rũ cúi đầu.
"Được rồi, ta chỉ đơn thuần muốn trước khi phải học hành cực khổ vào ngày mai làm việc thả lỏng cuối cùng mà thôi, khuê nữ, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phải tức giận phấn đấu, trên đầu treo lơ lửng dùi gỗ, khêu đèn học đêm.."
Chu Thanh xua tay, cắt ngang mấy lời vớ vẩn của Chu Hoài Sơn.
"Ta không nói người, người đi giải thích với tam thúc một chút, đừng để thúc ấy đánh Bình tử nữa."
Chu Thanh nói xong, tiếng của Chu Bình đã truyền đến từ phía sau lưng nàng: "Đại tỷ, chậm rồi, cha đệ đã đánh xong a."
Chu Bình khập khiễng đi tới.
Có điều, trước khi bị đánh thì trong lòng run sợ, nhưng sau khi bị đánh thằng nhóc lại phát hiện cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Chu Bình mặc dù đi lại có chút khập khễnh, nhưng vẫn nhe răng cười hì hì.
"Đại tỷ, tỷ mua mấy tấm sa lụa đẹp mắt như vậy làm gì? Những thứ đó cũng không thể may xiêm y a! Mặc đều trong suốt."
Vải kia thằng nhóc còn chưa thấy qua, vẫn là Thẩm Lệ nói cho nó biết, gọi là sa lụa.
Chủ đề bị Chu Bình thành công chuyển hướng.
Chu Hoài Sơn lập tức thuận tiện đổi chủ đề: "Cái gì? Khuê nữ con mua sa lụa à, ta đi xem."
Nói xong, Chu Hoài Sơn liền cười hắc hắc, hai tay giơ lên trên đỉnh đầu, lưng dán vào cửa, lách qua Chu Thanh ra ngoài.
Chu Bình nhìn Chu Thanh một cái, khập khiễng đi theo Chu Hoài Sơn.
Một lớn một nhỏ, vừa đi vừa nói thầm với nhau.
Chu Thanh nhìn, chỉ cảm thấy mí mắt nháy điên cuồng, một cỗ dự cảm không lành xông tới.
"Ta cảnh cáo hai người, đừng nghĩ tới việc dùng sa lụa của ta may xiêm y cho heo, gà cũng không được!"
Một lớn một nhỏ phía trước, đầu vai đồng thời suy sụp.
Chu Thanh..
* * *
Lúc ăn cơm tối, Chu Thanh mới biết được, thì ra hôm nay tam thúc, tam thẩm đi lên trấn một chuyến.
Triệu thị viết lại cách nấu cá cay, lại tự chuẩn bị một phần cá, đi đến một tửu lâu trên trấn trực tiếp nấu một nồi, liền thành công bán được công thức nấu.
Hết thảy được 15 lượng.
Một công thức nấu ăn lại có thể bán nhiều tiền như vậy, Triệu thị hưng phấn đến nỗi lúc ăn cơm tối hai mắt phẫn phát sáng a.
Đây chính là tiền nàng kiếm được!
"Thanh nha đầu, ngươi mua mấy tấm sa lụa làm gì?" Khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng cười, Triệu thị hỏi Chu Thanh.
"Làm hoa lụa."
"Hoa lụa?" Chu Dao cùngChu Bình đồng thời kinh ngạc, hỏi: "Đó là cái gì?"
"Chính là bông hoa làm bằng sa lụa đấy, hoa giả, nhưng rất đẹp, rất dễ nhìn."
Triệu thị nhìn Chu Hoài Lâm một cái, không hiểu hỏi Chu Thanh: "Thanh nha đầu còn có thể làm hoa lụa sao?"
Bọn họ còn chưa từng nghe qua có thứ gọi là như vậy đâu, Thanh nha đầu từ nhỏ lớn lên cùng bọn họ trong một viện, sao lại đột nhiên biết cái này?
"Thật ra ra ta cũng chưa từng làm qua, có điều, mỗi lần trong thôn xử lý việc tang lễ, không phải đều có hoa giấy sao? Ta thấy, hoa giấy cùng hoa lụa cũng không khác nhau bao nhiêu đâu, ta sẽ làm thử giống hoa giấy xem sao."
Chu Hoài Sơn yên lặng trợn mắt trừng một cái.
Dối trá! Tiếp tục dối trá đi!
Chu Thanh nguýt hắn một cái.
Chu Hoài Sơn lập tức thuận theo nói: "Đúng vậy a, Thanh nhi từng làm hoa giấy, còn rất dễ nhìn! So với hoa giấy bên ngoài bán cũng đẹp hơn, nhìn rất thật lại còn xinh xắn."
Đối với khuê nữ, cứ thổi phồng lên là được!
Chu Thanh..
Chu Hoài Sơn nói như vậy, điểm kì quái nổi lên trong lòng Triệu Thị cùng Chu Hoài Lâm liền nhạt bớt.
Cũng phải, bọn họ nhìn thấy hoa giấy rất nhiều, nhưng chưa ai nghĩ tới việc tự mình động thủ làm một đóa thử xem.
Vẫn là Thanh nha đầu đầu óc linh hoạt.
"Thanh nha đầu, cháu làm hoa lụa, là dự định bán sao?" Chu Hoài Lâm nhai miếng thịt trong miệng, hỏi: "Thứ này có thể bán sao? Dù sao cũng là hoa giả."
Chu Thanh cười nói: "Tam thúc, nhất định có thể bán, tin ta đi, dù bán không được, chờ hoa này làm xong, lúc ăn tết nhà chúng ta tự trang trí, hoa đoàn cẩm thốc cũng xinh đẹp."
Nghe được lời Chu Thanh, Triệu thị liền kịp phản ứng.
"Giữa mùa đông không có hoa gì nở, nếu chúng ta làm ra hoa lụa đẹp đễ dễ nhìn, có ai không mua một chút tạo không khỉ vui vẻ trong nhà kia chứ."
Chu Dao liền nói thêm vào: "Nếu có thể kết thành những bông hoa nhỏ, mang trên đầu, trắng trẻo mũm mĩm cũng rất xinh đẹp a."
Chu Bình liền reo lên: "Nếu như đan thành đại đao.."
Không đợi Chu Bình nói xong, Chu Hoài Lâm đưa tay chính vỗ vào đầu thằng nhóc một cái, quát: "Ngậm miệng, con cầm đại đao bằng lụa làm cái gì!"
Chu Bình suýt chút nữa bị Chu Hoài Lâm vỗ một phát đập đầu vào cái chén cơm trước mặt.
Đầu bị đau, liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Bởi vì Chu Thanh tìm được con đường buôn bán mới, toàn gia cơm nước xong xuôi nói làm liền làm.
Một nhà tam phòng chớ nói đến chuyện làm hoa lụa, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua, Chu Thanh động thủ, bọn họ liền vây xung quanh trợ thủ.
Thẩm Lệ cùng Chu Hoài Sơn thì đều đã nhìn thấy a.
Nhưng từng thấy không có nghĩa là có thể làm.
Chu Thanh dùng một thanh trúc đan ra hình dạng một đóa mẫu đơn, lại dùng mảnh sa lụa màu hồng mua được từng tầng từng tầng kéo căng lên đó.
Làm hoa lụa rất tốn thời gian, cần phải kiên nhẫn.
Chu Hoài Sơn nhìn một hồi liền nằm xuống bên cạnh Chu Thanh ngủ thiếp đi.
Một nhà tam phòng trong lòng rất hưng phấn cùng tò mò, ánh mắt cơ hồ chưa từng rời khỏi tay Chu Thanh một khắc, thầm ước gì nhìn một lần liền có thể học được.
Thẩm Lệ ngồi ở một bên, quay đầu, nâng má, nhìn Chu Thanh.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Ngón tay Chu Thanh linh xỏa, trong tiếng kinh hô của Chu Bình, một đóa hoa mẫu đơn làm bằng sa lua trông rất sống động bung nở trong tay nàng.
"Oa! Đại tỷ thật là lợi hại! Quả thực là giống hoa thật như đúc a!"
Mặc dù Chu Bình căn bản chưa thấy qua mẫu đơn như thế nào, nhưng mà điều này không ảnh hưởng tới việc nó khích lệ Chu Thanh.
Tiếng kêu của Chu Bình khá lớn, khiến Chu Hoài Sơn đang ngủ say như chết lập tức lăn lông lốc ngồi bật dậy.
"Khuê nữ của ta đúng là lợi hại, bông hoa này, thật thật giả giả khó phân biệt, phía trên lại dính chút giọt sương, ai nói đây là giả ta sẽ liều mạng với kẻ đó!"
Đôi mắt còn nhập nhèm chưa triệt để mở ra, Chu Hoài Sơn thậm chí ngay cả hoa còn không nhìn thấy rõ ràng.
"Đúng vậy, Đại tỷ của ta làm hoa, thiên hạ đệ nhất!"
"Đúng thế, khuê nữ của ta làm hoa, không ai bằng!"
Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình không não thổi phồng, càng thổi càng xa..
Danh Sách Chương: