Mục lục
Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vương thị lau nước mắt, khóc đến thở không ra hơi.

Vừa rồi đại phu nói, Chu Hoài Hải tối thiểu nhất cũng phải nằm trên giường dưỡng nửa năm mới có thể triệt để khôi phục.

Chỉ riêng hôn mê bất tỉnh, cũng phải kéo dài bốn năm ngày.

Cũng là tờ giấy kia gây ra họa! Nếu không có tờ giấy đó, nào có nhiều chuyện đến thế!
"Cha, việc cấp bách trước mắt là chúng ta vẫn nên nhanh chóng lấy lại tờ giấy kia, bằng không về sau sẽ bị bọn họ kiềm chế khắp nơi, Viễn ca cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Tôn thị khóc ròng nói: "Đúng vậy, phải lấy lại tờ giấy kia!"
Chu lão gia tử đen mặt ngồi đó, gắt gao siết chặt nắm tay, nói: "Việc này, ta phải suy nghĩ kỹ một chút."
"Ông còn nghĩ cái gì, đều đã như vậy ông còn băn khoăn nghiệt chướng kia!" Tôn thị lập tức gào thét lên.
Chu lão gia tử tức giận trừng Tôn thị quát: "Không suy nghĩ chẳng lẽ lại biến khéo thành vụng như Hải, không thành?"
"Cái gì gọi là biến khéo thành vụng, lời này của ông là có ý gì? Hải đã thành như vậy, ông còn trách hắn, tâm của ông sao lại ác như vậy a! Nếu không phải do tiểu súc sinh kia, Hải có thể thành dạng này không!"
Chu lão gia tử bị Tôn thị làm cho đau cả đầu.

Đột nhiên đứng dậy, xanh mặt nhìn Tôn thị.
"Bà có biện pháp, thì bây giờ đi cầm tờ giấy đó về đi! Không cầm về được, liền câm miệng cho ta! Bà ầm ĩ như vậy, giấy liền có thể tự mình bay trở về không?"
Chu lão gia vừa rống, trong lòng Tôn thị dù cho có tức giận hơn nữa, cũng chỉ có thể ngậm miệng.

Đành ngồi đó khóc lóc không ngừng.

Chu lão gia tử nặng nề thở dài một hơi: "Chuyện này, chờ Hải tỉnh lại, ta và nó sẽ thương lượng thật tốt, trước mắt, chuyện khẩn yếu nhất là cơ thể của nó, vợ lão đại, ngươi ngàn vạn lần chiếu cố tốt cho nó, đừng để lại mầm bệnh gì."
Vương thị gạt lệ đáp: "Con đã biết, cha."
Chu lão gia tử nhìn Chu Hoài Hải một cái, trầm mặt chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Thấy Chu lão gia tử muốn đi, Tôn thị vội hỏi: "Ông đi đâu?"
Chu lão gia tử cũng không quay đầu lại, tức giận nói: "Huyện nha."
Phủ đệ Huyện nha.
Huyện lệnh đang tại nghe thủ hạ hồi bẩm chuyện Chu Hoài Hải bị đánh, bên ngoài liền thông truyền, Chu Bỉnh Đức cầu kiến.

Huyện lệnh khách khí mời Chu lão gia tử vào, tự mình nâng trà.

Có thể nhận được đãi ngộ như thế ở phủ đệ Huyện lệnh, phẫn uất trong lòng Chu lão gia cũng hơi giảm đi một chút.
Bứt rứt bất an ngồi trước bàn, bàn tay xoa tới xoa lui trên đùi, Chu lão gia tử không biết mở miệng như thế nào, chỉ cúi đầu nhìn lá trà trong chén.
Huyện lệnh nhìn Chu lão gia tử, khóe miệng nở nụ cười đúng mực.
"Chuyện của Chu Hoài Hải ta đã nghe nói, trăm năm nay huyện Thanh Hà không thấy một lần sơn phỉ, không ngờ lần này, ban ngày ban mặt mà lại xuất hiện sự tình này, ta tất nhiên sẽ nghiêm tra."
Nghe được lời này của Huyện lệnh, Chu lão gia tử đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt mang theo một tia kinh ngạc.
"Sơn phỉ?"
Huyện lệnh gật đầu.
"Nghe bách tính bên ngoài nói, Chu Hoài Hải là bị sơn phỉ đánh cướp, ông yên tâm, ta nhất định.."
Không đợi Huyện lệnh nói xong, Chu lão gia tử vội vàng bối rối khoát tay: "Không, không, không phải sơn phỉ, không phải."
Đáy mắt đục ngầu của ông ta còn mang theo một loại bất an không rõ, môi có chút phát khô.

"Không phải?"
Chu lão gia tử mang theo vẻ khó xử, nghênh tiếp ánh mắt Huyện lệnh, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi thở ra.

Theo hơi thở này, đầu vai ông ta cũng hơi suy sụp xuống, giống như vừa làm ra một quyết định trọng đại nào đó.
"Đánh Hoài Hải, là nữ nhi Chu Thanh của nhị nhi tử ta..

nhị nhi tử ta chính là Huyện án thủ lần này, Chu Hoài Sơn."
Huyện lệnh lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.

Con gái của Chu Hoài Sơn?
Chu lão gia tử cúi đầu, đôi mắt nhìn chòng chọc vào ly trà nhỏ.

Huyện lệnh thì nhìn Chu lão gia tử, suy xét ý đồ đến đây của lão nhân này.
Im lặng một hồi lâu, Chu lão gia tử mới tiếp tục nói: "Ta..

Ta có thể cầu xin ngài một chuyện không?"
"Ngài nói đi."
"Ngài bắt nhị nhi tử cùng tôn nữ của ta, nhốt bọn họ một năm, nửa năm là tốt rồi, tuyệt đối đừng muốn mạng của bọn chúng."
Huyện lệnh..


Khóe mặt giật một cái, Huyện lệnh nhìn Chu lão gia tử hỏi lại: "Bắt Chu Hoài Sơn cùng nữ nhi của hắn?"
Chu lão gia tử gật gật đầu đáp: "Bắt là được, đừng giết chúng."
Huyện lệnh vội nói: "Ngài có phải là đã hiểu lầm gì rồi không, sao ta lại phải bắt Chu Hoài Sơn?"
Chu lão gia tử bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Huyện lệnh: "Ta vừa mới nói rồi mà, lần này đánh Hoài Hải, là khuê nữ của Hoài Sơn."
"Ngài có chứng cứ không?"
Chu lão gia tử dường như nghe không hiểu ý tứ của Huyện lệnh, mờ mịt lại kinh ngạc nhìn Huyện lệnh: "Chứng cứ?"
Huyện lệnh nhân tiện nói: "Xử án xem trọng động cơ cùng thủ pháp gây án, cũng xem trọng nhân chứng vật chứng."
Lần này Chu lão gia tử đã kịp phản ứng, kéo miệng cười khổ một tiếng.
"Ta hỏi những tên hộ viện bị thương, bọn họ nói, chắc chắn là không sai."
Huyện lệnh liền mỉm cười lắc đầu: "Những hộ viện kia đều là người của các ông, bọn họ không thể làm nhân chứng, nói chính xác hơn thì, chứng nhận của bọn họ còn chưa đầy đủ."
Chu lão gia tử trừng to mắt nhìn xem Huyện lệnh, không thể tưởng tượng, nói: "Nhưng chính là Chu Thanh đánh Hoài Hải a!"
Huyện lệnh lại nói: "Theo ta được biết, nơi Chu Hoài Hải xảy ra chuyện là hẻm nhỏ, lúc xảy ra chuyện, bên cạnh hắn có 9 hộ viện khoẻ mạnh, dù đúng là Chu Thanh đánh Chu Hoài Hải, vậy thì vì sao Chu Hoài Hải lại mang nhiều người như vậy xuất hiện ở đó chứ?"
Sắc mặt Chu lão gia tử lập tức đỏ lên.

Vì cái gì? Đương nhiên là vì lấy lại tờ giấy kia.

Nhưng ai có thể ngờ..
Nhìn thần sắc Chu lão gia tử, trong lòng Huyện lệnh đã có thể hiểu được đại khái mọi chuyện.
"Ngài nói là Chu Thanh đánh Chu Hoài Hải, cũng nên cho ta một lý do Chu Thanh xuất hiện ở hiện trường a.

Dù sao, trừ hộ viện của các ngươi, không ai có thể chứng minh Chu Thanh từng xuất hiện ở nơi đó.

Điểm này, bản quan đã cho người điều tra rồi."

Chu lão gia tử há há mồm, nhẫn nhịn một hồi lâu, mới nói: "Không có người nhìn thấy?"
Huyện lệnh gật đầu, đáp: "Không có."
Dừng một chút, Huyện lệnh lại nói: "Nếu ngài nhất định cho là Chu Thanh ra tay, bây giờ không có nhân chứng, tìm được vật chứng, bản quan cũng có thể bắt người."
Lời nói này, giống như ông ta đang đứng về phe Chu lão gia tử.

Sắc mặt Chu lão gia tử quả nhiên sắc hơi hòa hoãn xuống.
"Vật chứng?" Ông ta nhìn Huyện lệnh, cố gắng suy nghĩ một chút: "Lúc đó Chu Thanh lấy từ trên người Hoài Hải một tấm ngân phiếu một ngàn lượng."
Huyện lệnh nhân tiện nói: "Nhưng tấm ngân phiếu này, cũng không có người nào khác nhìn thấy, trừ phi chúng ta lục soát được nó từ chỗ Chu Thanh, bằng không, không thể coi là vật chúng được."
"Vậy thì đi soát a!" Chu lão gia tử lập tức nói.
Huyện lệnh nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu.

Ánh mắt này khiến sau lưng Chu lão gia tử phát lạnh.
"Dù sao nó cũng là hung thủ."
Huyện lệnh cạn lời, rên lên một tiếng: "Phái người đi điều tra Chu Thanh không khó, nhưng ngài phải suy nghĩ kỹ, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, việc này nếu như truyền đến kinh đô, chỉ sợ là không tốt lắm đối với Chu Viễn."
Chu lão gia tử lập tức sững sờ, kinh ngạc nhìn Huyện lệnh.
Huyện lệnh liền nói: "Ta nghe nói, hôm nay Chu Hoài Hải ở quán mỳ hoành thánh trước cổng thành bồi thường cho Chu Thanh ba trăm lượng bạc, tờ giấy kia, chỉ sợ không tốt cho Chu Viễn đâu."
Nghe đến tờ giấy kia, trong lòng Chu lão gia tử hung hăng nhảy lên một cái.

Không nghĩ tới, Huyện lệnh cũng biết đến tờ giấy cam kết này.

Chu lão gia tử nặng nề thở dài, vẻ mặt mệt mỏi, đau đớn.
Huyện lệnh nhìn thần sắc Chu lão gia tử, lại nói: "Mặc kệ có thể lục soát được ở chỗ Chu Thanh tấm ngân phiếu kia hay không, thì chuyện in giấu tay cam kết cũng đều sẽ bởi vì điều tra mà trở nên huyên náo xôn xao, ngài nên cân nhắc tinh tường a.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK