Thẩm Lệ.. Vừa rồi ngài chỉ là co giật, chứ không phải mất trí nhớ!
Nghênh tiếp ánh mắt của Thẩm Lệ, Chu Hoài Sơn lập tức nói: "Đúng rồi, không phải ngươi vừa nói, bệ hạ truyền ta tiến cung sao, nhanh, vạn nhất có việc gấp gì thì sẽ trễ mất."
Nói rồi, Chu Hoài Sơn lại cúi đầu nhìn bụi đất trên y phục của mình, lập tức nhảy dựng lên.
"Vừa rồi có phải ta bị co giật đúng không?"
Thẩm Lệ..
Tiểu nội thị từ đầu đến cuối bị Chu Hoài Sơn nắm chặt tay, Chu Hoài Sơn vừa nhảy lên, tiểu nội thị cũng suýt chút nữa bị kéo ngã.
Đầu lĩnh thị vệ liếc nhìn Thẩm Lệ, tiếp đó khách khí nói với Chu Hoài Sơn: "Đúng là bị co giật, hơn nữa còn rất lợi hại."
Chu Hoài Sơn lập tức bày ra vẻ mặt hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm nói: "Lần trước đại phu có nói, nếu như ta còn bị co giật nữa, thì rất có thể sẽ chết tại chỗ, làm ta sợ muốn chết, còn sống thật là tốt nha."
Thị vệ đầu lĩnh.. có mà ngươi làm ta sợ muốn chết ấy. May mà Thẩm Lệ đến nhanh. Nếu không, ngươi sẽ thật sự chết ở chỗ này đấy.
Thị vệ đầu lĩnh không khỏi nhìn lại tiểu nội thị kia. Tay chân nhỏ như cái nhánh tre, hẳn là phục vụ trong ngự thư phòng nhỉ? Nội thị tổng quản không phải luôn thích những người cao lớn khoe mạnh sao?
Đang nói chuyện, tế tửu đại nhân của Quốc Tử giám đã hộc tốc chạy đến.
Chu Hoài Sơn vừa nhìn thấy ông ấy, liền trực tiếp nhào qua, rất giống như đứa trẻ vừa phải chịu ủy khuất gặp được mẹ.
"Đại nhân, học sinh thiếu chút đã cùng ngài âm dương cách biệt rồi, sẽ không còn được gặp lại ngài nữa."
Chu Hoài Sơn bỗng nhiên gào lên như thế, làm cho tế tửu đại nhân sợ hết hồn, lại nhìn một thân bụi đất của Chu Hoài Sơn cùng gương mặt đen như đít nồi của Thẩm Lệ, ánh mắt tế tửu đại nhân lập tức trở nên âm u lạnh lẽo.
"Đã xảy ra chuyện gì? Không phải là tuân theo khẩu dụ của bệ hạ tiến cung sao? Như thế nào? Sao lại thiếu chút nữa bỏ mạng ở cửa cung? Từ khi nào mà tính mạng học sinh Quốc Tử giám chúng ta, lại trở nên không đáng giá như vậy!"
Thị vệ đầu lĩnh giật mình, vội vàng tiến lên giảng giải. Nghe xong, khóe miệng tế tửu đại nhân Quốc Tử giám co giật mấy cái. Mẹ nó. Làm chủ hơi sớm rồi, có chút lúng túng a!
Một nhóm mấy người, đi thẳng đến ngự thư phòng. Dọc đường đi Chu Hoài Sơn đều nắm chặt cánh tay của tiểu nội thị không buông ra, làm cho hắn gấp đến đổ đầy mồ hôi. Hắn cũng không thể thật sự đem Chu Hoài Sơn đến ngự thư phòng được. Hắn là giả truyền khẩu dụ.
Nhưng.. Bây giờ làm sao thoát thân? Thống lĩnhảnh vệ còn ở đây, hắn phải làm sao mới có thể thoát thân được chứ!
Đúng lúc Tiểu nội thị đang sợ hãi đến sắp tiểu cả ra quần, thì có một nhóm Tiểu Nội Thị đang đi lại gần, trong tay mỗi người bưng một cái khay gỗ, trên khay là từng chồng quần áo được sắp xếp chỉnh tề. Một đội ước chừng mười mấy người, cúi đầu rũ mắt, yên lặng đi tới.
Ngay khi nhóm người này tới gần, một Tiểu Nội Thị vội vàng hấp tấp chạy về phía Thẩm Lệ nói: "Thẩm đại nhân, gặp ngài ở đây thật đúng là quá tốt rồi, Thái Hậu nương nương truyền khẩu dụ, sai nô tài mời ngài qua đó nói chuyện, nô tài còn đang định chạy một chuyến đến ảnh vệ đây, không ngờ hôm nay nô tài lại có phúc như vậy, gặp được ngài ở nơi này."
Thẩm Lệ nhíu mày, nhìn lại tiểu nội thị đang bị Chu Hoài Sơn túm chặt. Nói vậy thì Tiểu Nội Thị này thực sự là người của cung thái hậu.
"Có chuyện gì?" Trầm Lệ lạnh nhạt hỏi.
Tiểu Nội Thị lập tức cười làm lành, đáp: "Nô tài nào biết được, Thái Hậu nương chỉ phân phó nô tài tới truyền lời, có điều, nô tài nhìn dáng vẻ của Thái Hậu nương nương thì hẳn là có chuyện rất cấp bách."
Dù trong lòng vô cùng không muốn, nhưng Thẩm Lệ lại không có cách nào cự tuyệt. Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn lập tức nói: "Thái Hậu nương nương đã truyền triệu ngươi thì chính là coi trọng ngươi, ngươi nhanh đi đi, chỗ ta không có việc gì, bệ hạ cũng đã gọi ta tiến cung hai ba lần rồi, lại nói, còn có tế tửu đại nhân kia mà."
Tế tửu đại nhân bị điểm danh, khẽ sửng sốt một chút, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía tiểu nội thị đứng bên cạnh Chu Hoài Sơn.
Thẩm Lệ liếc nhìn tế tửu đại nhân, tiếp đó quay người cung kính ôm quyền hành lễ với ông: "Làm phiền ngài."
Dứt lời Thẩm Lệ liền xoay người theo tiểu nội thị vừa tới truyền khẩu dụ của thái hậu mà rời đi.
Trước mặt chính là một chỗ rẽ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng của Thẩm Lệ nữa, đúng lúc này, trong nhóm Tiểu Nội Thị bưng khay kia, không biết là kẻ nào đi dường không có mắt, đẩy một phát, khiến cho đồng bạn đi phía trước trực tiếp ngã về phía Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn không hề có ý tránh né, trực tiếp bị đụng ngã.
Nhóm Tiểu Nội Thị kia cũng ngã xuống một đám, bọn họ ba chân bốn cẳng lảo đảo bò về phía Chu Hoài Sơn, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Tràng diện lập tức loạn thành một đống.
Nhân cơ hội này, tiểu nội thị đến truyền lời cho Chu Hoài Sơn liền muốn bỏ chạy. Chỉ cần chạy được đến chỗ rẽ phía trước là tốt rồi. Nhưng mà..
Dưới tình huống hỗn loạn như vậy, thế mà từ đầu tới cuối, Chu Hoài Sơn vẫn nắm chặt lấy tay Tiểu Nội Thị không buông, chặt đến mức thật sự chẳng khác nào là phu thê tình thâm.
Chu Hoài Sơn kéo mạnh tiểu nội thị đang muốn chạy kia, lôi hắn trở về.
"Đi đâu? Muốn chạy hả? Mời thần dễ tiễn thần khó, ngươi chưa nghe nói qua sao?"
Tiểu Nội Thị tay chân lèo khèo nhìn thấy nụ cười gian xảo như sói của Chu Hoài Sơn, lập tức rùng mình một cái. Đám nội thị còn lại liền rơi vào trầm mặc trong chốc lát. Nhiệm vụ thất bại, hốt hoảng bỏ chạy.
Chu Hoài Sơn lôi kéo cánh tay lạnh ngắt của Tiểu Nội Thị kia, lại vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, khen: "Chậc, da mịn thịt mềm."
* * *
Tẩm cung của Thái Hậu nương nương. Một bộ trang sức kim quang lóng lánh được cung nữ dùng khay gỗ nâng tới trước mặt Thẩm Lệ. Thái Hậu nương nương ăn mặc lộng lẫy hoa quý, ung dung nhàn nhã ngồi ở cao vị, bưng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Chuyện chung thân của ngươi, mắt thấy đã sắp đến ngày tổ chức, hôm qua ai gia thu thập khố phòng, phát hiện ra thứ này, ai gia thấy rất hợp với Chu Thanh, ngươi cầm về đưa cho nàng đi."
Trong giọng nói của Thái hậu mang theo vẻ trào phúng cao cao tại thượng.
Thẩm Lệ liếc nhìn bộ trang sức được làm hoàn toàn bằng vàng ròng kia. Không nói đến kiểu dáng như thế nào, chỉ riêng chuyện mang nó trên đầu, sợ sẽ nặng đến gãy cổ mất.
Hợp với Chu Thanh sao? Hợp cái gì? Là muốn nói Chu Thanh tục không chịu được sao?
Ánh mắt u lãnh, Thẩm Lệ ôm quyền tạ ơn.
Thái hậu nâng cằm, trịch thượng nhìn hắn, hỏi: "Mấy ngày gần đây, ảnh vệ hẳn là rất bận?"
"Hồi bẩm nương nương, vẫn giống như trước đây thôi."
Thái hậu liền hừ lạnh một tiếng, nói: "Trấn Quốc Công dù sao cũng là công thần hai triều, quân công không thể không có, hắn qua đời, ngươi vậy mà cũng không chịu để cho Tô Khác trở về giữ đạo hiếu."
Thẩm Lệ cúi đầu nói: "Quy củ khó sửa đổi, thần cũng rất khó xử, mong nương nương thông cảm."
"Nếu ai gia không thông cảm thì sao?"
Thẩm Lệ đứng ở đó, im lặng không nói gì.
Thái hậu cười nói tiếp: "Chờ ngươi thành thân, phu nhân của ngươi sợ là sẽ phải thường xuyên tiến cung, ngươi yên tâm, ngươi là thần tử được hoàng thượng sủng ái nhất, phu nhân của ngươi, ai gia nhất định sẽ trông nom thay ngươi, tuyệt không để cho nàng phải chịu nửa phần ủy khuất."
Đang nói chuyện, một Tiểu Nội Thị vội vàng chạy vào. Lúc đi ngang qua Thẩm Lệ, người nọ còn nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ một cái, tiếp đó đi thẳng đến chỗ Thái Hậu nương nương, cúi đầu hồi bẩm gì đó.
Không đợi hắn nói xong, thái hậu đã quơ lấy chén trà tren bàn đập mạnh xuống đất, mắng: "Ngu xuẩn! Một đám ngu xuẩn!"
Thẩm Lệ đứng ở đó, khóe miệng khẽ cười như có như không. Phe cánh của thái tử cùng phe của Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn ở thế thủy hỏa bất dung.
Lúc này thái hậu cũng không thèm giả vờ giả vịt nữa, khoát tay đuổi người: "Ai gia mệt rồi, ngươi lui xuống đi."
Thẩm Lệ không nhiều lời, cầm bộ trang sức kia rồi quay người rời đi.
Danh Sách Chương: