Chuyện mình nghĩ không ra, thì phải không ngại học hỏi, đi tìm cao nhân giải đáp.
Trong mắt Chu Bình sáu tuổi, cao nhân trong nhà này, chính là sư huynh của hắn, huynh ấy ước chừng còn cao hơn cha hắn hẳn hai cái đầu nha.
Đáng tiếc hôm nay đã nghe Lý Nhị nói, sư huynh đi ra ngoài mất rồi.
Vậy tìm ai đây? Người cao thứ hai trong nhà chính là nhị bá.
Suy nghĩ trong chớp mắt, Chu Bình liền nói với Mạnh Vũ: "Ngươi đừng động."
Mạnh Vũ đang cầm chổi quét rác, nghe vậy cả người liền cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn Chu Bình, bảo trì động tác quét sân, động cũng không dám động: "Hả?"
"Ngươi đừng động, ta đi một chút liền trở về!"
Bỏ lại một câu, Chu Bình vô cùng lo lắng chạy thẳng về phía gian phòng của Chu Hoài Sơn.
Hậu viện.
Chu Hoài Sơn một thân một mình đứng dưới cây mai vàng trong viện.
Vịn một nhánh mai vàng, Chu Hoài Sơn nặng nề hít vào một hơi rồi lại nặng nề thở ra.
"Con rùa già Trấn Quốc Công kia đã chết.
Các ngươi có biết hắn chết thế nào không? Toàn thân mọc đầy bọc mủ, bọc mủ vỡ ra, mủ nước chảy khắp toàn thân mà chết.
Có phải là chết rất thảm hay không? Ta biết, so với các ngươi, hắn chỉ coi là cái rắm thôi! Nhưng cuối cùng hắn đã chết, xuống dưới ấy, các ngươi cũng đừng buông tha cho hắn.
Đúng rồi, các ngươi biết vì sao toàn thân hắn lại mọc đầy bọc mủ không? Con trai của Thẩm Chân đâm hắn bị thương, chính hắn đầu cơ trục lợi quân lương không biết đã đắc tội thần tiên nào, có người hạ Thiên Ma tán vào trong quân lương của hắn.
Hắn vốn là không chết được, hết lần này tới lần khác quân y lại hầm thịt dê cho hắn ăn, không sai, trong món dê hầm kia có Thiên Ma tán.
Hắn nuôi một con chiến ưng, theo lý thuyết hắn đã trúng Thiên Ma tán cũng có thể dùng xương ưng để giải độc, nhưng mọi chuyện lại rất xảo hợp, ta cũng trúng Thiên Ma tán, sớm hơn hắn một ngày, hắc, con ưng kia liền bị ta dùng mất.
Các ngươi nhất định rất hiếu kì, ta làm sao lại có được chiến ưng của hắn đúng không?
Ha ha.
Bây giờ ta có một khuê nữ rồi, là khuê nữ bắt về cho ta đấy.
Có khuê nữ thật là tốt, không giống mấy đứa chết tiệt các ngươi, chỉ biết chọc giận ta.
Các ngươi ở dưới đó, phải chăm vợ ta thật tốt, không cho phép các ngươi chọc giận mẹ mình, nếu không chờ đến khi lão tử xuống dưới đó sẽ đánh các ngươi."
Lẩm bẩm một mình, Chu Hoài Sơn chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Bình đang đầy mặt nghiêm trọng chạy tới.
Chu Hoài Sơn hít sâu vào một hơi, lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt.
Liếc thấy Chu Hoài Sơn đứng dưới gốc mai trong sân, Chu Bình nghi ngờ hỏi: "Sao nhị bá lại đứng ở đây?"
Chu Hoài Sơn liền bày ra bộ dáng cực kì hưởng thụ, ung dung sờ bộ râu không hề tồn tại trên cằm, đáp: "Hàn phong không thức thời, vô cớ nhiễu phong tuyết, câu nói này, có ý tứ gì?"
Chu Bình hấp háy mắt, hỏi: "Tuyết là tuyết tốt, chính là gió không đứng đắn?"
Chu Hoài Sơn..
làm công tử là lượt cả một đời, cũng không phát hiện, câu thơ này lại còn có một tầng ý tứ như thế! Hảo tiểu tử! Có tiền đồ! Tiềm lực rất lớn a!
Vỗ vỗ đầu Chu Bình, Chu Hoài Sơn cười nói: "Ngươi không luyện công, chạy tới đây làm gì?"
Chu Bình liền kể lại chuyện Mạnh Vũ lại đến đòi làm thư đồng cho mình.
Nói xong, ngửa đầu nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Nhị bá, người nói xem hắn có ý tứ gì?"
Ngay khi Chu Bình nhắc đến cuốn sách "Chu Lạc bố binh" kia, sắc mặt Chu Hoài Sơn Chu chợt ngưng lại.
Hắn nhìn chằm chằm Chu Bình, trái tim đã vọt lên tới cổ họng, hỏi: "Ngươi nói, ngươi có được một bản binh thư? Chính là Chu Lạc bố binh?"
Chu Bình gật gật đầu: "Cuốn sách kia khá hay."
"Là hai chữ Chu Lạc nào?"
"Chu trong Chu vương, Lạc trong Dương Lạc."
Chu Hoài Sơn chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt huyết chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Ông một tiếng, đầu óc giống như bị nổ tung vậy.
Chu Lạc.
Chu Lạc.
Chu Bình nhìn sắc mặt Chu Hoài Sơn trắng bệch trong nháy mắt, còn lảo đảo về sau mấy bước, bị dọa cho sợ hết hồn, vội vươn tay dìu hắn.
"Nhị bá, nhị bá làm sao vậy?"
Suy nghĩ như bị đóng băng của Chu Hoài Sơn bị giọng nói đầy vẻ lo lắng của Chu Bình gọi trở về.
Hắn hít sâu một hơi, kiệt lực đè cơn kinh đào hải lãng trong lòng xuống.
Miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, xoa xoa đầu Chu Bình nói: "Không có việc gì, buổi sáng chưa ăn cơm, đột nhiên hơi choáng váng một chút, sách này ngươi lấy từ đâu ra?"
Chu Bình lại kể về việc nó anh minh thần võ lấy được cuốn sách này từ tay Mạnh Vũ như thế nào.
"Ngươi nói xem mấy cuốn sách binh thư kia, bây giờ còn nằm trong quầy sách đó không?" Chu Hoài Sơn đè cảm xúc rối loạn trong lòng hỏi.
Chu Bình gật đầu, đáp: "Mỗi ngày đều được bày trên quầy."
"Quầy sách kia ở đâu?"
"Ở phía Tây huyện thành có một con đường chuyên bán đồ cũ, ở đó bày bán tất cả những thứ xài rồi a."
"Ông chủ quán kia, khoảng bao nhiêu tuổi?"
"Chừng hơn 60 a, nhìn qua rất già, râu tóc đều đã hoa râm."
Chu Bình ngửa đầu nhìn Chu Hoài Sơn, nói: "Nhị bá, người còn chưa nói cho ta biết, Mạnh Vũ đến cùng là có ý gì đâu!"
Chu Hoài Sơn vỗ vỗ đầu Chu Bình đáp: "Còn có thể có ý tứ gì, suy nghĩ rõ ràng mà thôi, muốn cải tà quy chính nhưng lại không tìm được đường đi thích hợp, vừa vặn một ngày đi theo ngươi, phát hiện ngươi ưu tú lại cố gắng như thế, liền muốn học hỏi chỗ tốt từ ngươi."
Chu Bình bị lời nói này làm cho kinh ngạc: "Thật sự?"
"Ừ."
"Vậy ta có thể giữ lại hắn sao?"
"Muốn giữ liền có thể, nhưng không thể cho hắn ở lại nhà chúng ta, thứ nhất, đây là viện tử của đại sư huynh ngươi, thứ hai ở đây còn có hai tỷ tỷ của ngươi."
"Ta hiểu, nhị bá yên tâm, không quấy rầy nhị bá học tập nữa, ta về trước." Vung tay lên, Chu Bình quay đầu rời đi.
Hắn vừa đi, Chu Hoài Sơn hít sâu một hơi, cũng nhấc chân đi ra ngoài.Chu Lạc bố binh! Đây là cuốn sách mà tổ tiên hắn lưu lại.
Tằng tổ phụ của hắn, tên là Chu Lạc, là Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy.
Quyển sách này truyền đến đời hắn, bởi vì hắn là lượt không cầu phát triển, mấy người con trai cũng không cầu tiến, hắn liền dứt khoát đưa cuốn sách cho một thuộc hạ của phụ thân.
Người kia tên là Mã Minh Niên, là một tham tướng.
Cuốn sách này, phàm là những người hiểu quân sự, đều sẽ biết đây là một bảo bối, Mã Minh Niên làm người trung thực, hắn..
Tâm tư trầm trọng, sóng lớn cuồn cuộn, ra khỏi cổng lớn, Chu Hoài Sơn đi thẳng đến con đường mà Chu Bình chỉ.
Bây giờ trời còn sớm, cả con đường đồ cũ còn chưa có ai bày hàng ra bán, Chu Hoài Sơn tìm được một tiệm bán đồ ăn sáng, gọi một bát mì hoành thánh từ từ ăn.
Vừa ăn, vừa nói chuyện phiếm với chủ tiệm mì.
"Lão ca đã bán ở đây được bao lâu rồi?"
Sinh ý không quá bận rộn, chủ quán dứt khoát ngồi xuống trước mặt Chu Hoài Sơn, bưng tách trà lớn uống một ngụm, lại đưa tay áo lau miệng, mới đáp: "Mười năm rồi! Cũng khoảng mười năm a!"
Chu Hoài Sơn cười nói: "Làm ăn có khá không?"
Chủ quán liền nói: "Nuôi sống gia đình không thành vấn đề, còn muốn cho hài tử đọc sách.
Năm nay Thanh Hòa Thư viện biến thành Hoài Sơn thư viện, thư viện miễn tiền trả công cho thầy giáo, nhà chúng ta cũng dễ thở hơn a.
Ba đứa con trai trong nhà đều đưa đi đọc sách không nói, nữ oa chờ xuất giá cũng có thể thêm một phần đồ cưới."
Nói đến hài tử trong nhà, khuôn mặt chủ quán lộ ra vẻ kiêu ngạo của người làm cha, thậm chí còn có chút lệ nóng doanh tròng.
"Ngươi không biết a, viện trưởng của Hoài Sơn thư viện, là một người tốt.
Không chỉ miễn tiền trả công cho thầy giáo, còn đuổi học mấy học sinh khi phụ người khác.
Bây giờ bọn nhỏ đọc sách, cũng không cần lo lắng trong nhà không chu cấp nổi, lại không cần lo lắng ở trường học bị người ta khi dễ, một lòng một dạ dụng công học hành.
Đều muốn trở nên nổi bật a! Hơn nữa, Hoài Sơn thư viện thiết kế thêm võ khoa, hài tử học lớp văn hóa không tốt, còn có thể cân nhắc sau này tòng quân đoạt một phần công danh.
Lão tam nhà ta thích luyện võ, mỗi ngày đi thư viện đều vô cùng cao hứng.".
Danh Sách Chương: