"Chuyện lúc trước, là tội nghiệt của tại hạ, làm ra chuyện bẩn thỉu kia ngay trước mặt Phật tổ, mấy ngày này, tại hạ lắng nghe Phật âm sám hối, tại hạ đã biết sai rồi, tạ ơn phương trượng khoan dung."
Có lẽ là vì lăn lộn ở quan trường, đối mặt với phương trượng chùa Đại Phật, thái độ của Chu Viễn vô cùng ôn hòa cùng kính cẩn.
Tựa hồ người bị đập cục gạch vào đầu đang nằm trong kiệu ngoài kia không có chút quan hệ nào với hắn.
Tựa hồ Chu Hoài Sơn không hề chẳng nói chẳng rằng đập vỡ bình cổ.
Lại tựa hồ, hắn chỉ đơn thuần là thành kính tới để nói xin lỗi mà thôi.
Trên mặt Phương trượng cũng mang theo vẻ áy này, ông vẫy vẫy tay với Chu Viễn, nói: "Mau dẫn phụ thân ngươi đi xem đại phu đi, còn trì hoãn nữa, e là sẽ không tốt, còn bên này, Chu đại nhân yên tâm, hết thảy cớ sự đều là vì lão nạp mà ra, lão nạp nhất định sẽ báo quan cho Chu đại nhân một lời công đạo."
Bộ dạng kiên định, tựa như ông không phải là vị phương trượng muốn đổ tội hãm hại Chu Viễn kia.
Chu viễn không chút hoang mang ôm quyền hành lễ: "Chuyện hôm nay đích thật là quá đáng, có điều báo quan thì cũng không cần."
Phương trượng kinh ngạc hỏi lại: "Không báo quan? Vừa rồi.."
Thái độ của Chu Viễn rất kiên định: "Không cần báo quan, đa tạ phương trượng, tại hạ xin phép đi trước một bước."
Hành lễ xong xuôi, hắn mới chậm rãi đứng lên, lúc quay người, hắn bóp quyền hung hăng trừng Chu Hoài Sơn một cái, nhìn cũng không thèm nhìn Chu Thanh mà trực tiếp rời đi.
Chu lão gia tử nhìn thấy cháu trai lớn rời đi, cũng không định lôi thôi thêm nữa, đi theo ra ngoài.
Đám người bọn họ rời đi, phương trượng chùa Đại Phật lập tức đau khổ cúi đầu nhìn mảnh sứ vỡ vung vãi trên đất than thở: "Ôi!"
Chu Hoài Sơn liền nói: "Hàng giả mà thôi."
Phương trượng nhíu mày nhìn hắn, hỏi: "Ngươi biết là hàng giả?"
"Đương nhiên." Chu Hoài Sơn nâng cằm, bày ra vẻ mặt kiêu căng.
Phương trượng im lặng nhìn, chờ hắn nói tiếp.
Một màn vừa rồi, đều nằm trong kế hoạch mà bọn họ đã thương nghị trước khi đến gặp cha con Chu Hoài Hải.
Dẫu vậy, nhưng trơ mắt nhìn Chu Hoài Sơn đập đồ, phương trượng vẫn là đau lòng đến không chịu nổi.
Có điều, ông ta chờ nghe Chu Hoài Sơn nói tiếp, mà Chu Hoài Sơn lại không có hề có ý định này.
Đỉnh đầu Phương trượng xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, nhìn Chu Hoài Sơn, thắc mắc: "Hết rồi?"
Chu Hoài Sơn..
"Cái gì?"
"Tại sao ngươi lại không nói cái gì là hàng giả?"
Chu Hoài Sơn bày ra vẻ mặt ủy khuất, đáp: "Ngươi cũng không hỏi mà."
Phương trượng..
Thật muốn đánh người! Sao cái bộ dạng gợi đòn này, lại giống với lão là lượt kia đến thế?
Chu Hoài Sơn ho một tiếng, cầm cục gạch xanh trong tay, nói: "Bình hoa này là của lò nung Vĩnh Trú không sai, nhưng mà phía hình vẽ trên đó lại không phải của đại sư Thì Bạch."
Hai mắt phương trượng trợn lên thật to.
Chu Hoài Sơn tự giác tiếp tục nói: "Bởi vì..
người vẽ là Vinh Dương Hầu."
Nói xong, Chu Hoài Sơn nhìn về phía phương trượng.
Ngay khi nghe thấy lời Chu Hoài Sơn nói, gương mặt Phương trượng lập tức trắng bệch, miệng ông ta khẽ run, nhìn Chu Hoài Sơn.
Chu Thanh nhìn phương trượng, rồi lại nhìn cha nàng, nuốt nuốt nước bọt.
Trong phòng im lìm như phần mộ.
Trầm mặc một hồi lâu, mới nghe thấy phương trượng lạnh lùng hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Chu Hoài Sơn liền đáp: "Không biết vì sao, tối hôm qua ta nằm mơ, thấy có một người tự xưng là Vinh Dương Hầu, hắn nói hắn cũng tên là Chu Hoài Sơn, là hắn nói cho ta nghe."
Chu Hoài Sơn trợn mắt nói hươu nói vượn.
Nhưng phương trượng thế mà lại hỏi: "Hắn nói gì?"
"Hắn nói, những món đồ hắn giấu đều bị Đoan Khang Bá cầm đi, hắn bảo ta giúp hắn lấy về, nếu không dù có thành quỷ hắn cũng không bỏ qua cho ta."
Chu Thanh..
Còn có thể nói mình như vậy?
Phương trượng..
Không phải hắn đã thành quỷ rồi sao?
Đang nói chuyện, phương trượng chùa Bạch Vân vẫn một mực giấu mặt đẩy cửa đi vào.
"Ngươi nói, một anh nông dân Chu Hoài Sơn ngươi mơ thấy lão Hầu gia Chu Hoài Sơn, Chu Hoài Sơn kia còn bảo Chu Hoài Sơn ngươi đi lấy đồ về cho hắn sao?"
Chu Hoài Sơn dùng khuôn mặt thật thà gật đầu một cái, tiếp đó lại bày ra bộ dáng tội nghiệp.
"Đúng vậy, thật sự rất dọa người a! Nhưng mà ta cũng không dám không nghe, ta sợ hắn thật sự làm quỷ cũng không bỏ qua cho ta."
Chu Thanh yên lặng trợn mắt trừng một cái.
Còn chưa kịp trừng xong, nàng đã bị Chu Hoài Sơn giật một cái, suýt chút nữa đã khiến nàng lé cả mắt luốn.
Chu Thanh vội nói: "Đúng vậy a, lúc đó cha ta bị dọa đến đi tiểu luôn trên giường, ta có thể làm chứng, ông ấy mơ thấy vị Hầu gia Chu Hoài Sơn kia rất nhiều lần."
Hai vị phương trượng đồng thời liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt tràn ngập ba đào mãnh liệt, rồi lại ăn ý không tiếp tục hỏi thêm nữa.
An tĩnh giây lát, phương trượng chùa Đại Phật nói: "Chuyện hôm nay, Chu Viễn hẳn là đã nhìn ra chúng ta đang diễn trò, cho nên hắn mới không lập tức báo quan."
Dừng một chút, ông lại nói: "Chu Viễn này, âm ngoan thủ lạt, hôm nay náo ra chuyện như vậy, các ngươi.."
Chu Hoài Sơn cười cười ngắt lời phương trượng.
"Ta thật sự tò mò, vừa rồi tại sao ngài lại đồng ý với kế hoạch của ta?"
Trực tiếp cưỡng ép đổi chủ đề.
Phương trượng sững sờ, ông vốn muốn nói, động tác châm trà của ngươi rất giống với một vị cố nhân của ta, tên cũng giống nhau..
Nhưng bây giờ, ông lại không thể nói nên lời.
"Ta thích xem kịch thôi, còn có thể là thế nào nữa." Phương trượng phong khinh vân đạm, thậm chí còn cười ranh mãnh, nói tiếp: "Ngươi nhìn đi, bây giờ vở hí kịch này, so với kế hoạch trước đó của ta còn náo nhiệt cùng k1ch thích hơn nhiều."
Phương trượng chùa Bạch Vân cũng tiếp lời: "Một gạch kia đập thật quá vừa ý ta!"
Nói rồi, ông lại vỗ vỗ vai Chu Hoài Sơn nói: "Có điều, lão huynh, ngươi làm như vậy, đến cùng là có mưu đồ gì? Đừng có nói với ta là chỉ vì ngươi muốn đập Chu Hoài Hải một cục gạch vào đầu nhé."
Chu Hoài Sơn yếu ớt nói: "Không phải là ta đã nói rồi sao? Chu Hoài Sơn trong mộng muốn ta lấy đồ của hắn về."
"Mẹ nó!" Phương trượng chùa Bạch Vân bật thốt lên một tiếng chửi bậy.
Chu Hoài Sơn..
Chu Thanh..
Phương trượng chùa Đại Phật tức giận túm lấy ông ta, mắng: "Mẹ nó, ngươi thu liễm một chút đi, nói cái gì vậy hả!"
Chu Thanh..
Đây là chùa chiền sao? Đây là tiến vào ổ thổ phỉ thì có.
Chu Hoài Sơn..
Hai mươi năm rồi mà ngươi vẫn là đức hạnh này.
"Ngươi định lấy lại đồ như thế nào? Những bảo bối mà Vinh Dương Hầu cất giữ đều rơi vào tay Đoan Khang Bá sao?" Phương trượng chùa Đại phật hỏi.
Chu Hoài Sơn sờ cằm đáp: "Ta không thể khẳng định chắc chắn, nhưng mà khẳng định là trong tay hắn có."
Còn có thể lấy về hay không, tại sao phải lấy về, sau này phải làm như thế nào, Chu Hoài Sơn lại không nói.
Môi Phương trượng giật giật, cũng không hỏi, chỉ nói: "Lão nạp cũng coi như là bạn cũ của Vinh Dương Hầu, nếu ngươi có gì cần giúp một tay, ta chắc chắn sẽ không từ nan."
Chu Hoài Sơn cười đáp: "Ta sẽ không khách khí đâu."
Trò chuyện thêm vài câu, Chu Hoài Sơn nhờ cậy phương trượng tạm thời cất kĩ chỗ mảnh sứ vỡ, sau đó mới dẫn Chu Thanh rời đi.
Vừa ra khỏi chùa Đại Phật, Chu Thanh lập tức nghi ngờ hỏi: "Cha, đến cùng là hôm nay người có ý gì?"
Chu Hoài Sơn ngồi trong xe ngựa, khoanh tay trước ngực, sắc mặt có chút lạnh lùng, đáp: "Chính là muốn đòi lại đồ vật trước kia."
Chu Thanh không hiểu nhiều về kế hoạch của Chu Hoài Sơn, nhíu mày suy nghĩ một hồi.
"Cha, cách làm của người hôm này, là muốn dẫn họa lên người Thẩm Lệ sao?"
Chu Hoài Sơn không ngờ, Chu Thanh vậy mà thật sự có thể đoán ra được, không khỏi bật cười đắc ý: "Quả nhiên là khuê nữ của ta, thế mà cũng có thể đoán ra được."
Nếu không có Thẩm Lệ, Chu Viễn nhất định sẽ thu thập bọn họ.
Nhưng có Thẩm Lệ..
Phàm là người có chút đầu óc, cũng sẽ cho rằng chuyện hôm nay có liền quan với Thẩm Lệ.
Có thể vặn ngã Thẩm Lệ, vậy thì trâu bò đến mức nào kia chứ!.
Danh Sách Chương: