Thẩm Lệ đen mặt từ thư phòng đi ra.
Chu Bình vừa nhìn thấy Thẩm Lệ, lập tức ngừng cười, nhìn lướt qua Lý Nhất đang ôm bụng cười sau lưng Thẩm Lệ, tiếp đó ngửa đầu nhìn sư huynh nhà mình hỏi: "Đại sư huynh, ta cười như vậy huynh có hài lòng không?"
Tiếp đó.. Tiếng cười ở xung quanh càng lớn hơn.
Thẩm Lệ nhìn qua Chu Bình, khóe miệng giật giật, nói không nên lời.
Chu Bình lôi ống tay áo của Thẩm Lệ, năn nỉ: "Đại sư huynh, huynh xem, quan hệ của hai chúng ta tốt như vậy, là sư huynh đệ đồng môn, lại còn là tỷ phu em vợ, về sau, ta chính là người truyền thừa y bát của huynh, độc môn bí tịch kia, cũng dạy ta một chút đi."
Vì hôm nay có thể cười đủ, Lý Nhất cam lòng đánh bạc cả cái mạng đi đến sau lưng Thẩm Lệ nói: "Đại nhân, dạy một chút đi, tiểu thiếu gia ngộ tính cao, vừa học liền biết."
Chu Bình nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Đại sư huynh, ta nhất định sẽ học thật tốt, luyện tập lực cánh tay thế nào vậy?"
Lý Nhất ôm bụng lăn qua một bên.
Thẩm Lệ..
"Cái kia, cách này cũng là ta nghe được từ Tây Vực, vừa mới thử một chút, liền nhận thấy đây là bàng môn tà đạo, nếu luyện sẽ bị hỏa nhập ma, không thể luyện!"
Nói xong, Thẩm Lệ cũng không quay đầu nhấc chân đi thẳng. Hắn không muốn ở đây thêm chút nào nữa!
Chu Bình một mặt buồn bực đi về phía Lý Nhất nói: "Lý Nhất ca, tỷ phu của ta vừa nói là bàng môn tà đạo.."
Chưa dứt câu, Chu Bình đã lập tức bừng tỉnh, thằng nhóc mở to hai mắt, gật đầu, nói: "Cho nên, các huynh cười thành dạng này, cũng là biểu hiện của tẩu hỏa nhập ma sao?"
Lý Nhất.. Ha ha ha ha!
"Đúng vậy. Đúng vậy, tiểu thiếu gia, chúng ta đều bị tẩu hỏa nhập ma. Không thể luyện! Cách luyện lực cánh tay này không thể luyện."
Lý Nhất cười không dừng được.
Chu Bình đồng tình, vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: "Để cho huynh chịu tội rồi! Tỷ phu của ta cũng thật là, luyện công mà thôi, có cần phải tìm người bồi luyện như thế không? Cũng không phải là muốn luyện loại âm dương hai hiệp trong thoại bản kia!"
Chu Bình nói xong, lắc lắc đầu một mặt thất vọng đi.
Lý Nhất.. Âm dương hai hiệp? Nhưng mà, vì sao Chu Bình lại cho rằng Thẩm Lệ có thể cùng một nam nhân luyện âm dương hai hiệp? Là có chuyện gì mà hắn không biết sao? Ha ha ha ha!
Lúc Thẩm Lệ đen mặt trở về phòng, Chu Thanh cũng ở đây.
Nghe được âm thanh, Chu Thang đang uống sữa chua trực tiếp đứng dậy, bổ nhào về phía Thẩm Lệ: "Chậc chậc, thống lĩnh ảnh vệ anh tuấn tiêu sái, soái khí uy vũ của chúng ta đã về rồi!"
Thẩm Lệ đang bị đám Lý Nhất chọc ra một bụng lửa giận, bây giờ ôm lấy Chu Thanh, tính chất đoàn lửa này liền trực tiếp thay đổi, biến thành một loại lửa khác. Ý thức được loại biến hóa này, Thẩm Lệ âm thầm thở phào một hơi. Hù chết hắn! Hắn cho rằng mình đã bị chuyện luyện lực cánh tay làm cho thành kẻ bất lực rồi kìa!
Phảng phất có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, Thẩm Lệ cúi người hôn Chu Thanh, nụ hôn này còn hung mãnh hơn nhiều so với lúc ở trong thư phòng trước đó. Từ cửa ra vào đến vách tường trong phòng, từ vách tường lên đến giường. Tay của hắn đặt bên hông Chu Thanh, cảm thấy eo của nàng còn mềm hơn so với tưởng tượng của hắn.
Thẩm Lệ nâng lấy gáy Chu Thanh, cúi người khẽ thì thầm gì đó bên tai nàng. Hai gò má Chu Thanh ửng hồng, nóng như sắp bốc hỏa. Màn che trên giường chẳng biết từ lúc nào đã bị thả xuống..
A! Một tiếng kêu thảm thiết từ trên giường tuôn ra, theo sau đó là Thẩm Lệ lăn từ trên giường xuống đất.
Hắn không kịp phản ứng, lập tức bật người lên, lao thẳng tới bên giường, hỏi: "Sao vậy?"
Chu Thanh vô cùng đáng thương che khóe mắt, đáp: "Không có việc gì, bị đập đầu một chút, không có gì đáng ngại."
Trên giường của nàng có để một cuốn truyện bìa cứng, lúc hai người lăn lộn, khóe mắt nàng đâm phải chỗ sừng trên bìa sách. Vừa xót vừa đau. Trong nháy mắt đó, nàng còn cho là tròng mắt của mình bị móc ra luôn rồi, lập tức giật mình, theo phản xạ nhấc chân đạp một cái.
Chu Thanh vội vã nhìn vào vị trí giữa hai ch@n Thẩm Lệ hỏi: "Ta không có đạp hỏng cái gì đấy chứ?"
Thẩm Lệ ngớ ra một lát mới phải ứng lại, đáp: "Không có, không đụng tới."
Chu Thanh liền thở phào một hơi.
Thẩm Lệ nắm lấy cổ tay Chu Thanh, nhẹ nhàng dời tay nàng đi, sau đó tiến lên quan sát vết thương nói: "Trầy da rồi, phải mời đại phu."
Chu Thanh không nhịn được cười: "Cái gì mà mời đại phu, chỉ rách da chút thôi, đến mai liền tốt."
"Không được, đây là mắt đấy!"
Nói xong, Thẩm Lệ xuống đất, quay người ra ngoài phân phó.
Thẩm Lệ muốn mời đại phu, tất nhiên là mời ngự y trong cung. Vị này tám trăm năm không mời đại phu lấy một lần, vừa mời trực tiếp mời đến bảy tám người luôn. Bảy tám ngự y đêm hôm khuya khoắt bị gọi tới, đi theo sau lưng quản gia Chu gia, từng người đều câm như hến, cho rằng trong phủ có người bị bệnh gì thập tử nhất sinh rồi. Nếu như họ xem không được, vị này có thể lột da của họ a!
Nhưng mà..
Bảy tám ngự y đứng bu lại trước mặt Chu Thanh, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn vết trầy da bé bằng hạt vừng trên khóe mắt Chu Thanh.
Chỉ vì cái này?
Chỉ vì cái này?
Đêm hôm khuya khoắt ngươi gọi một đống người chúng ta tới, chỉ vì cái này?
Chu Thanh quần áo chỉnh tề ngồi ở trên ghế, nhìn ánh mắt mấy vị ngự y, một mặt thẹn thùng.
Thẩm Lệ vẻ mặt nôn nóng đứng ở một bên, hỏi: "Không sao chứ? Có phải băng bó không? Có thể lưu lại sẹo không? Sẽ ảnh hưởng đến mắt chứ? Liệu có mù được không? Dùng thuốc thoa có đau không? Cần gây tê tán không, cần khâu vết thương không.."
Thái y một mặt u oán quay đầu nhìn Thẩm Lệ, đáp: "Thẩm đại nhân yên tâm, không việc gì, thoa chút thuốc cao liền tốt."
Nói rồi, thái y lôi từ trong hòm thuốc ra một cái hộp nhỏ, nói: "Dược cao này thoa một ngày ba lần, không được để dính nước."
Thẩm Lệ nhận dược cao, cẩn thận ngửi ngửi, hỏi: "Chỉ vậy thôi sao? Dược cao này có hiệu nghiệm không? Có cần khai chút thuốc lưu thông hóa ứ máu huyết không, hoặc khai thuốc bổ gì đó, xoa ba ngày nếu như không có tác dụng.."
Thái y trực tiếp ngắt lời Thẩm Lệ: "Không cần ba ngày, một ngày, ngày mai liền tốt! Sẽ không lưu sẹo! Sẽ không đau! Không cần băng bó! Không ảnh hưởng đến mắt! Sẽ không mù! Không cần gây tê!"
Từng chữ nói ra, đều biểu đạt một ý khác: Ngươi và những kẻ chỉ rách chút da đã gào thét như thể mình mắc phải chứng bệnh sắp chết kia khác nhau chỗ nào! Thanh tỉnh một chút đi! Ngươi là thống lĩnh ảnh vệ đấy! Chính ngươi một thân trúng đao thương cũng đếm không hết, thế mà bây giờ vợ ngươi chỉ có một chút trầy da mà đã bắt chúng lão tử nửa đêm nửa hôm chạy tới đây là thế quái nào vậy! Cũng chính là ngươi, lão tử lấy ra cho ngươi một lọ dược cao, thương thế kia.. con mẹ nó, đây cũng được coi là bị thương sao? Ngủ một giấc, buổi sáng ngày mai là lại hoàn hảo có được không! Hơn nữa! Ngươi, mẹ nó, không phải ưa thích thế tử Ninh Vương Phủ sao!
Thái y tu dưỡng cực tốt mà bây giờ bị Thẩm Lệ chọc tức cũng phải chửi bậy trong lòng!
* * *
Chờ đến khi tiễn một đám thái y xong, Thẩm Lệ rửa tay dùng ngón út chấm một chút dược cao, tiến đến trước mặt Chu Thanh, một mặt thành kính nói: "Ta bôi thuốc cho nàng."
Chu Thanh thật sự cảm thấy không cần bôi thuốc. Vết thương này căn bản không cần a.
"Ừm, chàng nhẹ một chút, ta sợ đau." Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Chu Thanh rất muốn kế tục con đường làm trà xanh, vô cùng yếu đuối nói.
Dường như nếu nàng không yếu đuối như vậy thì thật có tội với chúng thái y nửa đêm bị lôi đến phủ hôm nay. Ừm, nàng phải cho Thẩm Lệ mặt mũi.
Thẩm Lệ hít sâu một hơi, tiếp đó ngừng thở, tựa như trên tay hắn không phải là dược cao mà là lông vũ, chỉ cần thở một hơi liền bị thổi bay đi mất vậy: "Ta thoa nhé."
Ngay khi dược cao dính vào khóe mắt Chu Thanh, nàng liền nhướn người ôm lấy Thẩm Lệ, mơ hồ nói: "Ta sợ đau, như vậy thì sẽ không đau nữa."
Danh Sách Chương: