Hôm qua, nếu không phải là Chu Thanh kiệt lực ngăn cản, thì hôm nay Triệu Đại Thành còn trắng trợn bày một bàn yến hội ở Phúc Nguyên tửu lâu để chúc mừng Chu Hoài Sơn được ra tù kìa.
Trải qua chuyện này, danh tiếng của Chu Hoài Sơn trở nên nóng sốt tại huyện thành cùng những thành trấn xung quanh.
Nhắc đến Chu Hoài Sơn, không ai là không biết, chính là anh nông dân bị cường quyền oan khuất còn kiên trì học hành cực khổ trong lao ngục! Hoài Sơn thư viện, chính là thư viện của hắn.
Đi theo người viện trưởng này đọc sách, có thể vun trồng ra không ít hạt giống tốt a!
Sức mạnh của tấm gương sáng là vô cùng.
Vốn dĩ Thanh Hòa Thư viện đột nhiên biến thành Hoài Sơn thư viện, trong lòng học sinh cùng mấy vị tiên sinh trong thư viện vẫn luôn có bất mãn.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Chu Hoài Sơn ngồi tù cũng không quên đọc sách, liền triệt để tâm phục khẩu phục.
Trải qua một phen giày vò, Chu Thanh chung quy cũng có thể đem Chu Hoài Sơn về được nhà.
Chu Hoài Sơn đi tắm rửa thay quần áo, Chu Bình kéo góc áo Chu Thanh một mặt khó hiểu hỏi: "Đại tỷ, vì sao nhị bá ra ngục, lại có nhiều người tới vây xem như vậy?"
Chẳng lẽ chỉ bởi vì nhị bá bị oan khuất, bây giờ trầm oan đắc tuyết thôi sao? Vậy cũng không thể kinh động người của nửa huyện thành như vậy chứ!
Chu Bình nghiêng cái đầu nhỏ, tràn ngập khó hiểu.
Một bên, Chu Dao cũng đầy mắt hiếu kỳ nhìn sang.
Tình tiết như vậy, trong thoại bản cũng rất hiếm thấy a!
Chu Thanh cười đáp: "Đương nhiên là bởi vì hôm nay, Thanh Hòa Thư viện đổi tên thành Hoài Sơn thư viện, mà Hoài Sơn thư viện của chúng ta thu học sinh không cần tiền trả công cho thầy giáo."
Dù là người của huyện thành, thì một nhà tầm thường cũng không phải tùy tiện liền có thể lấy ra được tiền công trả cho thầy giáo a.
Hoài Sơn thư viện không đòi tiền trả công cho thầy giáo, đã giải quyết được gánh nặng kinh tế của rất nhiều gia đình.
Trên đời này, còn rất nhiều người có lòng mang cảm ân, nhiều hơn loại người vì tư lợi đỏ mắt ghen tỵ như Triệu bà tử kia không biết bao nhiêu lần.
Huống chi, Hoài Sơn thư viện lại có quan hệ thân thiết vùng Tri phủ đại nhân đương nhiệm a.
Học sinh có thể từ Hoài Sơn thư viện đi ra, tương lai bước vào quan lộ, thì có thể bấu víu vào quan hệ với tri phủ đại nhân.
Tri phủ đại nhân đã từng là binh Bộ Thượng Thư đấy! Ai biết sau này ông ấy còn có thể lên chức nữa không!
Ngừng một chút, Chu Thanh lại nói: "Tất nhiên cũng bởi vì mấy người Triệu thúc tạo thế, không có họ, rất nhiều người cho dù có ý định cũng chưa hẳn đã thật sự tới."
Tuyệt đại đa số người trong nhiều tình huống, đều là nghe theo số đông! Một khi tạo được khí thế, hấp dẫn người tới cũng không phải là vấn đề.
Không đợi Chu Thanh nói xong, Chu Bình vốn đang ngửa đầu mong chờ nhìn Chu Thanh chợt xoay người, chạy nhào về phía sau lưng nàng.
"Đại sư huynh!" Chạy bịch bịch mấy bước, Chu Bình lao thẳng vào lòng Thẩm Lệ đang tiến vào nội viện.
"Đại sư huynh, sư phó đã được cứu ra rồi!"
Chu Thanh nghe thấy ba chữ "đại sư huynh" này, liền không tự chủ được mà khẽ giật mình, trái tim cũng đập nhanh hơn nửa nhịp.
Thẩm Lệ? Huynh ấy đã trở về?
Chu Thanh quay người, liếc nhìn Thẩm Lệ, vừa vặn Thẩm Lệ cũng đang xoa đầu Chu Bình, giương mắt nhìn nàng.
Vào đông, ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu lên người Thẩm Lệ, khiến hắn càng thêm kiên cường lại rắn rỏi.
Nghênh tiếp ánh mắt của Thẩm Lệ, nhịp tim của Chu Thanh lại tăng nhanh thêm mấy phần.
Không biết là vì nàng hồi hộp hay không, mà khi nhìn Thẩm Lệ, lại luôn cảm thấy ánh mắt này của hắn, nóng rực khác thường.
Hít sâu vào một hơi, đè ép trái tim đang đập nhanh trong lồ ng ngực, thầm mặc niệm một câu xấu áp chế nghèo, Chu Thanh cười nói với Thẩm Lệ: "Sao lại gầy như vậy?"
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, khóe mắt đuôi mày đều hàm chứa ý cười, đáp: "Cô nương cũng gầy rồi."
Dừng một chút, lại bổ sung: "Có điều, trắng hơn rất nhiều."
Chu Thanh..
Mỗi ngày đều bôi kem dưỡng da, có thể không trắng sao! Đến chân còn trắng ra không ít kia kìa!
Vì câu nói này của Thẩm Lệ, Chu Thanh lập tức lấy lại được bình tĩnh, thậm chí còn thầm trợn mắt lườm nguýt Thẩm Lệ trong lòng.
Chu Bình dắt tay Thẩm Lệ, lắc lắc, ngửa đầu nhìn hắn, hỏi: "Đại sư huynh, bên phủ thành sao rồi? Cái lão già họm hẹm đáng ghét đó đâu?"
Thẩm Lệ nhéo nhéo cái mũi của Chu Bình, nhìn Chu Thanh cười nói: "Tống Kỳ đã bị người của triều đình phái tới bắt đi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chức vị Học Chính, có lẽ sẽ trở về tay Hồ đại nhân."
"Tống Kỳ là.."
Tống Kỳ là bị Đại tỷ của ta bắt, không phải sơn phỉ! Lời này Chu Bình suýt chút nữa đã thốt ra, may mắn đầu óc thằng nhóc phản ứng nhanh.
Đại sư huynh cho dù tốt, cũng là đại sư huynh, chuyện này vạn nhất bị hắn biết được, nhỡ ngày nào đó hắn trở mặt không quen biết, chẳng phải sẽ hại Đại tỷ của ta sao.
Không thể nói, không thể nói.
Chu Bình phút chốc ngậm kín miệng.
Chu Thanh..
Ha ha.
Phải không?
Mắt thấy phản ứng của Chu Thanh, Thẩm Lệ liền cười nói: "Thật sự bị người của triều đình phái tới bắt đi, Tống Kỳ dính líu đến chuyện mưu phản, cấu kết với mật thám địch quốc, bị ảnh vệ triều đình bắt."
Chu Thanh..
Khóe mặt giật một cái!
"Thật ra, trước đó.."
Thẩm Lệ gật đầu: "Ừ, trước đó Tống Kỳ bị sơn phỉ bắt cóc, Hồ đại nhân nói, sơn phỉ này, cũng coi như là vì nước xuất lực, phủ nha đã chiêu an sơn phỉ, cô nương yên tâm đi."
Chu Thanh..
Chu Bình..
Chu Dao..
Tỷ đệ 3 người liếc mắt nhìn nhau, thần sắc trong đáy mắt, vô cùng phức tạp.
Chu Hoài Sơn ra ngục, Thẩm Lệ trở về, tiểu viện ngày thường yên tĩnh, hôm nay liền phá lệ náo nhiệt sôi trào.
Triệu thị ước chừng làm một bàn lớn hai mươi sáu món ăn.
Thẩm Lệ bôn ba mấy ngày nay, đã sớm mệt không chịu được, ăn cơm xong liền đến thư phòng ngủ một giấc.
Vốn dĩ Chu Thanh muốn nhường lại chính phòng cho Thẩm Lệ ở, nhưng Thẩm Lệ kiên quyết cự tuyệt, nói hắn ở thư phòng bên ngoài viện để tiện sinh hoạt.
Thẩm Lệ cũng không hề nói dối, ở chỗ này, chính xác là để cho ảnh vệ thừa dịp đêm đen dễ dàng xâm nhập hồi bẩm tin tức cho hắn hơn.
Thẩm Lệ kiên trì, Chu Thanh cũng không nói nhảm nhiều nữa.
Chu Hoài Sơn ngủ trong đại lao mấy ngày, toàn thân bị sàn nhà cứng rắn của phòng giam cấn cho đau khắp mình mẩy, khó khăn lắm mới có thể trở về, liền trải lên kháng ước chừng ba tầng đệm giường.
Chu Thanh đứng ở một bên, nhìn độ cao của chỗ đệm giường, không biết nói gì: "Cha, có cần thiết phải vậy không?"
Chu Hoài Sơn lập tức liếc mắt, đáp: "Những người khác không biết xảy ra chuyện gì thì thôi đi, ngay cả con cũng hỏi có cần thiết hay không, thế mà nghe được hả! Con đào được trên người Tống Kỳ hai mươi bốn ngàn lượng bạc, chẳng lẽ còn không thể mua thêm cho ta mấy tầng đệm giường à? Thiếu tiền sao!"
Chu Thanh..
Đang nói chuyện, Triệu Đại Thành hứng thú bừng bừng chạy vội vào.
"Sơn ca!"
Mấy ngày đọc sách trong tù, Chu Hoài Sơn sắp bị nghẹn đến điên rồi, Triệu Đại Thành vừa tới, hắn lập tức không định ngủ nữa, hưng phấn xoa xoa tay, hỏi: "Đi ra ngoài chơi à?"
Triệu Đại Thành cười hắc hắc, lắc đầu: "Sơn ca, ta không tìm huynh, ta tìm Đại điệt nữ của ta."
Chu Hoài Sơn lập tức cảnh giác nhìn về phía Triệu Đại Thành, hỏi: "Ngươi tìm khuê nữ của ta làm cái gì? Ta nói cho ngươi biết, khuê nữ của ta là người đứng đắn đấy!"
Triệu Đại Thành..
Hả?
Chu Thanh im lặng liếc mắt: "Cha!"
Chu Hoài Sơn đứng chắn ngang giữa Chu Thanh cùng Triệu Đại Thành, một mặt nghĩa chính ngôn từ, nói: "Trong nhà chúng ta, người có thể chơi cùng ngươi, chỉ có ta, đừng nghĩ làm hư khuê nữ của ta."
Nàng còn phải làm chuyện đứng đắn, kiếm tiền nuôi ta! Xem lần này đi, lợi dụng ta bị oan khuất vào tù, nàng còn kiếm về ước chừng hai mươi bốn ngàn lượng ngân phiếu cộng thêm một tòa thư viện đấy.
Triệu Đại Thành yếu ớt co rụt đầu vai, đáp: "Sơn ca, ta tìm Đại điệt nữ, là vì có chuyện đứng đắn."
Nói xong, ánh mắt Triệu Đại Thành vượt qua đầu vai của Chu Hoài Sơn, nhìn về phía Chu Thanh..
Danh Sách Chương: